Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về

Chương 123: Lục giới sủng hôn, ăn sạch cô hổ nhỏ (3)




Dưới ánh tà dương ngập tràn, tám con rồng nâng cỗ kiệu đỏ mà tới, khí thế ngập trời đó trong nháy mắt khiến những người vô tình ngẩng đầu nhìn Thần giới trên cao phải kinh hoảng…
Cho dù là Cửu Kiếm sống nơi Thần giới mấy chục năm, hơn nữa còn biết trước kế hoạch nhưng cũng nhịn không được bị chấn động dữ dội, chung quy tưởng tượng và chính mắt nhìn thấy thì thị giác vẫn bị tác động một cách mạnh mẽ.
Mà Ninh Tê và Khổng Tước, đã ngớ người ra rồi.
Người không ngây ra, chỉ có cô hổ nhỏ ấy.
Duyệt Nhi ngước mắt nhìn, nói: “Mấy con rồng này dáng vẻ không được dễ thương như long đằng, rất hung dữ…”
Giọng nói vừa vặn truyền vào tai của tám con rồng đã dừng lại phía trước Cẩm Tú lầu, nhất thời cơ thể của cả thảy tám con rồng đều run lên, tiểu cô nương này…ghét bỏ chúng nó sao? Gương mặt ràn rụa nước mắt a…
Bát long cung kính cúi đầu, Túc Tịch và Ngưng Không đứng bên cạnh chiếc kiệu lớn màu đỏ hoa lệ tinh xảo, thu lại ánh mắt kinh diễm, cung kính hành lễ: “Cung thỉnh Duyệt Nhi cô nương lên kiệu.”
Ba người vội vội vàng vàng lấy lại bình tĩnh, Cửu Kiếm và Ninh Tê hai bên trái phải dìu Duyệt Nhi, Khổng Tước bước theo phía sau, nhẹ nhàng thi pháp để vạt áo buông xuống…
Bàn tay Duyệt Nhi vén rèm hồng châu óng ánh tỏa sáng lấp lánh phía trước kiệu, trầm ngâm rồi nói: “Những hạt châu này cũng thật đẹp…”
Cả người cả rồng ai nấy đều lau mồ hôi, hạt châu mà nàng nói ở thần giới vô giá khó cầu, lại bị Lạc Thủy Thần quân lấy làm rèm treo, bọn họ đau lòng không thôi, mà đánh giá của tiểu cô nương này là, ‘cũng thật đẹp’…
Đến khi Duyệt Nhi ngồi vững, ba người Cửu Kiếm liền vội vàng lùi ra sau, đứng ở hai bên Túc Tịch và Ngưng Không, bát long chuyển người bay lên, hướng phía trước đó đã tới mà đi.
Duyệt Nhi ngồi bên trong cỗ kiệu có thể xem như một căn phòng nhỏ tinh xảo, có chút khó hiểu: “Chúng ta đi đâu vậy?” Bên trong kiệu vô cùng vững vàng yên tĩnh.
Mọi người bên ngoài ai nấy đều yên lặng, chỉ có tiếng Cửu Kiếm cười đáp: “Nhà.”
Duyệt Nhi “A” một tiếng, nhà không phải là phủ Mặc Ly sao?
Tại dãy núi Lạc Thủy băng tuyết kéo dài vạn lý, trên một vùng tuyết trắng rộng mấy trăm dặm, ngồi tại vị trí bàn ghế được tạc khắc từ băng chính là những người đứng đầu lục giới.
Tỷ như Ngọc hoàng đại đế của Tiên giới, còn có mấy vị Tiên đế, đại diện của Tứ Hải long vương cũng có, Tu La vương, A Tỵ vương, Luân Hồi vương vv..v của Minh gian, ngay cả mấy vị phật tổ xa lánh hồng trần nơi Tây phương cực lạc thế giới cũng tham dự, không cần nhắc tới những người chấp chưởng nắm quyền của mấy đại gia tộc Thần giới.
Họ hoàn toàn không ngờ Lạc Thủy Thần quân khi thành thân sẽ bày đại tiệc như vậy, hơn nữa còn mời họ tham dự, chuyện này ngày trước gần như là chuyện không có khả năng, nhưng hiện giờ họ ngồi đây, không thể không thừa nhận, đây là sự thật.
Nhìn thấy trên bàn là những đồ vật cực kỳ tinh xảo khắp lục giới, trong lòng mọi người đều đau ruột xót gan, tài đại khí thô mà, tài đại khí thô mà!
Tiên linh thảo này không phải linh dược giá trị một tòa thành khó cầu sao? Ở đây lại chỉ là đồ trang trí cho chén đĩa…
Ai nấy lại trầm mặc, ngước mắt nhìn Lạc Thủy Thần quân trong bộ y phục đỏ đang đứng giữa không trung phía xa.
Y hôm nay không vận bạch y, trái lại toàn thân đỏ rực, mái tóc đen mượt bình thường xõa ra hôm nay được búi gọn bên trong ngọc quan đơn giản, càng toát lên nét phong thần tuấn lãng, phong hoa tuyệt đại, rạng rỡ đến độ khiến người ta bất giác phải nheo mắt. Y chỉ lẳng lặng nhìn về nơi xa, dường như đang chờ đợi gì đó, giữa gian mày ẩn chứa thiên sơn vạn thủy.
Mấy vị tiểu thư phu nhân thế gia cùng đi đang ngồi bên dưới dường như mắt không hề chớp nhìn y, chỉ trông mong y rủ mắt liếc nhìn, vậy đã là tâm mãn ý túc rồi.
Như lời lưu truyền của lục giới, nếu được Lạc Thủy Thần quân cúi nhìn một lần, đời này không hối tiếc…
Vài nữ tử Ma tộc và Tiên tộc định lực hơi kém thì đã hôn mê bất tỉnh…
Mọi người nhìn Lạc Thủy Thần quân cao quý xa vời tựa như viễn cổ thần đế ấy, trong khoảnh khắc có chút ngây người.
Lúc này, chỉ thấy dáng vẻ lạnh nhạt của ý nháy mắt như được gió xuân thổi đến, để lộ đôi chút dịu dàng, bên dưới lại là một tràng tiếng hít không khí, nhưng y vẫn như cũ không hề cúi đầu xuống, chỉ chậm rãi tiến lên trước nghênh đón.
Mọi người vội vàng ngẩng đầu, chỉ thấy cách đó không xa, một cỗ kiệu đỏ tươi đẹp đẽ đang nhanh chóng bay tới.
Đợi khi nhìn rõ một chút, ai nấy lại hít vào một hơi!
Bát long nâng kiệu, chưa từng nghe nói!
Trong lúc người nào người nấy mắt trợn tròn thì cỗ kiệu đỏ kia đã đến trước mặt, dáng vẻ Lạc Thủy Thần quân dường như có chút căng thẳng, chậm rãi tiến lên trước, vén rèm kiệu.
Mọi người gần như nín thở chờ đợi khoảnh khắc tiếp theo.
Tức Mặc Ly vén rèm, khi trông thấy gương mặt nhỏ nhắn đã khắc sâu trong lòng kia thì trái tim bất chợt đông lại, suýt nữa thì không thở nổi. Y miễn cưỡng đè xuống cảm giác rung động mãnh liệt trong lòng, thả lỏng tâm tình, đưa tay ra, kèm theo ý cười khe khẽ bên môi:
“Duyệt Nhi, đến đây.”
Duyệt Nhi ngoan ngoãn đặt bàn tay nhỏ nhắn vào tay y, trong khoảnh khắc ấy, Tức Mặc Ly có một cảm giác mãn nguyện lạ kỳ, như cả thế giới đều nằm trên tay y.
Đợi đến khi Duyệt Nhi từ bên trong cỗ kiệu bước ra, tất cả mọi người đều thầm thở dài một tiếng, còn chưa kịp có cảm xúc sâu hơn, Duyệt Nhi đã an ổn nằm trong ngực Tức Mặc Ly.
Quần chúng:….
Tức Mặc Ly ôm Duyệt Nhi, đi đến khoảnh đất trống mấy trăm dặm chỉ có duy nhất một đài cao ở giữa, gọi là đài cao, chi bằng nói đấy là một tòa cung điện khổng lồ đứng sừng sững giữa không trung, có điều cảm xúc thị giác của nó vừa vặn khiến mọi người đều trông thấy rõ mồn một mà thôi.
Duyệt Nhi nhìn đèn lồng được trang trí bằng dạ minh châu bồng bềnh giữa trời, dường như sắp đem toàn bộ khuôn viên yến tiệc chiếu sáng rực như ban ngày, nhất thời có chút kinh sợ, đẹp quá, dãy núi Lạc Thủy thật đẹp.
Đây chính là, nhà sao?
Mà mọi người bên dưới cũng đã trông thấy Lạc Thủy Thần quân đang đứng bên trên chầm chậm bước đi, cùng với Duyệt Nhi cô nương với đôi mắt to tròn trong tin đồn chấn động hiện được y ôm trong lòng.
Tất cả đều không dám phát ra tiếng động, sợ quấy nhiễu đến đôi thần tiên quyến lữ ấy.
Vốn vẫn còn một vài nữ tử hâm mộ ghen tỵ, nhưng nhìn thấy bộ giá như thế, cảnh tượng phô trương như thế, sự che chở cẩn cẩn thận thận như thế của Lạc Thủy thần quân, lại nhìn thấy tiểu cô nương đơn thuần không hay biết gì cả kia thì chỉ có thể vô lực thở dài một tiếng, việc này, bất khả ngộ bất khả cầu.
Không thể gặp cũng chẳng thể cầu
Nháy mắt Tức Mặc Ly đã ôm Duyệt Nhi đến trên đài cao treo đầy lụa đỏ, nhẹ nhàng đặt nàng xuống, rồi lại ngồi xổm xuống chỉnh lại y phục cho nàng, hàng ngàn hàng vạn nhân vật thân phận tôn quý khắp lục giới trông thấy thì toàn bộ không biết hiện đang có cảm tưởng gì.
Chúng nam tử người nào người nấy đều than thở, Duyệt Nhi cô nương tiểu cô nương như thế, đích thực khiến nam nhân người người đều muốn yêu thương chở che, nhưng cũng chưa đến mức kinh hãi thế tục, xưa nay chưa từng có như vậy.
Nhân vật thần giới tôn quý, thế nhưng có thể ngồi xuống chỉnh lại xiêm y cho cô nương mình yêu, thử hỏi thế gian có thể được mấy người?
Duyệt Nhi đưa tay chọt chọt mái tóc được quấn lên bên trong ngọc quan của Mặc Ly: “Mặc Ly, chàng thật sự rất đẹp!”
Ý cười bên môi Tức Mặc Ly càng sâu: “Trước đây không đẹp sao?”
Duyệt Nhi liên tục lắc đầu, nói: “Cũng rất đẹp, đẹp nhất.”
Tức Mặc Ly đứng dậy, dắt tay Duyệt Nhi, ngón tay tựa ngọc tạc xoa xoa tai nàng: “Đợi một lát nữa sẽ hơi mệt, vịn vào ta, có biết chưa?”
Duyệt Nhi ngoan ngoãn gật đầu, nàng sắp thành thân rồi!
Tiếp đó là một chuỗi các lễ nghi nên có trong Thần tộc Thần quân khi đón dâu, một chút cũng không hề thiếu.
Mọi người nhìn dáng người nhỏ bé dựa vào bên cạnh Lạc Thủy Thần quân, cảm xúc ngổn ngang trăm mối, như thế này mới được coi là hạnh phúc nhất thế gian, chẳng phải sao?
Ước chừng qua ba canh giờ, tinh tú trên trời đêm cũng không biết mệt dõi theo hôn lễ bậc nhất lục giới, mọi người bên dưới đài càng lúc càng hứng khởi, đợi đến khi Tức Mặc Ly dẫn Duyệt Nhi xoay người lại, hướng về phía mọi người.
Ai nấy lại một lần nữa đồng loạt hít vào một hơi.
Hai người này, phảng phất tựa như ảo ảnh, lặng lẽ đứng trên đài cao.
Người trẻ tuổi nhất trong số họ cũng đã sống trên vạn năm, giờ phút này thế nhưng lại không kiềm chế nổi chấn động trong lòng.
Tức Mặc Ly ôm Duyệt Nhi hiện giờ đã có chút mệt, quay mặt về phíamọi người, giọng nói vẫn mang vẻ lãnh đạm nhàn nhạt, tựa thanh âm của suối trong chảy qua ngọc thạch: “Từ ngày hôm nay, nàng chính là ta, ức hiếp nàng như ức hiếp ta. Trời đất vạn vật làm chứng.”
Mọi người nháy mắt đều biết Lạc Thủy Thần quân vì sao lại tổ chức hôn lễ chấn động lục giới như vậy, một đương nhiên là vì đây là phương thức long trọng nhất để Duyệt Nhi cô nương thành thê tử của mình, hai là chiếu cáo với người khắp lục giới, Duyệt Nhi là người của y, ai dám có bất luận tâm tư không nên có nào, đều chờ nhặt xác đi….
Hiểu được điều này, ánh mắt mọi người cơ hồ đều tập trung lên Đạp Vũ Thần quân hiện đang nghiêm mặt ngồi trên ghế, Tử Dao Thần quân, còn có Tiên giới Doanh Châu sơn chủ Ôn Chi Hàn…
Mục đích của Tức Mặc Ly đã đạt thành, vừa định ôm Duyệt Nhi rời khỏi đây thì tay áo đã bị níu lại, ánh mắt dưới ánh sáng của minh châu càng rực rỡ như lưu ly hạ xuống: “Sao vậy?”
Duyệt Nhi bạnh bạnh môi: “Ta đói rồi.”
Tức Mặc Ly:…
Ôm Duyệt Nhi, Tức Mặc Ly bay đến trước một bàn tiệc không có người, ngồi xuống, ngón tay tựa ngọc tạc cầm lấy đũa, bắt đầu dịu dàng đút cô hổ nhỏ.
Quần chúng lại lần nữa hóa đá, chân không chạm đất, cơm dâng tới miệng, áo đến đưa tay, đây là miêu tả về tiểu cô nương này sao?
Thật sự là cỡ nào hạnh phúc a! Ánh mắt mọi người nhìn tổ hợp một người đút – một người ăn này, quả thật là không nghĩ ra từ nào để hình dung, thu lại ánh mắt nhìn nhìn cao lương mỹ vị mà mình đã quên ăn trên bàn.
Duyệt Nhi nhìn quả đào trên bàn: “Mặc Ly, đào năm nay thật lớn!”
Tức Mặc Ly gật gật đầu, dùng pháp thuật đem quả đào chia thành từng phần nhỏ, đút vào miệng Duyệt Nhi.
Mọi người đều đem ánh mắt hướng về phía Vương mẫu nương đang xấu hổ, chậc chậc, chả trách hội bàn đào năm nay đào vừa nhỏ vừa chua, thì ra là đều gửi đến đây hết rồi!
Tới lúc Duyệt Nhi khó khăn lắm mới nghiêng đầu tránh đi, nói: “No rồi.” Tức Mặc Ly mới dừng đũa, nói với Cửu Kiếm bên cạnh: “Yến tiệc mở ba ngày ba đêm.”
Cửu Kiếm vội gật đầu đáp “vâng”, là tứ đại thần sứ của Tức Mặc phủ, đương nhiên biết chủ thượng nhà mình đang nghĩ gì, liền nhìn Tức Mặc Ly ôm Duyệt Nhi biến mất khỏi khu vực rộng lớn mấy trăm dặm, hướng Thứ Thiên điện mà đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.