Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về

Chương 121: Lục giới sủng hôn, ăn sạch cô hổ nhỏ(1)




Cửu Kiếm cùng với Ninh Tê, Khổng Tước ba người đứng trước Cẩm Tú lầu, Mão Nhật Tinh quân của Tiên giới sớm đã tận chức tận trách đem vầng thái dương kéo lên giữa không trung, cô hổ nhỏ trong phòng hãy còn chưa tỉnh.
Cửu Kiếm vuốt thân kiếm, nhìn Ninh Tê và Khổng Tước yên lặng đứng bên cạnh một lúc lâu, nhếch mép: “Khổng Tước, sao hôm nay lại yên lặng như vậy?”
Khổng Tước trên người khoác y phục sặc sỡ ngượng ngùng lắc lắc đầu, Cửu Kiếm bất đắc dĩ xoay người khinh thường, chỉ cần Thất Mệnh không ở đây, con người Khổng Tước giống như bị mất đi trái tim vậy.
Ninh Tê vốn là cô nương không nhiều lời, nghe thấy Cửu Kiếm mào đầu, vội vàng đem nghi vấn đã nhiều ngày nay của mình ra hỏi: “ Lạc Thủy Thần quân thật sự muốn thành thân với Duyệt Nhi cô nương? Năm đó Hạo Thiên Thần đế và Lam Cẩm… Sau đó Hạo Thiên Thần đế không phải đã chịu mấy trăm năm thiên kiếp sao?”
Cửu Kiếm tiếp tục vuốt kiếm, nghe thấy lời này thì cười đáp: “Nếu như còn có cấm chế như vậy, mọi người ngay cả Thần giới cũng không thể bước vào. Bởi vì Thiên cơ linh lung bị vỡ, cấm chế của Thiên đạo đối với Thần giới tự nhiên cũng được tháo bỏ.”
Ninh Tê bừng hiểu, lùi đến ngồi xuống trước một đình nghỉ chân trước lầu các, gọi tiểu hầu tới, nhân thể để Long Đằng Vương hít thở không khí, trong lòng thật sự không biết làm thế nào., Hiện giờ nàng thoải mái đến độ mỗi ngày chỉ cần cùng hai cô nàng này đùa nghịch, như vậy cũng đủ rồi. Duyệt Nhi cô nương, sắp gả cho Lạc Thủy Thần quân? Ninh Tê lắc lắc đầu, trong lòng thầm thở dài một tiếng, được Lạc Thủy Thần quân yêu thương che chở như vậy, quả thật là ân huệ lớn nhất cả đời của một nữ tử.
Cửu Kiếm thấy Ninh Tê chạy đến một bên chọc phá thú cưng, thở dài, lại nói: “Thật sự tưởng tượng không được cảnh tượng hai người đang ở cạnh nhau, hắc hắc…”
Khổng Tước vừa nghe, gương mặt liền đỏ bừng, mặc dù nàng và Cửu Kiếm giống nhau, nhưng công khai thảo luận như vậy thì cũng có chút thẹn thùng: “Cửu Kiếm, cô càng lúc càng to gan, vậy mà dám…”
Cửu Kiếm bĩu bĩu môi: “Chủ thượng cũng thật sự nhịn quá tốt, cùng ăn cùng ở cùng ngủ, còn tắm cho Duyệt Nhi cô nương, vậy mà lại chưa từng đụng đến Duyệt Nhi cô nương chút nào, đích thực là…So với những gì viết trong sách cũng khác quá đi. Có điều sau khi thành thân, chủ thượng nhất định là muốn ăn sạch Duyệt Nhi cô nương.”
Gương mặt Khổng Tước càng đỏ lựng: “Cô sao biết Lạc Thủy Thần quân không…”
Cửu Kiếm liếc nàng một cái, có chút tự hào nói: “Bình thường quan sát thì có thể nhìn ra mà. Ây ya, nghe nói cấm chế mặc dù bị giải trừ rồi, kết nghĩa phu thê cũng có thể, nhưng không biết liệu có thể sinh em bé không.”
Hai người hãy còn câu được câu không nói chuyện, cô hổ nhỏ trên lầu thì sớm đã bị dọa sợ đến đờ người.
Nàng chỉ nghe được: “Chủ thượng nhất định sẽ muốn ăn sạch Duyệt Nhi cô nương…” Lời này, sao có thể như vậy? Mặc Ly đối với nàng tốt như thế, sao lại nỡ ăn sạch nàng. Không phải bảo thịt hổ ăn không ngon sao? Trước đây cũng từng nói muốn ăn sạch nàng, vốn cho rằng chuyện đã lâu như vậy, chàng sớm đã quên rồi, sao có thể! Sao có thể như vậy? Trái tim cô hổ nhỏ Duyệt Nhi sắp vỡ tan tành rồi.
Mặc Ly bình thường cũng không phải là người thích ăn thịt, lẽ nào là vì chỉ thích thịt nàng, mới nuôi dưỡng nàng sao? Nếu Mặc Ly muốn ăn nàng, nàng làm sao đây!
Cô hổ nhỏ đờ người ngồi bên mép giường, kéo kéo hai lỗ tai màu tím trên tóc, đáng thương không thể tả, trên gương mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ rối rắm.
Rất lâu sau, nàng đã đưa ra một chủ ý hay.
Nàng thích Mặc Ly, nếu như chàng muốn ăn sạch nàng, chỉ cần không phải nướng sống, vậy thì cũng có thể.
Long Chỉ Thủy cung cung kính kính đứng trên chủ điện Long cung, nghe việc Mẫu vương căn dặn.
Trên mặt Nam Hải Long Vương tràn ngập rối rắm: “Lạc Thủy Thần quân có tiền có thế, bảo vật thế nào lại không có, hiện giờ đại hôn với Duyệt Nhi, ta thật lòng nghĩ không ra lễ vật để gửi tặng.” Nói thế nào thì Duyệt Nhi cũng gọi Chỉ Thủy một tiếng “ca ca”, ở trong lòng trong mắt bà, sớm đã coi Duyệt Nhi như nữ nhi của mình mà yêu thương, hiện giờ ngoài trừ cao hứng, còn có buồn rầu.
Long Chỉ Thủy cũng nhíu mày: “Hay là đừng gửi đồ quý trọng, gửi Duyệt Nhi mấy thứ đồ chơi nàng thích cũng không tồi.”
Nam Hải Long Vương thở dài: “Ngọc đế cũng đến tham dự, đây có thể xem là hôn lễ lớn nhất lục giới trong suốt mấy mươi vạn năm qua, chung ta thân là một trong Tứ Hải Long Vương của Tiên giới, cũng không thể nào quá đơn giản được, mặc dù ta biết con muốn Duyệt Nhi vui vẻ. Chi bằng, con đi tìm mấy thứ đồ chơi trân quý, ta lại gửi tặng bức bình phong bằng lưu ly kia? Bức bình phong lưu ly đó tinh xảo đẹp đẽ vô cùng, còn điểm xuyết không dưới ngàn viên dạ minh châu, nghĩ thấy cũng đủ khí thế rồi.”
Long Chỉ Thủy vâng dạ, dáng vẻ phục tùng không biết là đang nghĩ gì.
Nam Hải Long Vương cẩn thận nhìn y: “Chỉ Thủy, mẫu thân biết con đang nghĩ gì….Nhưng mà, haizzzzzzz….”
Long Chỉ Thủy hoảng hốt ngẩng đầu, cười nói: “Mẫu vương, Chỉ Thủy cũng không có ý nghĩ không an phận, nếu Duyệt Nhi vĩnh viễn gọi con một tiếng Chỉ Thủy ca ca, con sao có thể có suy nghĩ gì khác? Chung quy, việc Lạc Thủy Thần quân yêu nàng cũng rất nổi tiếng. Sau này nếu như ở Thần giới bị ai đó ức hiếp, con lại tới đòi về cũng không muộn.”
Nhẹ nhàng hớp một ngụm trà, Nam Hải Long Vương cũng thở dài: “Con có thể nghĩ thông suốt được như vậy đương nhiên là tốt, chỉ sợ nhiều người cả đời sẽ rơi vào vũng lầy cầu mà không được này. Con xem Doanh Châu Sơn chủ Ôn Chi Hàn, nghe nói nhận được thiếp mời, mấy ngày liền không màng đến sự vụ, ngày đêm không ngủ. Như ta nói, y cũng là một kẻ đáng thương, dây dưa như vậy, tóm lại vẫn không tốt. Tâm tư con cẩn thận như vậy ta nhận ra được, Duyệt Nhi suy nghĩ không thấu suốt như thế, đương nhiên sẽ không phát hiện. Con không cần chịu gánh nặng, có thể buông tay thì liền buông tay đi.”
Chỉ Thủy cười khổ: “Mẫu vương nói rất có lý, con chưa từng có ảo tưởng đó, mẫu vương an tâm, con tự có chừng mực.”
Nam Hải Long Vương gật đầu, nhớ tới dáng vẻ đáng yêu trắng noãn của tiểu cô nương ấy, cũng không nhịn được cười thành tiếng, nói: “Như vậy, lui xuống đi.”
Long Chỉ Thủy hành lễ, vừa định lui ra, thì đã đụng phải một trai nữ đang đi tới, vội vàng hành lễ, mới bẩm báo: “Vương, bên ngoài Long cung có người cầu kiến, liệu có cần đuổi đi không?” Nếu như dễ dàng đuổi đi cũng xua đi rồi, nhưng tiểu cô nương ấy thế nhưng cũng không chịu đi, dáng vẻ lại đáng yêu, họ thật sự không đành lòng nặng tay, liền chạy vào trình báo.
Nam Hải Long vương nhíu nhíu mày: “Mấy chuyện nhỏ này không cần bẩm báo, không báo danh tính, tất nhiên sẽ không tiếp kiến.”
Trong lòng trai nữ toát mồ hôi, đành nói tiếp: “Là một tiểu cô nương dễ thương, nàng không có danh tính, chỉ ngồi trên lưng hải quy trước long cung, được một lúc thì nói muốn gặp Chỉ Thủy ca ca…Chúng thần quả thực có chút rắc rối…”
Nam Hải Long vương không kiên nhẫn ngắt lời: “Lại là mấy kẻ muốn đến đây ngắt hoa đào của Chỉ Thủy, bảo hộ vệ đuổi đi, a, khoan đã, ngươi nói nàng ấy gọi Chỉ Thủy ca ca?”
Trong lòng bà khẽ động, vừa quay đầu sang muốn nhìn Chỉ Thủy ở bên cạnh, chỉ thấy bóng dáng Chỉ Thủy đã nhanh chóng biến mất nơi cửa điện. Nam Hải Long Vương nghiến răng: “Sao lại không báo sớm một chút? Nàng đến lâu chưa?”
Trai nữ cúi đầu, đáp: “Chưa tới một canh giờ, vốn định đuổi đi, nhưng tiểu cô nương ấy y phục bất phầm, lại gọi nhị điện hạ là ca ca, vì vậy mọi người mới bảo thần vào thông báo một tiếng.”
Long Chỉ Thủy hấp ta hấp tấp chạy đến trước long cung, chỉ thấy một tiểu cô nương trắng trẻo đang trên lưng con rùa biển cực lớn, mái tóc màu tím, đôi mắt được một miếng vải gấm trắng bịt lại, không biết là đang nghĩ gì. Long Chỉ Thủy do dự một lúc, nhìn thấy lỗ tai nhỏ trên mái tóc tím mới dám xác thực, liền vội vàng phi thân đến trên lưng rùa biển, chạy tới bên cạnh tiểu cô nương, trông thấy nàng ngồi hết sức đoan trang, gọi: “Duyệt Nhi muội muội?”
Người trên lưng rùa biển sợ đến nhảy dựng, vỗ vỗ ngực rồi mới bình tĩnh trở lại, kinh hỷ nói: “Chỉ Thủy ca ca!” Long Cung không cho nàng tiến vào, nàng cho rằng phải công cốc mà quay về rồi chứ.
Long Chỉ Thủy cười nhìn nàng, kéo tay nàng: “Vừa rồi muội ngủ sao?”
Duyệt Nhi ngượng ngùng gật đầu: “Muội ở long cung đợi một lúc lâu, trai nữ kia không ngừng hỏi muội danh hiệu là gì, muội cũng không biết, chỉ nói muốn gặp Chỉ Thủy ca ca, nàng vẫn không để muội đi vào. Muội liền ngủ mất…”
Chỉ Thủy bất đắc dĩ dẫn nàng lên bậc thang long cung, quay đầu nói: “Sau này nếu như người khác hỏi danh hiệu của muội, muội chỉ cần nói, Tử Hổ tộc Duyệt Nhi cô nương, trên trời dưới đất này, sẽ chẳng có ai ngăn cản muội.”
Duyệt Nhi tặc lưỡi: “Vậy ra đây là danh hiệu của muội à? Thì ra lại uy vũ như vậy!”
Chỉ Thủy càng chẳng biết làm sao, Tử Hổ tộc Duyệt Nhi cô nương, nghĩ thấy tên này đã đủ chấn động lục giới rồi nhỉ. Dứt khoát kéo Duyệt Nhi đến chủ điện, thật vất vả mới không nhìn thấy đại dương sâu thẳm u tối, y mới tháo khăn bịt mắt trên nàng xuống, y biết, tiểu gia hỏa này nhất định là sợ biển sâu tối u u.
Quả nhiên, Duyệt Nhi thấy lại ánh sáng, nhìn thấy trên bức tường điện các xung quanh đều có gắn dạ minh châu, không phải là biển sâu, lập tức yên lòng, quay đầu nhìn Chỉ Thủy, thấy y đang nhìn mình không chớp mắt, ngượng ngùng nói: “Không phải là mắt muội có thể nhìn thấy rồi sao, rất kỳ lạ?”
Lần trước nàng và Tức mặc Ly đến một khoảng thời gian, hiện giờ thấy được, phát hiện Nam Hải Long Cung thế nhưng so với tưởng tượng xa hoa lộng lẫy hơn nhiều.
Long Chỉ lắc lắc đầu, dẫn nàng tới chủ điện: “Mắt của Duyệt Nhi muội muội rất đẹp, mọi khi chỉ cảm thấy muội không nhìn được, chính là việc đáng tiếc nhất trên đời này.” Mắt của Duyệt Nhi là đẹp nhất thế gian, vừa to, trong suốt, sạch sẽ đến độ một chút tạp chất cũng không có, cũng không giống như những người khác, đôi mắt chung quy sẽ tràn đầy đau thương hoặc một chút u ám. Dù gì là người tu hành, tuổi tác lớn rồi, cuối cùng sẽ có một vài chuyện xưa chẳng thể nói chẳng thể kể.
Nhưng Duyệt Nhi không như thế, nhiều năm như vậy, nàng tựa như không hề thay đổi.
Duyệt Nhi từ xa xa đã nhìn thấy Nam Hải Long Vương đang ở đứng nơi chủ điện nghênh đón, nở nụ cười chạy tới: “Long di di, đã lâu không gặp.”
Một tiếng Long di di ngọt ngào dịu dàng gọi đến độ trong lòng Nam Hải Long Vương cũng tan chảy, bả cả đời không có con gái, đối với Duyệt Nhi so ra quả thực còn muốn quan tâm nhiều hơn so với hai con trai Chỉ Thủy và Hành Vân, bà kéo Duyệt Nhi cùng ngồi lên long ỷ, cười bảo: “Duyệt Nhi, Long di di mong con đã lâu, nhiều năm như vậy, sao cũng chưa từng đến Long cung chơi?”
Duyệt Nhi cười hắc hắc ở trên long ỷ đung đưa hai chân nhỏ nhắn, vò vò đầu: “Chẳng phải ta đến thăm người rồi sao?” Cô hỏ nhỏ chột dạ.
Chỉ Thủy nhìn Duyệt Nhi cười đến là vui vẻ, trên gương mặt tuấn tú cũng không nhịn được nhiễm chút ý cười: “Duyệt Nhi muội muội, xảy ra chuyện gì?” Bằng không Lạc Thủy Thần quân nhất định sẽ không thả người?
Duyệt Nhi xị mặt, nói: “Long di di, Chỉ Thủy ca ca,ta sắp chết rồi!”
Nam Hải Long Vương và Long Chỉ Thủy nháy mắt kinh hoảng, sao bỗng dưng lại nói sắp chết!
Nam Hải Long Vương nuốt nước miếng, căng thẳng nói: “Sao có thể nói chết là chết chứ, không phải có Lạc Thủy Thần quân sao? Có ngài ấy, ai dám đụng đến con?”
Tu vi và pháp thuật của Lạc Thủy Thần quân, sợ rằng lục giới có một không hai, sao có thể để người khác làm tổn thương đến tiểu bảo bối của y?
Không nói đến Tức Mặc Ly còn tốt, vừa nhắc tới Tức Mặc Ly, gương mặt Duyệt Nhi càng rầu rĩ: “Người muốn giết con, là Mặc Ly.”
Cái này, Chỉ Thủy không nhịn được: “Lạc Thủy Thần quân vì sao muốn giết muội? Ngài ấy yêu chiều muội như vậy, sao có thể chứ? Duyệt Nhi không phải là nhầm lẫn rồi chứ!”
Nam Hải Long cung bọn họ mới vừa nhận được tin từ Thần giới, mời họ tham dự hôn lễ của Lạc Thủy Thần quân, ai nói tân nương không phải Duyệt Nhi? Long Chỉ Thủy và Nam Hải Long Vương đưa mắt nhìn nhau, quyết định trước không đề cập đến chuyện này.
Hai lỗ tai Duyệt Nhi cong cong, bàn tay nhỏ nhắn buồn bã kéo lỗ tai: “Ta vốn cũng không tin, chàng nuôi dưỡng ta mấy trăm năm, thì ra là vì ăn ta… Trước đây ta cũng từng nghe nói qua, sau đó thời gian qua lâu như vậy, ta cũng đã quên rồi, hôm nay, ta mới lại biết, chàng từ trước đến giờ không quên việc muốn ăn ta…”
Chỉ Thủy và Nam Hải Long vương thinh lặng lau mồ hôi, trong này, phải chăng có hiểu lầm gì?
Nam Hải Long Vương kéo tay Duyệt Nhi, lại hỏi: “Duyệt Nhi sao lại biết được?”
Duyệt Nhi hiện giờ đã hơi nghẹn ngào: “Ta nghe thấy Cửu Kiếm và Khổng Tước tỷ tỷ nói chuyện, tỷ ấy nói, sau khi thành thân, chủ thượng nhất định là ăn sạch Duyệt Nhi cô nương…” Cô hổ nhỏ hoàn toàn bỏ đi trong điểm, bốn chữ sau khi thành thân kia, cũng không biết bị tâm trí nàng ném đi đâu rồi.
Chỉ Thủy, Nam Hải Long vương: …
Đứa trẻ đơn thuần ngây thơ thế này là ai nuôi dạy đây? Khóe miệng họ đều muốn co rút, nhìn thấy dáng vẻ lo lắng ủy khuất của Duyệt Nhi, thật sự cảm thấy đáng yêu vô cùng, cô hổ nhỏ, ăn ở đây không phải là ăn đâu!
Long Chỉ Thủy gương mặt đỏ bừng, lặng lẽ đưa mắt liếc nhìn Duyệt Nhi, lập tức cúi đầu, lỗ tai cũng hơi hồng hồng.
Nam Hải Long vương đánh mắt sang phía con trai mình, trong lòng thầm thở dài, vội nói: “Duyệt Nhi đừng sợ, con sợ Lạc Thủy Thần quân ăn sạch con, mới chạy trốn đến đây sao?” Bà cũng khá ngượng khi đem vấn đề này giải thích trước mặt con trai nhà mình.
Duyệt Nhi gật gật đầu, giọt lệ long lanh trong đôi mắt to tròn không biết khi nào đã rút về, hai mắt phát sáng nói: “Ta sợ Mặc Ly ăn sạch ta, nhưng nếu Mặc Ly muốn ăn ta, chỉ cần chàng không đem nướng rồi ăn, ta sẽ để chàng ăn. Vì vậy hiện giờ ta…” Đôi mắt nàng đảo tròn nhìn Nam hải Long vương đang hiền từ nhìn nàng, lại nhìn Chỉ Thủy hiện cúi đầu không biết là đang nghĩ gì, xác định không có tình huống gì đặc biệt, hắc hắc cười hai tiếng: “Ta muốn đến đây ăn bữa ngon, sau đó viết di chúc, rồi cho Mặc Ly ăn!”
Nam Hải Long vương, Long Chỉ Thủy…
Trên đời này sao lại có cô hổ nhỏ như vậy chứ! Thật là khiến người ta hận không thể ôm vào lòng mà mạnh mẽ giày vò một phen.
Duyệt Nhi nhìn ánh mắt càng lúc càng nồng nhiệt của Nam Hải Long vương, có chút bất an, trái tim cô hổ nhỏ thấp thỏm: “Long di di, đừng nói, người cũng muốn ăn thịt hổ chứ…”
Nam Hải Long vương dở khóc dở cười: “Sao có thể chứ?”
Duyệt Nhi càng lo lắng: “Thế…Người liệu có phải không muốn cho ta ăn thịt?” Đừng vậy nha, nàng thật sự rất thích món thịt ở Nam Hải Long cung, vì vậy mới xa xôi ngàn dặm từ Thiên giới tìm đến đây, muốn trước khi chết được thử nếm mỹ vị lần nữa.
Nam Hải Long Vương cuối cùng nhịn không được, yêu thương xoa xoa gò má trắng hồng của nàng: “Duyệt Nhi ngốc, Long di di sao có thể không cho con ăn thịt chứ!”
Dứt lời đã vẫy tay, nói: “Hiện đem các loại thịt có ở long cung mỗi thứ đều làm một phần” Trai nữ bên cạnh nghe thế liền hành lễ, lui ra ngoài truyền lệnh.
Duyệt Nhi cười đến hai mắt híp lại, hai lỗ tai cũng cong cong: “Long di di tốt nhất…”
Bỗng phát hiện Long Chỉ Thủy vẫn luôn cúi đầu, vội gọi một tiếng: “Chỉ Thủy ca ca..”
Long Chỉ Thủy đang đắm chìm trong suy tư, không nghe thấy Duyệt Nhi chạy từ trên long ỷ nhảy xuống, chạy tới trước mặt Chỉ Thủy, thò đầu đối diện với y: “CHỈ, THỦY, CA, CA!”
Bên dưới tầm mắt đột ngột xuất hiện một gương mặt đáng yêu vô cùng, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn y, trong veo đến độ phản chiếu bóng hình y, hô hấp Chỉ Thủy chợt đông lại.
Y vừa nghe đến sau khi thành thân, ăn nàng, bất giác có chút như đi vào cõi tiên, mà hiện giờ y đang cúi đầu, nàng ngẩng đầu nhìn y. Sự chênh lệch về chiều cao, chỉ cần Chỉ Thủy khe khẽ cúi đầu liên có thể hôn lên chiếc miệng nhỏ nhắn hồng nhuận của Duyệt hi.
Y không nén nổi tình cảm liền hạ thấp đầu, Nam Hải Long vương trông thấy, trong lòng cả kinh, vội đưa tay kéo Duyệt Nhi ngồi lại trên long ỷ, giọng nói mang theo cảnh cáo: “Chỉ Thủy! Duyệt Nhi muội muội con khó khăn lắm mới đến một lần, con thế nhưng lại đờ người đứng đó, quên mất Duyệt Nhi muội muội?”
Chỉ Thủy kinh hoảng, nhất thời tỉnh táo lại, y đang nghĩ gì vậy?! Vậy mà lại có suy nghĩ không sạc sẽ! Chỉ thủy tựa như bị một chậu nước lạnh từ trên đầu dội xuống, chớp mắt rút lại suy nghĩ mơ mộng của bản thân, mặt vẫn còn hơi đỏ, cười gượng nói: “Vừa rồi suy nghĩ định tặng vài món đồ gì đó cho Duyệt Nhi muội muội, nhất thời mê mẩn.”
Duyệt Nhi thấy y đã tỉnh táo lại, nở nụ cười vui vẻ, vội thoát khỏi tay của Nam Hải Long vương, cười nói: “Long di di, để Chỉ Thủy ca ca dẫn ta đi dạo, có được không?”
Nam Hải Long vương nhìn dáng vẻ mặt đỏ tai hồng của con trai nhà mình, đương nhiên biết trong lòng chàng thiếu niên ta nghĩ gì, khẳng định là không thoải mái, lại kéo Duyệt Nhi về, thân thiết nói: “Duyệt Nhi đã lâu không đến, vậy ở đây nói chuyện cùng Long di di và Chỉ Thủy ca ca đi, thịt rất nhanh sẽ được dâng lên.”
Duyệt Nhi quả nhiên bị lừa, ngoan ngoãn ngồi trên long ỷ cùng Nam Hải Long vương, cùng hai người nói dăm ba chuyện thú vị, trong khoảng thời gian ngắn, cũng rất vui vẻ thuận hòa.
Rất nhanh, trai nữ đã đến báo tiệc rượu đã chuẩn bị xong. Nam Hải Long Vương dắt tay Duyệt Nhi, một đường xuyên qua cung điện thật dài, đến một nơi rộng rãi đẹp đẽ.
Chỉ thấy xung quanh đều là bụi san hô với từng nhánh từng nhánh lớn, trên bụi san hô còn treo những chiếc lồng nhỏ tinh xảo, biến cả khu vực bao trùm trong ánh sáng xa hoa lộng lẫy. Giữa bụi san hô đặt một chiếc bàn to, chính là dùng những chiếc vỏ sò lớn ghép lại mà thành, trên bàn bày đủ vỏ sò lớn nhỏ tựa chén bát ở phàm gian, trên đó, đương nhiên là đặt các loạt thịt mà Duyệt Nhi sắp chết cũng muốn nếm thử một miếng.
Duyệt Nhi hết sức vui vẻ, hận không thể nhào tới lập tức đem toàn bộ cho vào trong bụng, may mà Nam Hải Long vương dắt tay nàng, để nàng ngồi an ổn trên băng ghế bên trên trải một lớp tảo biển, rồi mới để Duyệt Nhi tự do hưởng dụng.
Duyệt Nhit tay cầm muỗng, hoàn toàn là kẻ thấy ăn quên bạn, ăn cực kỳ nhanh, nhưng cũng không phải dáng vẻ ngấu nghiến, nuốt lấy nuốt để. Tư thế nàng vẫn hết sức bình thường, một lòng chuyên chú với thức ăn, rất nhanh đã giải quyết một khay thịt, khiến người khác nghĩ rằng món nàng đang ăn chính là mỹ vị nhất thế gian, cho dù là người không muốn ăn, sau khi nhìn nàng, cũng chỉ có cảm giác thèm ăn tăng mạnh.
Nam Hải Long vương nhìn Duyệt Nhi ngoan ngoãn chỉ ăn không nói, có chút vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.