Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về

Chương 117: Mặc ly không phải của ngươi, là của ta(1)




Tức Mặc Ly toàn thân khoác ánh sao, rất muộn mới về đến Cẩm Tú lầu, đại điện trống trải một mảnh tĩnh lặng. Nhớ đến giờ này hẳn là Duyệt Nhi đã ngủ say, trong mắt y ẩn chút ý cười.
Chậm rãi vòng qua tấm bình phong liền nhìn thấy Duyệt Nhi đang ngồi trên giường, xếp bằng trên chăn gấm, chăm chăm nhìn bức bình phong đến ngẩn người.
Tức Mặc Ly hơi ngạc nhiên, đến bên giường ngồi xuống, thuận tay kéo nàng ngồi vào lòng mình: “Duyệt Nhi, sao còn chưa ngủ?”
“Đợi chàng.”
Tức Mặc Ly yêu thương sờ sờ tai nàng, giọng nói cũng tràn đầy sủng nịch: “Muộn rồi, nàng ngủ trước đi.”
“Nhưng mà, ta cảm thấy rất rất lâu rồi không gặp chàng.” Duyệt Nhi có chút ủ rũ, kéo mấy sợi tóc rũ xuống của Tức Mặc Ly nghịch nghịch.
Tức Mặc Ly:…Y mấy ngày qua quả thực rất trễ mới quay về, khi ấy nàng đã ngủ rồi, vì vậy y nhìn thấy nàng, nhưng lại không nghĩ nàng sẽ không gặp được y: “Gần đây có chút việc bận, Duyệt Nhi ngoan ngoãn ở trong phủ chơi, đừng chạy lung tung ra ngoài.”
Duyệt Nhi không đáp.
Tức Mặc Ly không biết làm sao, ôm nàng đặt lên giường: “Ngủ đi.”
Duyệt Nhi thế nhưng vẫn mở đôi mắt to tròn, dù thế nào cũng không nhắm lại: “Mặc Ly bận gì vậy?”. Nàng biết Mặc Ly bình thường đều có công việc, nhưng vẫn luôn ở bên cạnh nàng, nhưng từ sau khi về Thần giới, y lại lâu rồi không thấy bóng dáng.
Bàn tay Tức Mặc Ly vẫn không ngừng nghịch nghịch tai nàng, đôi đồng tử tựa hắc ngọc rũ xuống nhìn Duyệt Nhi: “Sau này nàng sẽ biết, về sau ta ngày ngày đều ở cùng nàng.”
Duyệt Nhi thấy Tức Mặc Ly không nói nhiều thì cũng không hỏi thêm nữa, đêm nay gặp được Tức Mặc Ly, tâm nguyện nhiều ngày của nàng đã được thực hiện, nhắm mắt lại liền rơi vào mộng đẹp.
Tức Mặc Ly đợi nàng ngủ say mới ôm nàng đến ôn tuyền bên trong điện tắm rửa.
Cửu Kiếm bảo muốn cho Duyệt Nhi một kinh ngạc, trước đừng nói gì với nàng, nàng vì chuyện của Sở từ mà buồn bã không vui rất lâu, thế nên kinh hỷ này nhất định sẽ khiến nàng xua đi lo lắng.
Bé ngoan, không lâu nữa nàng chính là của ta rồi.
Duyệt Nhi mấy ngày qua lại tự mình nảy ra một trò mới.
Biến ra dây thừng, cột vào hai cây đại thụ, còn mình thì ở trên dây chậm rãi bước đi, đây rõ ràng là trò chơi vừa vui vừa kích thích, thành công thu hút hầu như toàn bộ lực chú ý của Duyệt Nhi, trò này so với bắt bướm, ném đá thú vị hơn nhiều. Vì vậy, nhiệm vụ mấy ngày nay của Cửu Kiếm cũng không phải là dẫn tiểu cô nương này đi dạo khắp nơi, mà là đứng giữa không trung, giữ sợi dây thừng cột trên người cho Duyệt Nhi.
Dùng lời Duyệt Nhi mà nói, chính là phòng ngừng vạn nhất.
Cửu Kiếm đầu đầy hắc tuyến kéo sợi dây thừng, nhìn Duyệt Nhi vui đến không chút mệt mỏi đi tới đi lui trên dây, kỳ thực vốn không cần sợi dây này, trước khi Duyệt Nhi ngã xuống, Cửu Kiếm đã có thể ở giữa không trung đỡ nàng, bản thân nàng cũng có thể bay lên, nhưng không có cảm giác nguy hiểm thế này, Duyệt Nhi thấy không vui.
Thế là Cửu Kiếm – vị thần sứ mười mấy vạn tuổi này liền cùng tiểu cô nương ấy chơi trò này hết mấy ngày.
Cửu Kiếm nhìn Duyệt Nhi một mình tự chơi tự cười vui vẻ đến cực kỳ thích thú, trong lòng kỳ thực vẫn có chút thương tiếc, cũng có chút chua sót.
Chủ thượng vốn kiệm lời, lại càng không biết tình thú là gì, Duyệt Nhi một tiểu cô nương như vậy quanh quẩn bên cạnh người, chả trách có chút thiên phú về khoản tự tìm niềm vui, một mình cũng chơi đến là vui vẻ, nếu như cả ngày cùng chủ thượng tòa băng sơn đó ngẩn người, thế gian này thực sự là vô vị quá đi.
Lại nhớ tới bản thân vì chủ thượng đề xuất ra chủ ý này, Cửu Kiếm không nhịn được tự thấy bản thân thật ưu việt, nhìn vóc dáng nhỏ nhắn của Duyệt Nhi, trên gương mặt thanh tú liền hiện lên ý cười gian xảo âm hiểm, bụng tiểu nhân chống nạnh cười to, ha ha ha, Duyệt Nhi cô nương, đợi bị chủ thượng nhà nàng ăn sạch sành sanh, chút mẩu vụn cũng không còn đi!
Duyệt Nhi đang chơi trên dây thừng toàn thân bỗng run lên, bất ngờ từ trên dây thừng vẽ một vòng cung duyên dáng mà rơi xuống, Cửu Kiểm thu vội nụ cười gian, như thường lệ kéo kéo sợi dây nhấc Duyệt Nhi lên, ủa? Dây thừng sao lại nhẹ thế này?
Cửu Kiếm đưa mắt nhìn xuống, nhất thời sợ mất mật, sợi dây thừng cột trên người Duyệt Nhi không biết từ khi nào đã đứt rồi.
Cửu Kiếm đưa tay đỡ không kịp, Duyệt Nhi đáng thương bốn chân chổng lên trời, “Phịch” một tiếng ngã trên mặt đất phủ đầy lá, nhếch nhác vô cùng.
Duyệt Nhi ngoan cường ở trên mặt đất lăn tròn mấy cái, chống tay trên nền đất vừa định đứng dậy thì bàn tay nhỏ nhắn đã bị một đôi hài tinh xảo đạp lên khiến Duyệt Nhi cau mày: “Đau…”
“A, ra là Duyệt Nhi cô nương, bổn thần quân không cẩn thận đạp trúng cô…” Nói vậy nhưng bàn chân hãy còn hung hăng ấn mạnh xuống tay Duyệt Nhi, dùng sức nghiến, đau đến độ Duyệt Nhi lập tức nổi giận, linh lực tụ lại trên tay, liền hất bàn chân kia ra.
Tử Dao liên tục lùi về sau mấy bước, không ngờ bị bị Duyệt Nhi một tay vung lên đã đứng không vững, tiểu tiện nhân này lý nào lại mạnh đến thế.
Cửu Kiếm sớm đã từ trên không trung bay xuống, nắm tay Duyệt Nhi muốn kéo nàng đi bôi thuốc.
Duyệt Nhi thế nhưng lại không chiều theo, trừng mắt với nữ nhân trước mặt kia: “Vì sao muốn giẫm lên ta?” Nữ nhân này thật đáng ghét. Người phía trước chính là Tử Dao Thần quân.
Tử Dao vừa liếc đôi mắt xinh đẹp, liền cười nói: “Ta cắt dây của ngươi, đạp lên tay ngươi, ngươi có thể làm gì được ta? Tức Mặc Ly hiện giờ cũng không có ở đây. Ngươi giả bộ đáng thương cũng vô dụng, có bản lãnh thì đến mà đánh ta?”
Duyệt Nhi vô cùng tức giận, không để ý đau đớn trên tay, hung hăng giậm chân: “Ta không có đắc tội ngươi.”
Tử Dao càng cười đến đẹp mắt: “Không có năng lực đánh trả liền muốn bàn đạo lý sao? Tiểu hổ kia, Thần giới này thực lực quyết định tất cả, đừng cho là có Tức Mặc Ly làm chỗ dựa cho ngươi thì ngươi liền có thể làm mưa làm gió. Ta muốn đánh ngươi liền đánh, ngươi làm gì được ta?”
Tử Dao vừa dứt lời, Cửu Kiếm vừa định tiến lên trước nói hai câu thì bóng dáng màu phấn hồng của Duyệt Nhi đã mạnh mẽ xông về phía Tử Dao, ôm lấy nàng ta, mở miệng hướng cổ nàng ta cắn xuống.
Cửu Kiếm lập tức sợ đến ngây người, người sống ở Thần giới, nói muốn giao thủ chính là triệu pháp khí, linh lực lưu thông cùng thần lực xuất ra, ở trên không trung giao đấu, từ trước đến giờ không có vật lộn tay không thế này, bình thường thấy Duyệt Nhi cô nương ngoan ngoãn nhu thuận…Hôm nay sao lại…
Tử Dao sao ngờ cô hổ nhỏ này lại dùng chiêu xáp lá cà trực tiếp như vậy, lập tức liền đờ ra tại chỗ, đến khi cái đau như xát muối truyền đến mới hung hăng dùng lực đánh bay Duyệt Nhi, đưa tay sờ lên cần cổ trắng noãn của mình liền phát giác một mảnh ẩm ướt ấm nóng, tức thì nổi trận lôi đình: “Tiểu súc sinh, ngươi dám cắn ta?! Còn cắn chảy máu?!”
Cửu Kiếm dìu Duyệt Nhi dậy, nghe thấy lời này, giận dữ nói: “Tử Dao Thần quân, xin chú ý từ ngữ, Duyệt Nhi cô nương há để người dễ dàng làm nhục như vậy!”
Tử Dao cười lạnh một tiếng, trong đôi mắt ánh lên ánh sáng lạnh lẽo: “Cửu Kiếm, ngươi đánh không lại ta, chỉ là một thần sứ nhỏ nhoi của Tức Mặc gia cũng xứng nói chuyện với Tử Dao Thần quân ta? Tức Mặc phủ thật có uy phong.”
Duyệt Nhi đã được Cửu Kiếm đỡ dậy, Cửu Kiếm nghe thấy lời này thì trong lòng cực kỳ tức giận, mặc dù nàng chỉ là một thần sứ, nhưng ở Tức Mặc gia cũng chưa từng bị coi thường đến vậy, có điều gia tộc của Tử Dao Thần quân đích thực không dễ động vào, nàng chung quy chẳng thể vì đấu võ mồm mà để Tử Dao Thần quân bắt được nhược điểm.
Nghĩ đến đây, Cửu Kiếm đau lòng phủi phủi y phục cho Duyệt Nhi, thấp giọng nói: “Duyệt Nhi cô nương, chúng ta không cần so đo với nữ nhân điên khùng này, trước đi bôi thuốc cho tay cô nương.”
Duyệt Nhi lại không nghe, đẩy Cửu Kiếm ra, nhanh chóng phóng tới rồi lại ôm chặt lấy Tử Dao Thần quân, há miệng lộ ra răng hổ, lần nữa hung hăng cắn xuống cổ Tử Dao Thần quân.
Tử Dao sao ngờ con hổ dã man này còn dám cắn nàng ta lần nữa, lại bị cắn đến đau đớn vô cùng, vội vàng dùng lực đánh văng Duyệt Nhi, sờ cần cổ đau như muối xát, hoài nghi liệu có phải là bị con hổ này cắn đến tróc thịt rồi không, lập tức lại bay đến đá Duyệt Nhi hai cái, nhưng bị Cửu Kiếm cản lại.
Tử Dao chiêu chiêu không ngừng, Cửu Kiếm cũng không cam chịu yếu thế thấy chiêu phá chiêu, Tử Dao cười lạnh một tiếng: “Một thần sứ nhỏ bé cũng dám giao đấu với ta? Là cảm thấy Tử Dao Thần quân ta dễ bắt nạt sao?” Dứt lời liền dốc toàn lực, chỉ mấy chục chiêu cũng đã đánh cửu Kiếm ngã ra đất, Tử Dao trong lòng sớm đã lửa giận ngút trời, trước khi dừng lại bước lên trước đạp Duyệt Nhi mấy cái.
Tiểu tiện nhân, dựa vào cái gì? Tức Mặc Ly vì sao muốn cưới cái loại thê tử vô dụng như vậy, Tin tức nàng ta nghe được mấy ngày nay đều là dãy núi Lạc Thủy tổ chức tiệc hỷ, trong lòng sớm rối loạn liền vội vàng đến Tức Mặc phủ tìm người, nhưng không tìm được Tức Mặc Ly thời thời khắc khắc đều ở cùng tiểu tiện nhân kia. Hừ, vừa đúng lúc, đánh chết ả ta cũng không có người biết.
Bàn chân gần chạm vào Duyệt Nhi thì Cửu Kiếm lại xông tới, ngăn hai cước này cho Duyệt Nhi, Tử Dao cười lạnh một phen, âm thầm tập trung linh lực, một cước đá Cửu Kiếm bay xa mấy dặm.
Duyệt Nhi vẫn không phục, lại lồm cồm bò dậy lao về hướng Tử Dao, Tử Dao sau hai lần bị đau lý nào còn để Duyệt Nhi được như ý nguyện, Duyệt Nhi còn chưa đến gần thì đã bị một luồng khí lưu bắn ra xa.
Duyệt Nhi tiếp đất, một lần lại một lần bò dậy lao về phía Tử Dao, lại hết một lần lại một lần bị đánh ngã lăn quay….
Tử Dao Thần quân nhìn Duyệt Nhi cứ xông lên không ngừng dù sức chống trả chẳng có chút tác dụng nào, cau mày lại, nghĩ không thông con hổ ngày thường yếu đuối như một con thỏ này hôm nay sao lại dũng mãnh như vậy, lập tức dùng pháp thuật cố định Duyệt Nhi.
Duyệt Nhi không thể động đậy, bản thân cùng nàng ta giao đấu pháp thuật khẳng định sẽ chết rất thê thảm, hiện giờ đánh xáp lá cà cũng không thể cử động, nhất thời bực mình, đôi mắt to tròn lại long lanh hai giọt lệ.
Tử Dao bước tới, hung hăng đạp Duyệt Nhi hai cái, dường như còn chưa trút được giận, lại hung hăng giẫm lên tay Duyệt Nhi, cười lạnh nói: “Đừng có bày ra dáng vẻ đáng thương như thế, ta không phải mấy kẻ nam nhân vô dụng kia.”
Ả ta có gì tốt? Mỹ mạo không bằng nàng, pháp thuật cũng không bằng nàng, năng lực không bằng nàng, còn không có yêu chàng như nàng, nàng theo đuổi Tức Mặc Ly đã mấy vạn năm! Ngay cả một câu nói ấm áp cũng chưa từng có, dựa vào cái gì con hổ này vừa xuất hiện liền muốn cướp mất thứ thuộc về nàng? Nhận hết sự sủng ái cùng che chở của Tức Mặc Ly.
Tử Dao hạ cước không chút dung tình, miệng cũng không nể nang: “Tiểu tiện nhân, nhất định là ngươi câu dẫn Tức Mặc Ly. Nếu không phải vậy, người lãnh tình lãnh huyết như chàng sao lại nhìn trúng đồ súc sinh chẳng ra gì như ngươi?”
Duyệt Nhi không cử động được nhưng có thể nghe thấy, lập tức lông mày cũng dựng ngược, mụ Tử Dao này sao mà ác độc quá! Nàng lớn tiếng nói: “Ta không phải súc sinh!” Súc sinh – từ này thật khiến nàng căm ghét vô cùng!
Tử Dao càng cười đến ngọt ngào: “Chết đến nơi mà còn to mồm? Ngươi không phải súc sinh, mà là súc sinh cũng không bằng! Không có thực lực còn cướp đi nam nhân của ta, ngươi nên biết hậu quả.”
Duyệt Nhi tức giận vô cùng, đôi mắt to tròn lấm tấm lệ quang, thế nhưng lửa giận bên trong vẫn bừng bừng bùng cháy, nói: “Mặc Ly không phải của ngươi! Là của ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.