Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về

Chương 130: Ngực lớn không được à (1)




Duyệt Nhi cho rằng phải trải qua một quá trình rất phức tạp mới có thể chính thức bước vào Họa Mạt, thoại bản ở phàm gian chẳng phải viết cái gì mà uống máu ăn thề, nhìn trời mà thề gì gì đấy sao? Sao hiện giờ trực tiếp dẫn nàng đi vào trong sân vậy? Đôi mắt to tròn của Duyệt Nhi xoay tít, chuyển vòng trên bóng lưng Bất Miên ở phía trước.
Bất Miên không chịu được ánh mắt nóng rực như vậy, quay đầu vuốt vuốt chòm râu trắng: “Sao vậy? Duyệt Nhi cô nương?”
Duyệt Nhi thu hết dũng khí, nói: “Người và Thái Thượng lão quân có quan hệ gì?” Râu và động tác giống nhau thế kia mà.
Khóe miệng Bất Miên giật giật, bí hiểm nói: “Thiên cơ bất khả lộ.”
“A, đây cũng là thiên cơ ư?” Duyệt Nhi thấp thỏm.
Trong lòng Bất Miên thở dài, tiểu cô nương nhà Lạc Thủy Thần quân gửi tới đây không phải là sẽ bị ngược đến mẩu vụn cũng không còn ư? Rốt cuộc đã biết vì sao ngay từ đầu y không đồng ý rồi.
Một lúc lâu…
Duyệt Nhi nhìn sân viện không hề nhỏ trước mắt, so với sân viện mà lần trước ngồi trên mái hiên nhìn hai nam tử kia luyện kiếm cũng không sai biệt lắm, chính giữa có một cái hồ nhỏ, trong hồ vài chú cá vàng bơi lội, còn nở dăm ba đóa sen, hết thảy đều hài hòa đến thế. Điểm không hài hòa chính là, Duyệt Nhi vừa mở cánh cửa gian phòng của mình ra, phía đối diện liền truyền tới tiếng mở cửa.
Duyệt Nhi quay đầu nhìn, nháy mắt vũ trụ nhỏ bé liền bùng cháy.
Người đứng đối diện chính là Vu Hồng hôm ấy ở trên phố đã bắt Duyệt Nhi quỳ xuống.
Vu Hồng cũng nhận ra Duyệt Nhi, lập tức cười tươi như hoa: “Sao vậy? Tiểu thê tử của Lạc Thủy Thần quân nói thế nào cũng tương đương với thần hậu rồi, chạy tới nơi hỗn tạp này làm gì nha?”
Bất Miên mẫn cảm đánh hơi được mùi khác thường, vội vàng bảo Duyệt Nhi vào phòng.
Duyệt Nhi cũng không phải người giỏi ăn nói, đành giậm giậm chân, theo Bất Miên đi vào.
Đập vào tầm mắt chinh là chữ “TĨNH” nền trắng chữ đen treo trên tường. Gáy Duyệt Nhi đổ mồ hôi, quả nhiên giống y miếu ni cô ở phàm gian.
Bất Miên ngồi ngay ngắn, nói: “Kể từ hôm nay ta chính là sư tôn chỉ dạy của cô nương, có điều cũng không phải phụ trách toàn bộ việc dạy học, điểm này sau này cô nương sẽ hiểu. Nếu không có vấn đề gì, gọi ta một tiếng sư phụ cũng không sao.”
Nói thế nào đi nữa thì ở Họa Mạt, người muốn gọi y là sư phụ nhiều vô kể, nhưng tiểu cô nương này không như vậy, đành thử bồi dưỡng cảm tình thôi, hậu đài quá vững mà.
Tiếc là tiểu cô nương lại không cho ông mặt mũi: “Con không muốn. Cả đời này con chỉ có một sư phụ thôi.”
Nàng chỉ có duy nhất một sư phụ, Đạp Vũ sư phụ. Không thể không nói, kỳ thực cô hổ nhỏ là một con hổ rất cố chấp.
Bất Miên sửng sốt, nhớ tới tin đồn nghe loáng thoáng trước đây, y cũng không dám cướp người của Đạp Vũ Thần quân, lập tức cười bảo: “Không muốn thì thôi, như vậy giống người khác gọi ta Bất Miên sư tôn đi.”
Duyệt Nhi gật đầu, lại nói: “Bất Miên sư tôn, vậy con có phải dập đầu ba cái, kính rượu gì gì không?”
“….Không cần. Ta không nhận được…À, không cần, chúng ta ở đây không có quy định này.” Bất Miên toát mồ hôi, quan sát chung quanh một lượt, yên tâm đứng dậy nói với Duyệt Nhi: “Ngày mai chính thức nhập học, cô nương cầm cái này, trong đó chỉ rõ nơi cô nương cần phải đi và những thứ cần học.” Bất Miên đưa một tấm kính nhỏ qua.
Đưa được nửa chừng thì lại cầm về, trên tay tập trung một chút linh lực từ từ hòa vào trong kính, nói: “Cô nương thể chất không rõ ràng, nếu như bị người khác phát hiện, nhất định sẽ có chút vấn đề. Tấm kính này mang theo bên người, có thể che giấu khí tức của cô nương.”
Duyệt Nhi trịnh trọng nhận lấy, nàng cũng sắp nhập học rồi. Nghĩ tới sau này có thể bách chiến bách thắng, gặp thần giết thần thì thấy nhiệt huyết cả người sôi sục dùng không hết.
Bất Miên nói xong đã ra tới bên ngoài cửa, Duyệt Nhi sợ hãi đứng dậy, nhìn theo bóng lưng Bất Miên đáp một đám mây rời đi.
Duyệt Nhi đóng cửa phòng lại, ngồi bên mép giường vuốt ve tấm kính, dùng tóc cẩn thận cột lại, treo trên y phục trên người.
Nhớ tới lần trước ở Nam Hải, nàng cũng như vậy dùng tóc xâu một chuỗi vỏ sò lưu ly cho Mặc Ly, sao chưa từng thấy chàng lấy ra.
Duyệt Nhi tháo hai búi tóc trên đầu xuống, không biết hiện giờ Mặc Ly đang làm gì?
Nàng ngồi bên giường, đung đưa hai chân. Nhớ tới Tức Mặc Ly thì gương mặt lại đỏ bừng. Từ khi thành thân đến giờ, so với trước kia không giống.
Sau này mỗi ngày đều có thể ngủ ngon đến hôm sau.
Kỳ thực người tu hành ngủ hay không ngủ cũng không có gì khác biệt. Nhưng sinh mệnh quá dài nên cũng càng lúc càng chú trọng việc nghỉ ngơi, nếu không, cuộc đời dài đằng đẵng như thế, không tìm chút chuyện có quy luật mà làm, thật sự rất vô vị.
Duyệt Nhi rất có quy luật, ngày ba bữa, sớm dậy tối ngủ.
Ngày trước không có gì làm, mỗi ngày tối đến nếu không có Mặc Ly thì liền ngủ, đến ngày hôm sau nhất định việc tắm rửa gì đó cũng đều đầy đủ.
Nhưng sau khi thành thân, sau lần ba ngày ba đêm ấy, cảm giác… cảm giác chung quy có hơi khác. Mặc Ly vẫn tựa như đang kìm nén gì đó.
Duyệt Nhi lắc lắc đầu, quyết định trước tắm sạch sẽ, đi ngủ rồi lại nói.
Vừa nghĩ xong thì Cửu Kiếm đã xuất hiện trong phòng, Duyệt Nhi sợ giật thót, lập tức bước lên: “Cửu Kiếm, chẳng phải nói không thể vào sao?”
Cửu Kiếm hành lễ, mặc dù thê tử của chủ thượng nên gọi là chủ mẫu, nhưng mà…trên dưới đánh giá Duyệt Nhi một chút, thôi đi, vẫn gọi là Duyệt Nhi cô nương đi.
“Duyệt Nhi cô nương, ông ta không cho ta quang minh chính đại mà tới, ta còn không thể lén tới sao?”
Duyệt Nhi gật đầu: “Cũng đúng ha, vậy muội sau này liệu có phải có thể lén chạy ra ngoài không?”
Cửu Kiếm từ trong túi càn khôn dọn ra một hộp lớn thức ăn, để trên bàn, vừa đem mấy món ăn nóng hổi trong đó bày ra vừa nói: “Đương nhiên, cô nương nếu như muốn ra ngoài mà không bị người khác phát hiện, vậy liền truyền âm cho ta, ta dẫn cô nương đi.”
Duyệt Nhi sớm đã không nghe thấy lời nàng nói, chăm chú nhìn mấy món thịt trên bàn, đôi mắt to tròn phát sáng lấp lánh: “Thơm quá!”
Cửu Kiếm vạn phần ngưỡng mộ liếc nàng một cái: “Chủ thượng đích thân làm đấy, nói nhân lúc còn nóng ăn đi.”
Duyệt Nhi từ sớm đã ngồi vào bàn, Cửu Kiếm cũng theo đó ngồi xuống, cầm đôi đũa ngọc từ tốn gắp thức ăn cho nàng, thấy Duyệt Nhi ăn như hổ đói thì nhất thời có chút chua xót, cứ ở bên cạnh chủ thượng chẳng phải tốt rồi sao? Sao lại cứ muốn đến cái chốn quỷ quái này chứ?
Chủ thượng không vui, cũng không an tâm, đành tìm hiểu từ danh trù cùng với những nơi nổi tiếng khắp Thần giới, hôm nay liền xuống bếp làm mấy thứ, dọa đám thần sứ trên dưới dãy núi Lạc Thủy cả ngày trời chẳng dám ló mặt.
Duyệt Nhi tất nhiên không biết Cửu Kiếm nghĩ gì, nuốt một cục thịt xuống, lại nói: “Mặc Ly, Mặc Ly còn nói gì?”
Cửu Kiếm ủ rũ từ trong tay lấy ra một khối Họa Ký Thạch: “Chủ thượng hẳn nhiên sẽ không nói gì với thần, vì vậy đưa cho cô nương cái này.”
Duyệt Nhi một tay còn cầm đũa, tay kia nắm Họa Ký Thạch, linh lực tuôn trào, Tức Mặc Ly liền xuất hiện giữa hư không.
Vẫn là dáng vẻ lạnh lùng ấy, nhưng đôi mắt tựa hắc ngọc dường như đang chăm chú nhìn nàng, nói: “Duyệt Nhi, chơi không vui thì liền quay về.”
Khóe môi Duyệt Nhi khẽ chứa ý cười, lại cong môi nói: “Sao mọi người đều cho rằng muội đi chơi vậy? Muội rất có quyết tâm đấy, được không?”
Cửu Kiếm lau mồ hôi, vội vàng gật đầu: “Đúng đúng, chúng tôi đều biết.”
Duyệt Nhi lặng lẽ nhìn Cửu Kiếm một lúc, quả thực là nhìn không ra bất kỳ điều gì, liền quay đầu ăn cơm.
Cửu Kiếm dọn dẹp đồ đạc, lại từ trong túi càn khôn lấy ra một chiếc bình: “Chủ thượng nói lúc tắm cho cái này vào nước, có thể an thần giúp ngủ ngon.”
Dứt lời xoay người liền muốn rời đi, có điều lại không an tâm, quay đầu lại nói: “Duyệt Nhi cô nương, đừng quá gần gũi với nam tử khác, biết chưa?”
Duyệt Nhi gật đầu.
Cửu Kiếm thở dài, yên tâm dần biến mất khỏi Họa Mạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.