Thượng Thần Đến Rồi [Quyển 1]

Chương 49: - Ngươi là người tốt




" Trời tối rồi sao?"
Mộ Cửu ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy bầu trời mới vừa rồi còn trong xanh lúc này chẳng biết vì sao bắt đầu xuất hiện một đám mây đen lớn. Đám mây đen đó nhanh chóng bay về phía Nam, một loạt tiếng gào thét bỗng vang đến, nếu nghe cẩn thận hẳn sẽ khiến lòng người sợ hãi!
" Xảy ra chuyện gì thế?" Sắc trời ngày càng tối, Lâm Kiến Nho cũng dừng lại, ngẩng đầu lên.
" Không biết." Mộ Cửu rất bình tĩnh, " Ngươi mau hái nó đi, nếu không hái được thì cũng đừng hái nữa, lên mau!" Đi đến được nơi này tuy rằng không dễ, nhưng tính mạng càng quan trọng hơn, sắc trời càng trở nên quỷ dị, tuy đám mây này không bay về phía họ, nhưng chắc chắn sẽ không có chuyện tốt đẹp gì phát sinh.
Lâm Kiến Nho cúi đầu nhìn Tử Hiệp liên, cuối cùng vẫn cắn răng, đạp vào vách đá leo xuống dưới.
Mộ Cửu có chút sốt ruột, nhưng không thúc giục hắn, chỉ có thể hai mắt nhìn hắn chằm chằm, hai tai lắng nghe thật kĩ động tĩnh xung quanh.
Sắc trời ngày càng mờ, thật giống như đêm đã buông xuống.
May mà họ đều mặc đồ trắng, trong đêm tối còn có thể nhìn thấy nhau. Một luồng sáng tím tỏa ra từ Tử Hiệp liên, nhìn vô cùng mê người, nhưng âm thanh gào thét lúc cao lúc thấp trong gió cũng ngày càng rõ ràng... Đây là thủ đoạn mà hai giới yêu ma dùng để mê hoặc đối thủ, nếu không may bị mê hoặc, chỉ có thể mặc cho chúng làm thịt.
" Sao rồi?" Nàng hỏi.
" Sẽ nhanh thôi!"
Mộ Cửu ngửa đầu liếc nhìn, chỉ thấy trên đầu cát bay đá chạy, đạo quang kiếm ảnh, trên không trung có vô số bóng đen như sao chổi xẹt qua, hiển nhiên là đám yêu ma kéo bè kéo lũ đến, bắt đầu đánh nhau! Nàng nuốt nước miếng, chỉ mong chúng không phát hiện ra nàng.
Nhưng ý niệm này vừa mới được hình thành, đột nhiên có một âm thanh như một mũi tên nhọn thẳng vào tai nàng truyền đến! Nàng chỉ cảm thấy bên tai ầm một tiếng, ngay lập tức, toàn bộ trong đầu nàng chỉ còn lại âm thanh gào thét quái dị! Nàng cảm thấy cả người như sắp bị yêu ma bóp nát, dùng tia thần thức cuối cùng nhìn về phía Lâm Kiến Nho, chỉ thấy hắn cũng như nàng mất đi thần thức, như một tảng đá thẳng tắp rơi xuống đáy hồ...
Bên tai Mộ Cửu cuối cùng liền truyền đến hai tiếng chạm nước.
Nước lạnh buốt đến tận xương khiến nàng tỉnh táo hơn một chút, nhưng, thân thể nàng vẫn đang dần chìm xuống nước. Đáy hồ có một lực hút cực lớn, nhanh chóng kéo nàng thẳng xuống dưới, mà nàng lại vô lực ngăn cản!
Ma âm trong đầu cùng ý thức cuối cùng còn sót lại của nàng như một dòng lũ lớn, cuối cùng triệt để đánh ngất nàng đi, thân thể mặc kệ sức hút dưới đáy hồ mà chìm xuống nhanh hơn.
Nàng cảm thấy, mình sắp phải đi báo cáo dưới Địa phủ rồi!
Nhưng...
Đột nhiên, một đôi tay mạnh mẽ đưa đến, kéo nàng lại, theo đó là một thanh âm khó chịu quen thuộc vô cùng: " Đến mạng cũng không cần, ngươi cuối cùng đang suy nghĩ gì vậy?"
Thanh âm đó mang theo vài phần oán giận, che đi mị âm và tiếng nước bên tai nàng, nhưng nàng còn chưa kịp suy nghĩ đã ngất xỉu, thanh âm gì cũng không nghe được nữa.
Lục Áp tức giận trừng mắt nhìn nàng, vừa nguyền rủa vừa đọc quyết tránh nước, sau đó lại cởi Lãm Vân Tiên Thường ra bọc nàng lại, truyền một tia linh lực đến đan điền của nàng, cuối cùng liền ôm nàng bơi lên bờ.
Mộ Cửu không biết mình đã bất tỉnh bao lâu, đến khi tỉnh lại, nàng chỉ cảm thấy mình đang dựa vào một thân thể cường tráng mà ấm áp.
Nàng bất chợt cảm thấy, như thế này thật thoải mái và yên bình.
Một lúc sau, nàng ho khan mở mắt, nhìn lên trời, mặt trời đang chuẩn bị lặn.
Quay đầu nhìn sang bên cạnh, là một khuôn mặt lạnh lẽo cực kì.
Nàng nhắm mắt lại, thở ra một hơi, nhưng trong phút chốc lại mở ra, ánh mắt nhanh như chớp chiếu lên khuôn mặt đó: " Lục Nhai?"
Người trước mặt nàng tóc đen lông mày dài môi mỏng, đôi mắt lạnh nhạt như hội tụ ngàn vạn ánh sao, không phải Lục Nhai thì là ai?
Nàng còn tưởng mình đã đến Hoàng Tuyền, trước mặt nàng chính là Hắc Bạch Vô Thường đi câu hồn phách, không nghĩ tới sẽ là Lục Nhai mà nàng sớm chiều chung đụng!
" Là ta." Lục Áp vẫn còn tức giận liếc nàng.
Máu khắp người Mộ Cửu lập tức sôi trào!
Đúng là hắn!
Ha ha ha...
Nói như vậy, hóa ra nàng không chết! Là Lục Nhai cứu nàng?
Ông trời quả nhiên không đối xử tệ với nàng, nàng không chết! Là Lục Nhai cứu nàng trở về!
Không biết là vì vui vẻ hay kích động, nước mắt của nàng bắt đầu tuôn ra ào ạt.
Lục Áp thấy bộ dạng này của Mộ Cửu thật ngốc nghếch, không nhịn được đưa tay áo ra cho nàng làm khăn lau: " Yên tâm đi, hắn không chết."
Họ Lâm mới chỉ đến Trúc Cơ, sau này còn nhiều cơ hội, vạn nhất chết rồi, nàng thành quả phụ thì sao, vẫn là nên cứu hắn thì hơn. Mà nàng làm sao lại có thể mắt toét như vậy, nghĩ mạng mình nhiều lắm sao?
Mộ Cửu bò dậy, run run cầm tay hắn: " Tại sao ngươi lại tìm được ta!"
Nàng không nói cho hắn biết nàng đi đâu, vì sao hắn lại tìm đến đây để cứu nàng đúng lúc như vậy?
Chẳng lẽ là vì nhân phẩm của nàng quá tốt, ông trời báo mộng cho hắn sao?
Lục Áp hừ lạnh: " Thỏ tinh chờ ngươi ăn cơm, ta nhàn rỗi không có chuyện gì làm, chạy ra ngoài tìm hộ nó."
Hắn sẽ không thừa nhận, chính mình sau khi về Tử Linh uyển liền cảm thấy khó chịu vô cùng, nàng mới đi được nửa đường, hắn đã chạy theo rồi đuổi kịp, hơn nữa, Lục Áp nghĩ, hắn làm như vậy chỉ vì ở bên nàng sẽ không bị Linh Đang phát hiện, không phải lo lắng nàng gặp nguy hiểm đâu!
Mộ Cửu cảm động cực kì, nhảy lên ôm chặt lấy hắn: " Quá tốt rồi! Lục Nhai, ngươi thật sự là quá tốt!"
Đi đến bốn, năm ngàn dặm để tìm nàng sao? Nàng thực ra cũng không tin cho lắm, nhưng gặp đại nạn mà không chết khiến nàng không thèm để ý đến nhiều như vậy, cao hứng nói: " Ngươi thật sự quá tốt, khi trước đều là ta trách lầm người, vậy đi, ngươi thích ở chỗ ta bao lâu thì ở, về sau, nếu sư huynh ngươi tìm ngươi gây phiền phức, ta cũng sẽ giúp ngươi đối phó với hắn!"
Bất kể là vô tình hay cố ý, vẫn là hắn cứu nàng.
Lục Áp không ngờ nàng sẽ bổ nhào vào lòng hắn như vậy, thân thể ngửa ra phía sau, chỉ có thể dùng hai tay chống xuống mặt đất.
Hắn sống rất lâu rồi, nhưng cho đến nay chưa thấy người nào dám vô lễ với hắn như vậy, nha đầu này cũng thật là ăn gan hùm mật báo! Rất muốn xách cổ nàng ra, cho nàng biết thế nào là đúng mực, có điều, nàng vừa từ cõi chết trở về, hắn nhịn.
Hắn rũ mắt xuống, thấy ngực nàng đang áp lên ngực hắn, mặt đang vùi sâu vào cổ hắn, kích động như một kẻ điên vậy.
Gầy gò đến mức chẳng cảm nhận được tí thịt nào, cơm ăn thường ngày vào đâu cả?
" Ngươi là ân nhân của ta, là người tốt nhất nhất nhất thế giới!" Mộ Cửu kích động xong, cũng phát hiện có gì đó không thích hợp, vội vã buông ra khỏi người hắn, nhưng vẫn không chút nào keo kiệt khen ngợi.
Lục Áp không chút biến sắc kéo kéo vạt áo trước, lạnh nhạt nói: " Nịnh nọt liền miễn, lần sau đừng biến ta thành người xấu là được rồi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.