Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về

Chương 14: Hỏa phượng hoàng rất mạnh mẽ




Tiên đồng của Hàn Lâm Thư Viện lại bắt đầu nơm nớp lo sợ đứng ở trước cửa, thấp thỏm ngây ngẩn nhìn thiên binh thiên tướng đang bao vây quanh cả Hàn Lâm Thư Viện. Vốn tưởng rằng sau khi tiểu ái đồ của Đạp Vũ thượng thần trở về sẽ có những ngày bình yên nào ngờ khi tiểu cô nương Duyệt Nhi trở về thì vẫn luôn bất tỉnh, Đạp Vũ thượng thần đã ở Kinh Thủy Cư vài ngày chưa từng ra khỏi cửa.
Vốn điều này cũng không có gì, ai cũng không dám có ý kiến. Vấn đề là ngày thứ hai sau khi tiểu cô nương Duyệt Nhi trở về, có một con hỏa phượng mang theo một đám người đi vào Hàn Lâm Thư Viện, một dám người đông nghìn nghịt chạy đến Cửu Trùng Thiên, mỗi khi bay qua một toàn tiên sơn thì tạo thành một bóng râm lớn khiến cho các tiên nhân đều chạy đến xem.
Có mấy vị tiên chưa biết qua chuyện đời, không biết hỏa phượng, liền lôi kéo vài vị có tuối một chút nhiệt tình thảo luận một phen. Mới chỉ qua thời gian một nén nhang, cả Cửu Trùng Thiên đều biết chuyện này.
Căn cứ vào tâm lý có chuyện náo nhiệt không xem cho rõ không được, đám thần tiên bình thường rãnh rỗi nay như đàn ong vỡ tổ từ muôn ngã bay về Hàn Lâm Thư Viện chiếm đoạt cả ngọn tiên sơn, thật sự là vạn tiên đều đổ xô đến, tiên sơn tiên hải, rực rỡ hùng tráng.
Ngọc Đế và vài đại tiên đức cao vọng trọng hiển nhiên cũng nghe nói, ở trên Lăng Tiêu điện khẩn trương thương lượng một lượt, thuận tiên lấy cớ “Đại sự tiên giới như vậy tất nhiên phải đích thân đến xem xét một lần” nghiêm túc trang trọng và lo lắng căng thẳng cũng bay về hướng tiên sơn Hàn Lâm Thư Viện.
Đám người Ngọc Đế còn chưa đến tiên sơn, từ xa xa đã thấy cả tòa cung điện Hàn Lâm Thư Viện đều bừng bừng ma khí, thật đáng khiếp sợ. Vội vàng bay xuống, sau khi tỏa ra dáng vẻ đoan chính để chúng tiên triều bái xong thì vừa tiếc hận lại vừa vội vã hỏi: “Không phải nói có hỏa phượng sao? Sao ở đây lại toàn ma khí thế này?”
Chúng tiên yên lặng, sao lại cảm thấy trong giọng nói của Ngọc Đế trong mang theo thất vọng vì không được nhìn thấy hỏa phượng thế nhỉ?
Có vị tiên bước ra khỏi hàng, nói: “Hồi bẩm bệ hạ, đúng là có hỏa phượng, đám người vừa mới đến kia đều là người của Ma tộc.”
Lại có một vị tiên tuổi còn trẻ bước ra khỏi hàng nói: “Hồi bẩm bệ hạ, con hỏa phượng kia thật thật sự là hỏa phượng trong truyền thuyết, lông chim màu lửa đỏ, đôi cánh khỏe mạnh tuyệt đẹp, còn có ba nhánh lông đuôi trơn mượt tựa vân cẩm, phiêu bồng tỏa ra ánh sáng màu vàng, nhìn thấy rất uy phong......”
Lại có một vị tiên khác bước ra khỏi hàng: “Hồi bẩm bệ hạ, hắn hình dung chưa được chuẩn xác lắm, phải là như vầy......”
......
Lúc này, trong Kinh Thủy Cư đông nghịt người, các vị trưởng lão tu vi cao thâm trong ma tộc đền nơm nớp lo sợ đứng trong viện, chờ đợi Ma Quân căn dặn.
Sở Từ bay nhanh đến phòng của Duyệt Nhi, Duyệt Nhi vẫn hôn mê nằm trên giường như trước, Đạp Vũ thượng thần ngồi ở bên cạnh nàng, nhắm mắt tu luyện, khi cảm nhận được hắn bước vào thì lập tức mở mắt ra, ánh mắt hòa nhã xen lẫn nét sắc bén, giống như muốn xuyên thủng vô số lỗ trên người Sở Từ.
Sở Từ bình thản ung dung mà tỉ mỉ đánh giá Duyệt Nhi đang nằm trên giường, gương mặt nhỏ nhắn đã không còn chảy máu và nước mắt như hôm qua, gương mặt đó ửng ồng nhàn nhạt. Vân cẩm y trên người cũng đã được thuật Tịnh Vật rửa sạch, ngoại trừ người gầy hơn một ít ra thì những thứ khác vẫn giống như lần đầu tiên khi hắn trông thấy nàng.
Sở Từ nhẹ nhàng thở ra, nghĩ đến hiện tại hẳn Duyệt Nhi đang cần an tĩnh tịnh dưỡng, định phất tay cho gọi vài ma y đến.
Đạp Vũ thượng thần vừa mới dùng linh thức lướt qua một lần đã hiểu mọi chuyện đang xảy ra bên ngoài, tay khẽ động, một cây quạt ngọc lại xuất hiện trên tay: “Nếu ngươi muốn Duyệt Nhi mạnh khỏe, không cần bảo mấy tên kia đến xem, chỉ cần đến địa phủ của Quỷ tộc lấy Lạc Phác Thảo mà Mạnh Bà dùng để nấu canh đem đến đây là được.”
Sở Từ nhìn Duyệt Nhi đang hôn mê trên giường, có chút kinh ngạc với y thuật của Đạp Vũ, cũng hiểu được chắc hẳn không cần mấy lão già kia đến thăm khám. Nếu cần Lạc Phách Thảo, vậy tự mình đến lấy cũng được.
Thế nhưng Sở Từ lại qua đầu nhìn Duyệt Nhi một lần nữa, sau khi xác định bệnh tình của nàng không đáng ngại mới xoay người đi ra ngoài.
Mấy trưởng lão đứng ở cửa vừa trông thấy liền tiến lên hành lễ nói: “Ma Quân, có chuyện gì cần chúng thần cống hiến sức lực?”
Lúc này Sở Từ nghĩ đến Đạp Vũ kia có thể mọi lúc đều ở bên cạnh Duyệt Nhi, mà chính mình lại phải cam tâm tình nguyện nghe hắn sai bảo đi lấy Lác Phác Thảo gì đó cho Duyệt Nhi, trong lòng ấm ức chết được. Vung tay lên liền đánh bay mấy vị trưởng lão ra khỏi Hàn Lâm Thư Viện, nổi giận đùng đùng như thiêu như đốt mà bay về hướng địa phủ.
Chúng tiên bên ngoài đang tiến hành tranh cãi kịch liệt về đề tài “Ta mới là người miêu tả màu sắc dáng vẻ phong thái, tốc độ, độ lớn nhỏ của hỏa phượng chính xác nhất”. Đột nhiên mấy người của Ma tộc bị đánh bay ra, chúng tiên vội lui về phía sau một bước. Đảo mắt nhìn lại trong Hàn Lâm Viện có một nam tử một thân áo đó đang bay ra, tâm trí không khỏi đều hướng về phía ấy.
Nữ tiên A: “Oa, nhìn bóng dáng đã xinh đẹp như vậy, mê hoặc lòng người, không biết dung mạo sẽ như thế nào nữa......”
Nữ tiên B: “Đúng vậy đúng vậy, ta cứ nghĩ ngoài phong thái dung mạo của Lạc Thủy thượng thần và Đạp Vũ thượng thần vậy, những thứ khác cũng sẽ không vừa mắt, không ngờ Ma tộc thế như còn cất giấu một mỹ nhân nha, tuy rằng hoàn toàn không giống với phong tư của hai vị thượng thần, nhưng lại vẫn tuyệt mỹ kinh động thiên địa như vậy.....”
Nam tiên A: “Hừ, nhìn bóng dáng như vậy liền biết là nam nhân có dáng vẻ nữ nhân, còn xinh đẹp thướt tha hơn cả nữ nhân, có cái gì kinh ngạc lắm đâu.”
......
Một giây đồng hồ sau, nam tiên này được bạn bè khiêng về dưỡng thương.
Mấy vị trưởng lão sau khi bị lão đại đánh bay ra thì chậm chạp đứng lên, nghe thấy bọn họ đang thảo luận về dung mạo của Sở Từ. Cười lạnh một tiếng: “Quân Thượng nhà ta đẹp đến cực kỳ bi thảm, các ngươi có năng lực thế nào? Nhìn lão đại các ngươi đi, vừa nhìn đã thấy là một lão già tuổi tác vừa lớn lại còn xấu xí, ài, các ngươi có muốn hâm mộ chúng ta cũng không được!”
Dứt lời thì cùng đám ma nhân lần lượt rời khỏi Kinh Thủy Cư nhanh chóng bay trở về Ma Vực của bọn họ
Ngọc Đế vẫn còn đang tích tụ một ngụm máu trong lòng ngực: “Ngươi. Ngươi. Ngươi......”
Chúng tiên vốn muốn đuổi theo đám người Ma tộc, nhưng thấy Ngọc Đế tức giận đến tựa như có thể nguy hiểm tánh mạng nên đều ở lại chăm sóc, an ủi Ngọc Đế.
Một nam tiên nghĩ giờ phút này đây là lúc mình nên lên tiếng để lấy được sự chú ý của Ngọc Đế, liền tiến lên một bước, đỡ Ngọc Đế, làm ra bộ dáng săn sóc thân thiết nói: “Bệ hạ tội gì tức giận chứ, đã biết người của Ma tộc ăn nói chẳng lựa lời, lại tích cực thích ăn ngay nói thật, dựa vào tình hình thực tế của sự việc mà nêu lên vấn đề......”
Chúng tiên: chảy xuống mấy vạch hắc tuyến......(-.-!!!)
Câu còn chưa nói xong thì đã bị Ngọc Đế vung tay một cái, phút chốc nháy mắt hắn biến mất ở trong tầng tầng mây trắng. Nghe nói gần một vạn năm sau đó, vị tiên này cũng chưa từng được lại gần Ngọc Đế trong vòng ba mươi trượng. Hắn tựa như đã dùng máu của mình để chỉ rõ cho chúng tiên một đạo lý: lúc nên ăn ngay nói thật thì ngàn vạn lần không nên ăn ngay nói thật, đối với người nào đó, vĩnh viễn đừng dựa vào tình hình thực tế của sự việc mà nói ra sự thật.
Lúc này tay Ngọc Đế đều run lên: “Ngươi. Ngươi. Các ngươi...... Còn không mau đuổi theo!”
Chúng tiên chợt hiểu ra, thì ra lúc nãy Ngọc Đế muốn biểu đạt ý như thế! Hiện tại người Ma tộc đã đi xa ngàn dặm, làm sao đuổi theo đây? Lại không dám chạm đến nổi đau của Ngọc Đế, vội vàng như lũ chim nhỏ tản ra bốn phương tám hướng đuổi theo Ma tộc.
Bắt đầu từ ngày đó, Ngọc Đế phái năm nghìn thiên binh thiên tướng, vây chặt quanh Hàn Lâm Thư Viện, ngay cả một cánh hoa đào cũng không cách nào bay vào trong được, nói là người của Ma tộc tiến vào Cửu Trùng Thiên nhưng vào chỗ không người, làm cho thể diện tiên gia còn gì nữa? Nếu như Ma tộc có ý xấu thì tính mạng an nguy của tiên gia còn đâu? Trọng binh canh gác Hàn Lâm Thư Viện, nếu như có người Ma tộc xâm lấn, tức khắc tru diệt, chấn chỉnh lại thiên uy!
Than ôi, chúng tiên nghe được chuyện này, đều nói thầm: ngày đó Ngọc Đế không thấy được hỏa phượng trong truyền thuyết lại bị người của Ma tộc nói trúng chỗ đau, còn để cho người của Ma tộc ở trong địa bàn của mình cai quản mà thản nhiên chạy mất, thẹn quá thành giận đây mà!
Ngọc đế nghe được mấy lời nghị luận đó, ngụm máu tích tụ trong lòng cũng đã nôn ra, thoải mái, cũng tiếp tục đau đớn.
Tiên đồng trong Hàn Lâm Thư Viện sau khi nơm nớp lo sợ phát ngốc nhìn đám thiên binh thiên tướng bao vây quanh Hàn Lâm Thư Viện một lúc lâu thì trong lòng thở dài một tiếng: từ khi Đạp Vũ thượng thần thu nhận Duyệt Nhi cô nương này làm tiểu ái đồ thì bản thân đã tiến vào thời buổi rối ren rồi!
Còn chưa than thở xong, chỉ thấy một cái bóng màu đỏ bay về hướng Kinh Thủy Cư, tiên đồng phấn chấn nhìn thiên binh thiên tướng chung, bọn họ đứng đây như thân tùng, sừng sững bất động, nét mặt cũng không có biến hóa, chuyên tâm dốc sức đứng nghiêm tựa như người chết, tiên đồng nhướng mắt, trong lòng thở dài một tiếng.
Sở Từ vọt đến trước giường của Duyệt Nhi, chỉ thấy Đạp Vũ thượng thần ngồi ở chỗ kia, lau mặt cho Duyệt Nhi. Trong lòng Sở Từ gấp gáp, vội vàng tiến tới, vung tay lên, một giỏ Lác Phách Thảo rơi vào trước mặc Đạp Vũ.
“Bổn đại gia đã trở lại, ngươi mau mang chỗ Lác Phách Thảo này chế thuốc đi!”
Đạp Vũ thượng thần thanh nhã lau xong mặt Duyệt Nhi, quay đầu lại cười nhã nhặn: “Nhanh như vậy đã trở lại à? Ta còn tưởng rằng phải mười ngày nửa tháng...... không phải Mạnh Bà rất hung mãnh thiện chiến sao? Sao ngươi trở về nhanh như vậy? Không phải là dùng mỹ nam kế đó chứ?”
Sở Từ trừng mắt nhìn Đạp Vũ thượng thần mang theo nét mị hoặc sẵn có: “Ý. Của. Ngươi. Là. Sao?”
Đạp Vũ lắc lắc quạt ngọc trên tay, vẫn cười tao nhã như trước nói: “Đương nhiên là nghĩa đen rồi, chẳng lẽ ngươi nghe không hiểu tiếng người, muốn nghe tiếng chim à? Thật xin lỗi, bản thần không biết nói.”
Sở Từ chán nản: “Ngươi, tên mặt người dạ thú!”
Đạp Vũ thượng thần im lặng, cười dịu dàng nói: “Còn tốt hơn ngươi, chỉ là một con cầm thú.”
Sở Từ uất nghẹn, không định tiếp tục tranh cãi văn vẽ chữ nghĩa với cái tên có vẻ ngoài thư sinh yếu ớt này, nhìn thoáng qua Duyệt Nhi còn đang hôn mê, có chút lo lắng nói: “Sao còn chưa tỉnh lại, đã qua vài ngày rồi. Đám cỏ mà ta mang đến thật sự là ngươi chỉ thuận miệng đặt chuyện để đuổi ta đi thôi à? Thật sự không dùng được sao?”
Đạp Vũ thượng thần liếc mắt khinh thường nhìn hắn: “Ngươi cũng không nhìn xem Duyệt Nhi bị thương gì! Có lẽ phải tu dưỡng năm mươi năm mới tỉnh lại!”
Sở Từ ngây ngẩn cả người: “Năm mươi năm?!”
Đạp Vũ thượng thần bình tĩnh gật đầu.
Sở Từ giận dữ: “Ngươi còn nói người là Tư Y ở Thần giới? Ngươi là Tư Độc thì có!”
Đạp Vũ thượng thần nhướng mày, cây quạt liền bay đi, Sở Từ làm sao chịu khuất phục, không ngừng dùng pháp thuật ngăn cản. Trong phòng hai luồng ánh sáng một xanh một đỏ không ngừng thay đổi, trong nháy mắt, cả lầu các ngoại trừ góc giường ngủ của Duyệt Nhi ra thì khắp nơi xung quanh đều răn rắc tan nát.
Đạp Vũ thượng thần triệu hồi cây quạt, tao nhã cười: “Ôi trời, xem hiện giờ căn phòng này muốn ở cũng không ở được nữa rồi, tiểu ái đồ từ hôm nay trở đi sẽ đưa đến Kinh Hồng Điện của ta ở vậy. Ôi, cùng ở một dưới một mái nhà, cuộc sống sư đồ mà bao nhiêu kẻ khác hướng đến nha!”
Sở Từ lập tức dừng tay, một đôi mắt cực xinh đẹp sắp phun ra lửa: “Ngươi dám?”
Đạp Vũ cười đến càng dịu dàng: “Ta có cái gì không dám?”
Nói xong tạo một pháp quyết đánh về phía bụng của Sở Từ, Sở Từ không hề phòng bị, lúc phục hồi lại tinh thần thì đã bị đánh ra cửa của Hàn Lâm Thư Viện, lúc này năm nghìn thiên binh thiên tướng kia cuối cùng cũng giống như người sống, nhanh chóng vây quanh Sở Từ.
Sở Từ cắn răng: “Đạp Vũ lang băm, chờ đó cho bổn đại gia!”
Vung tay lên đánh mấy chục thiên binh thiên tướng bên cạnh phải nằm bò ra, bóng dáng màu đó ‘bùm’ một tiếng biến mất ở chân trời.
Tiên đồng đứng ở của nhiệt tình xem màn diễn hay xong thì bình tĩnh thư thả đi vào trong Hàn Lâm Thư Viện, ‘đùng’ một tiếng đóng cửa điện lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.