Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về

Chương 137: Mộ phong thiên thần




Duyệt Nhi gấp gáp bay về Họa Mạt, suốt cả đường cứ loạng choạng, nhưng cũng không lạc đường, rất nhanh đã về tới Họa Mạt.
Bên trong viện có vài người đang đứng, xa xa trông thấy Duyệt Nhi lướt tới thì đều bước lên đón, Duyệt Nhi nhất thời không kịp ngừng lại, “bốp” một tiếng đụng phải cây đại thụ bên cạnh hồ nước…
Mọi người:…
Vẫn là Quy Kỳ và Thư Quyển bước lên đỡ Duyệt Nhi, cô hổ nhỏ tội nghiệp đã bị đụng đến hai mắt mọc đầy sao.
“Sao vậy? Cái cây lớn thế mà cũng va trúng được?” Thư Quyển vừa bực mình vừa buồn cười, đây rõ ràng là một tiểu cô nương…
Duyệt Nhi hai mắt lệ đã vòng quanh, nhưng vẫn chực chờ không rơi xuống, cười nói: “Sơ xuất sơ xuất.”
Mấy người họ đưa mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ lắc đầu, còn tưởng nàng sẽ đau đến khóc toáng lên chứ. Tất cả đều thay phiên biểu thị sự quan tâm sâu sắc rồi mới nói ra mục đích đến đây.
Cường Sinh là người không kìm được nhất, cười bảo: “Hôm qua sinh thần của Quy Kỳ, bọn ta định đi chúc mừng một phen, lại nhớ đã lâu rồi chưa cùng cô đi chơi, nên liền cùng nhau đến tìm cô, cô thấy sao?”
Thư Quyển sớm đã kéo Duyệt Nhi bước lên mây: “Nàng ấy nhất định sẽ đồng ý, hiện giờ đã sắp nửa đêm, chi bằng đến viện của bọn ta, thấy sao? Hiện tại ra ngoài hẳn là không kịp giờ lên lớp tiết sớm ngày mai. Huống chi Quy Kỳ còn là một tay trù nghệ siêu việt nha!”
Quy Kỳ dở khóc dở cười: “Hai người các ngươi không phải là tới mời, mà là tới trói người ta đi.”
“Ế, không có trói nha, đêm nay không biết là ai cứ ủ rũ không vui.” Cảnh Vinh xấu xa cười vài tiếng, cũng nhảy lên mây, đưa tay sờ chiếc nón hổ nhỏ của Duyệt Nhi, lại vội vàng rụt về, aizz, đúng là quá dễ thương mà, không sờ không được.
Quy Kỳ quả nhiên tay nghề nấu ăn rất tốt, chưa bao lâu đã bày rất nhiều món ăn trên chiếc bàn đá cạnh hồ. Duyệt Nhi vẫn luôn hồn vía lên mây, lúc này nhìn thấy bao nhiêu đồ ăn như vậy, mặc dù mùi thơm vẫn không bằng Tức Mặc Ly làm, cũng không sánh được với Việt Hoa sư tôn, nhưng với cô hổ nhỏ buổi tối còn chưa cơm nước mà nói thì đã rất hấp dẫn, lập tức đè xuống nỗi sầu lo muốn chết trong lòng, thập phần thành thật bắt đầu ăn.
Thư Quyển không biết từ khi nào đã mang rượu tới, mỗi người rót đầy một chung, cười nói: “Đêm tụ họp không có rượu khẳng định là không được. Tới đây, mọi người cùng giống như phàm nhân bình thường, không say không về!”
Duyệt Nhi cẩn thận nhìn chung rượu ngọc, lại cẩn thận nhìn mấy nam tử đang nâng chén nhìn nàng, trái tim cô hổ nhỏ đấu tranh dữ dội một phen, tiếc nuối lắc đầu: “Ta không uống rượu.”
Vừa dứt lời thì Cường Sinh đã kéo nàng: “Một chung thôi, không sao đâu, hôm nay cũng coi như một ngày tốt, sao có thể không uống chứ?”
Duyệt Nhi liếm liếm môi, kỳ thực là rất muốn uống, nhưng mà, nhớ tới Mặc Ly thì lại đành lắc đầu nói: “Không uống, Mặc Ly đã từng nói, không cho ta uống rượu.”
Mọi người thấy nàng trong nháy mắt tâm tình sa sút, liền phát hiện có chút không ổn, lại tò mò Mặc Ly là ai, sao vừa nghe thấy hai từ này thì có chút quen thuộc, cuối cùng cũng không tiếp tục truy hỏi, chỉ nâng chung lên cạn sạch.
Duyệt Nhi biến bi thương thành sức ăn, người nào người nấy uống đến cao hứng, được một lát thì ngâm thơ xổ nho, một lát thì lại đối câu đối, quả thực là học theo dáng vẻ của mấy công tử bạn hữu chốn nhân gian,. May mà phụ thần mẫu thần của họ không có ở đây, nếu không, chỉ sợ sẽ đau lòng nhức óc một phen.
Đang lúc nửa đêm, ánh trăng treo trên bầu trời vừa tròn lại vừa sáng, Duyệt Nhi vừa ăn thịt, vừa bắt đầu nhớ tới Tức Mặc Ly và Đạp Vũ sư phụ.
Lúc ấy ở phàm gian, hình như nàng cũng vào một đêm trăng tròn thế này, khi đó ngoại trừ nhớ tới Đạp Vũ sư phụ còn nhớ Tức Mặc Ly, loại tâm tình khổ sở như thế cũng tương tự bây giờ, chung quy cảm giác có chút tiếc nuối, lại hơi phiền muộn.
Người nào người nấy đều cao hứng, không ngờ bọn họ uống đến thống khoái như vậy, thực tế thì tửu lượng cũng không tốt, ai nấy đều ngà ngà say, bay đến một cây đại thụ đong đưa trên đó, chưa bao lâu thì liền ngủ mất.
Quy Kỳ dùng pháp thuật thu dọn thức ăn thừa trên bàn, thấy Duyệt Nhi đã phi người đứng trên lá sen chính giữa hồ, cũng theo đó bay qua.
“Duyệt Nhi, cô gần đây hình như có tâm sự?”
Duyệt Nhi lắc lắc đầu, bàn tay nhỏ nhắn bắt đầu nghịch nước, hắt lên lá sen, như có như không đùa nghịch.
Nhìn Duyệt Nhi ngồi xổm trên lá sen nghịch nước, trong bóng đêm mờ tỏ tựa như một bức tranh nhu hòa đẹp đẽ. Quy Kỳ bất chợt hơi hốt hoảng, nhớ tới khi mình lần đầu tiên ngồi bên cạnh nàng, rõ ràng đã qua mấy tháng, hiện giờ nhớ lại như mới hôm qua. Y rất muốn biết, nàng là ai, phàm gian không phải nói ‘yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu’ sao? Nhưng nhớ tới mấy vị thần sứ lợi hại cung kính đi theo nàng, nháy mắt lại đành phải đem lời nói nuốt vào trong bụng.
Màn đêm mông lung, thời điểm này có thể khiến tính cách thêm phần dũng khí và ảo giác, Quy Kỳ do dự vài lần, cũng học theo dáng vẻ Duyệt Nhi ngồi xổm trên lá sen, cười nói:
“Duyệt Nhi, cô là thần nữ nhà nào? Ta trước đây sao lại chưa từng nghe nói về cô?”
Hai tay Duyệt Nhi vốc nước rót lên lá sen, nghe thấy câu hỏi của Quy Kỳ, cũng không giấu giếm: “Ta vừa tới Thần giới không lâu, cũng không phải thần nữ của đại gia tộc.”
Quy Kỳ càng ngạc nhiên, nhìn không ra thể chất Duyệt Nhi cho nên không cách nào biết được nàng làm sao có thể vào được Thần giới, vậy nàng là người thuộc giới nào? Ở Thần giới, có thể vào được Họa Mạt đều là thần tử thần nữ của những gia tộc thượng đẳng nơi đây, mà Duyệt Nhi nếu như không phải người của Thần tộc, vậy cơ duyên nào mà nàng vào được Thần giới? Một tiểu cô nương, y thật sự không thể tin nàng có nhiều năng lực hay thế lực lớn mạnh, có thể từ bên ngoài mà đặt chân vào Thần giới.
Quy Kỳ có chút nghi hoặc, nhưng cũng không nghĩ ra được gì, chỉ cười nói: “Cô không phải người Thần giới? Ở Thần giới có người nương nhờ?”
Nếu nàng nói không có, vậy y liền có thể thuận lý thành chương tiếp một câu, y đợi rất lâu mới đợi được cơ hội nói ra lời này.
Duyệt Nhi lúc lắc đầu, gương mặt tinh xảo đáng yêu so với ánh trăng còn tinh khiết dịu dàng hơn vài phần: “Người nương tựa? Mặc Ly.” Nàng nhớ người cho tới bây giờ nàng nương nhờ đều chỉ có Mặc Ly mà thôi.
Quy Kỳ thấy nàng khi nói câu đó thì trong mắt đều là dịu dàng cùng ngọt ngào, nhất thời hơi hoảng hốt, im lặng một lúc lâu mới nói: “Mặc Ly? Người đó là ai?”
Thực ra điều y muốn hỏi là, người đó là gì của nàng…
Bàn tay nhỏ nhắn của Duyệt Nhi từ trong nước hồ rụt về, chống dưới cằm, đôi mắt to tròn nhìn Quy Kỳ: “Mặc Ly ư, người bên ngoài đều gọi chàng là Lạc Thủy Thần quân, chàng là phu quân của ta.”
Dường như trong bóng đêm vô cùng tĩnh lặng, khi vạn vật đã ngủ say,nơi chân trời kình lôi bỗng “ẦM” một tiếng xuyên thủng đất trời, bốn biển dậy sóng, núi cao sập xuống, Quy Kỳ cơ hồ sững sờ, lập tứng hai chân đứng trên lá sen loạng choạng, nhếch nhác ngã vào trong hồ.
Duyệt Nhi không kịp kéo y lại, kinh ngạc nói: “Quy Kỳ, sao vậy?”Dáng vẻ của y sao lại thất thần như thế.
Quy Kỳ bối rối nhảy lên, cấp tốc dùng pháp thuật hong khô y phục trên người, cúi đầu cười nói: “Không có gì, Duyệt Nhi, trước giờ ta vẫn tưởng cô là một tiểu cô nương, chưa từng nghĩ qua cô vậy mà đã có phu quân rồi.”
Đây không phải là đả kích lớn nhất. Thần giới xem trọng thực lực, nếu như ngươi thích liền cướp lấy, ngại gì chứ? Nhưng rất rõ ràng, dù Quy Kỳ có nỗ lực tận dụng cùng tranh thủ mọi sự trợ giúp của đại gia tộc Thần giới mà mình có cũng sẽ không chút tác dụng.
Bởi vì, Lạc Thủy Thần quân.
Người đó là Lạc Thủy Thần quân được Hạo Thiên Thần đế xưng là kỳ tài vạn năm chưa từng xuất hiện, là Lạc Thủy Thần quân có tu vi mấy vạn năm nhưng lại sâu không lường được, là Lạc Thủy Thần quân tuấn tú vô song phong hoa tuyệt đại, là Lạc Thủy Thần quân sủng thê như mạng.
Y lấy gì mà so bì với người đó?
Mà Duyệt Nhi, không phải là công chúa tộc Tử Hổ có mối quan hệ dây dưa với Đạp Vũ Thần quân và Sở Từ Ma quân của Yêu giới sao? Y ban đầu dù thế nào cũng không có bất kỳ nghi ngờ gì, tỷ như Duyệt Nhi vì sao lại thường xuyên đội mũ bạch hổ, vì sao có mái tóc màu tím.
Y thậm chí còn chưa kịp mơ ước thì đã mất đi tư cách nói ra miệng rồi.
Duyệt Nhi hắc hắc cười một tiếng, đè xuống tâm tình chua xót trong lòng, nói: “Ta cũng không còn nhỏ, có thể gả cho người ta rồi.”
Quy Kỳ lắc đầu: “Nghe nói Lạc Thủy Thần quân vô cùng chiều chuộng cô, vì sao lại đồng ý để cô đến Họa Mạt? Cô…Cô còn thường bị người ta bắt nạt. Huống hồ, Đạp Vũ Thần quân không phải sư phụ của cô sao? Sao lại…”
Duyệt Nhi lắc lắc đầu: “Đạp Vũ sư phụ rất lâu rồi ta cũng không gặp người, về phần Mặc Ly, ừ thì, dường như ta nói gì chàng cũng sẽ đồng ý…”
“Duyệt Nhi, cô thật hạnh phúc.”
Duyệt Nhi xấu hổ sờ sờ chiếc mũ bạch hổ, bay người lên cây tìm một chạc cây lớn: “Ta hơi mệt, ngày mai có giờ sử học, các huynh lên lớp thì gọi ta.”
Dứt lời đã từ trong nội đỉnh lấy ra chiếc giỏ nhỏ lúc trước ở trong Thủy Nguyên cốc, treo trên chạc cây, cuối cùng nhảy vào trong giỏ, đôi mắt to tròn khép lại.
Một lúc lâu sau, trong bóng tối tĩnh mịch, một hàng lệ từ trong mắt khẽ lăn dài, vì sao rõ ràng là chơi đến vui vẻ như thế, nhưng vẫn như cũ không quên được chuyện ngày hôm nay? Cô hổ nhỏ co ro rụt người lại thành một cục ngủ bên trong chiếc giỏ cỏ, vừa khóc vừa…ngủ.
Quy Kỳ thấy bầu không khí bên này đã dần dần rơi vào tĩnh lặng, vội vàng chạy tới, cầm lấy chiếc chăn, nhẹ nhàng đắp cho nàng.
Đến khi bên trong kính phát ra âm thanh, Quy Kỳ cười khổ một tiếng, ngồi suốt cả đêm, lúc ngồi dậy vậy mà lại đứng không vững.
Y lay tỉnh mấy người họ, Duyệt Nhi mơ mơ màng màng bị y gọi dậy, mơ mơ màng màng rửa mặt rồi mới kéo tay áo Quy Kỳ hướng đỉnh núi cao vút tầng mây mà đi.
Việt Hoa trông thấy nàng thì có hơi kinh ngạc, lại nhìn nhìn đôi mắt rõ ràng hơi sưng ấy, trong lòng càng thêm sửng sốt, vội vàng bảo nàng ngồi sang đây, Duyệt Nhi bước đi loạng choạng rồi liền nằm bò ra.
Việt Hoa bất đắc dĩ lắc đầu để nàng ngồi xuống bên cạnh.
“Kết quả thế nào?”
“Không tốt.”
“Sao lại vậy?”
“Không biết.”
Duyệt Nhi dứt khoát xoay gáy về phía Việt Hoa, không muốn nhắc đến chuyện này nữa, càng hận không thể khoét một cái lỗ chôn mình vào đó luôn.
Việt Hoa vỗ vỗ đầu nàng, bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Đúng là một tiểu gia hỏa…”
Duyệt Nhi “hừ” một tiếng, vẫn xoay gáy về phía ấy.
Việt Hoa cười cười quay đi, chỉ cảm thấy dáng vẻ đánh chết cũng không nói của nàng dễ thương vô cùng, trời ạ, cô hổ nhỏ này đúng là trêu người mà.
Việt Hoa đánh mắt liếc một cái, nháy mắt thu lại ý cười.
Đệ tử Họa Mạt, bất luận thần tử hay là thần nữ, đều đang chăm chú nhìn y và Duyệt Nhi…
Việt Hoa cũng chẳng chút xấu hổ, cười nói: “Thật có lỗi, bây giờ bắt đầu bài học…”
Lời còn chưa dứt lời thì từ đằng xa đã truyền tới giọng nói của Bất Miên, chòm râu trắng của y giữa không trung tung bay phấp phới, nhanh chóng đến trước mặt Việt Hoa, chỉnh lại râu tóc quần áo xong mới nói: “Bài học hôm nay dời lại, Họa Mạt chúng ta lại nghênh đón một đại nhân vật.”
Mọi người lập tức hưng trí bừng bừng, ai nấy mắt lấp lánh tinh quang nhìn Bất Miên, có thể khiến Bất Miên nói là đại nhân vật, đương nhiên cũng không thể tầm thường.
Bất Miên vuốt vuốt chòm râu, hướng phía gáy Duyệt Nhi hất một cái, thấy nàng không quay lại, đành bất đắc dĩ nói: “Thanh Hà Thần phủ, Mộ Phong Thiên thần đến.”
Mộ Phong Thiên thần?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.