Thượng Thần Đến Rồi [Quyển 1]

Chương 44:




Sau bữa cơm chiều, Mộ Cửu bắt A Phục nằm bên cạnh giếng tắm rửa, tắm ra cả một chậu bùn đen.
Đổi nước tắm thêm một lần nữa, tiếng rít gào của Dương Vận liền vang lên!
" Ai cho ngươi rửa ráy bên cạnh giếng? Đây là súc sinh từ đâu tới?!"
A Phục nghe có người gào thét, cái đầu đang chôn trong nước phút chốc ngẩng lên, lắc lắc khiến cho bọt nước bắn tung tóe, sau khi thấy rõ Dương Vận đang nói không ngừng liền lập tức dựng hết lông lên, gầm gừ hai tiếng, chuẩn bị cả người mang theo một đống xà phòng nhào tới.
Bộ mặt tức giận của Dương Vận còn chưa kịp thu lại đã phải rít gào chạy biến.
Mộ Cửu nhìn theo bóng lưng của nàng ta mới nhớ, hôm qua nàng ta bị gọi đến chỗ tổng quản sự, nhanh vậy mà đã trở lại, xem ra đúng như nàng biết, Dương gia vẫn là có nhiều quan hệ với Thiên Binh Doanh. Như vậy, Dư Tiểu Liên... đang nghĩ đến nàng ta, một bóng người liền xuất hiện ngoài cửa, vậy mà lại đúng là nàng ta.
Dư Tiểu Liên đứng ở cửa viện nhìn A Phục đang giương nanh múa vuốt một lát, muốn nói cái gì đó nhưng lại nói không ra, căng thẳng trừng mắt quay sang nhìn Mộ Cửu.
Mộ Cửu nói: " A Phục, quay về đây."
A Phục ngay lập tức lắc cái mông béo mập vui vẻ chạy về, tự giác nhảy vào trong chậu nước, tùy ý để Mộ Cửu cọ lông.
Dư Tiểu Liên nuốt nước miếng, lúc này mới tựa vào vách tường đi về phòng.
Mộ Cửu gãi cằm A Phục: " A Phục, ngươi phải giữ nhà cho tỷ tỷ nha."
" Ô ô." A Phục liếm liếm tay nàng.
Cửa viện bị đẩy ra, lại một người nữa xuất hiện.
Doãn Tuyết Như nhìn thấy A Phục trong chậu tắm cũng ngớ người ra, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh tiến về phía trước.
Đi được nửa đường, nàng ta bỗng nhiên xoay người lại, cúi đầu nhìn A Phục: " Đây chính là con bạch hổ các ngươi nhặt được trên đường?"
Ánh mắt của nàng ta tuy là đang nhìn A Phục, nhưng lời nói lại dành cho Mộ Cửu.
Hiếm thấy nàng ta chủ động mở miệng nói chuyện, Mộ Cửu vội trả lời: " Phải, nó tên là A Phục."
Lông mày của Doãn Tuyết Như khẽ nhíu lại, chậm rãi đến gần.
A Phục lập tức căng người, Mộ Cửu thấy vậy liền vuốt vuốt lưng an ủi nó.
Doãn Tuyết Như nói: " Đúng là rất uy mãnh."
Mộ Cửu hỏi nàng ta: " Tại sao ngươi biết ta nhặt được bạch hổ?"
Doãn Tuyết Như ngồi xuống đánh giá A Phục, vẫn lạnh như băng: " Tuần Sát Ty phát thông cáo đến các vệ ty."
Mộ Cửu bừng tỉnh gật đầu.
Lưu Tuấn có nói qua chuyện này, có điều nàng không nghĩ động tác của hắn lại nhanh như vậy.
Doãn Tuyết Như ngồi lại một chút rồi rời đi.
Mộ Cửu tắm rửa sạch sẽ cho A Phục, hong khô lông cho nó, bộ lông trắng muốt xù lên, nhìn càng thêm đáng yêu vô cùng.
Mộ Tiểu Tinh tuy rằng bực tức không ngừng nhưng vẫn lấy một cái rổ trúc lớn, trải đệm lên, làm cho A Phục một cái ổ vô cùng thoải mái ấm áp.
Buổi sáng chạy đi lĩnh đồ ăn cho nó, sau đó lại đổ ra bát cho nó ăn.
Nhưng A Phục hiển nhiên vẫn nhìn ra Mộ Tiểu Tinh là một con thỏ, thường thường đều nhìn nó chằm chằm, có lúc nó đang ngồi xổm nhặt rau, quay người lại liền bị cái mặt to đùng của con hổ dọa sợ đến ngã ngồi trên mặt đất. Vì thế, mỗi lần ra ngoài, nó đều phải tiện tay mang theo cái xẻng cơm.
Đối với Mộ Tiểu Tinh mà nói, những ngày này trôi qua quả thực vô cùng ngàn cân treo sợi tóc!
Có điều, có con hổ này giữ nhà, nó ra ngoài vẫn là yên tâm hơn nhiều, trên thực tế, chỉ cần cho A Phục ăn no, nó sẽ hiền như một con mèo nhỏ, suốt ngày nằm ngửa bụng ngoài sân sưởi nắng. Như vậy, ít nhất Mộ Tiểu Tinh không cần lo nghĩ về việc có ai đó không thích hợp xuất hiện trong nhà, rồi còn phải chạy nhanh về yểm trợ.
Dương Vận và Dư Tiểu Liên vẫn luôn nhìn về phía nhà của Mộ Cửu, nhưng bởi vì có một con hổ đang nằm nên tạm thời cũng không có gan gây chuyện.
Còn Doãn Tuyết Như, mỗi lần nàng ta tình cờ nhìn thấy Mộ Cửu đều sẽ chào một câu, có điều chỉ là môt câu mà thôi, vì thông thường, nói xong nàng ta sẽ đẩy cửa đi vào nhà. Nhưng điều đó cũng cho Mộ Cửu một sự cổ vũ lớn lao, xem ra trong tiểu viện này không phải ai cũng coi nàng là cái đinh trong mắt, tuy rằng Doãn Tuyết Như vẫn luôn lạnh lùng, nhưng chỉ cần nàng ta không coi nàng là kẻ địch là tốt rồi.
Bầu không khí trong Tử Linh uyển thoáng có điểm biến đổi.
Thế nhưng, tuy hai phía Tây Nam phong cảnh tuyệt đẹp, hai phía Đông Bắc lại không như vậy.
Dương Vận bởi vì ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, tuy không bị lộ chuyện xấu nhưng vẫn phải chịu khổ, nên cơn giận trong lòng làm sao cũng không thể nuốt trôi. Quan hệ giữa nàng ta và Dư Tiểu Liên đã trở nên bất hòa, mặc dù cuối cùng cũng chứng minh được Dư Tiểu Liên không có mặt ở tiểu viện trong thời gian đó, nhưng rốt cục là người nào hạ độc? Ai biết được chuyện nàng ta có Long Cốt Thảo?
Mang theo nghi vấn này trong lòng, ánh mắt nhìn mấy người trong viện của nàng ta lúc nào cũng giống như chó nhìn xương vậy.
Hơn nữa, hiện tại nàng ta cũng không có dự định nối lại tình xưa với Dư Tiểu Liên.
Dư Tiểu Liên hiển nhiên cũng không có ý này, hàng ngày đối mặt với nàng ta đều coi nàng ta như không khí.
Nhưng không sao cả, nàng ta nhất định sẽ tìm ra ai là người làm hại nàng ta, chắc chắn!
Không ai đoán được trong lòng nàng ta đang suy nghĩ gì.
Mộ Cửu bây giờ vô cùng vô cùng muốn được rời khỏi hoàn cảnh này, thế nhưng Trường Diễn Tinh Quân nói không ai muốn đổi nhà với nàng, hi vọng của nàng liền tan thành bọt nước.
Hiện tại nàng mới biết tại sao nàng lại được phân đến đây, không ngờ trước đó, ân oán của mấy người trong tiểu viện này đã sớm truyền khắp Chu Tước quán, cứ như vậy, căn bản không ai chịu đến ở đây. Không ai chịu đến, đương nhiên không thể làm gì hơn ngoài việc cho người mới là nàng vào ở để lấp đầy chỗ trống rồi.
Nàng vẫn như xưa đúng giờ đi tuần sát, khi rảnh thì dắt A Phục ra ngoài dạo chơi. A Phục hiện tại cũng quen thuộc hơn với Lâm Kiến Nho, nhìn thấy hắn cũng biết vung móng lên chào hỏi, nhưng trước sau vẫn không muốn để bất kì ai ngoại trừ Mộ Cửu ôm nó.
Thế nhưng, Mộ Cửu cũng dần dần không ôm nổi nó nữa. Lưu Tuấn cung cấp đồ ăn cho con hổ này rất đầy đủ, có điều, chỉ trong vòng một tháng, tại sao thân thể dài không đến hai thước của nó lại có đến ba mươi, bốn mươi cân thịt rồi? Cái ổ Tiểu Tinh làm cho nó đã không còn dùng được nữa, đành phải ra phố mua về một cái giường gỗ nhỏ xinh.
Thông cáo phát ra đã lâu mà vẫn không hề có động tĩnh, như một hòn đá ném vào biển rộng, ngay cả bọt nước cũng không thể bắn lên.
Lục Áp vẫn vùi đầu trong kết giới của hắn tự chơi đùa, thỉnh thoảng cũng gọi A Phục vào đó cho hắn gác chân.
Một đêm, thừa dịp trời tối người yên, Lục Áp triệu hoán A Phục vào kết giới, hỏi nó: " Ngươi nhận ra ta?"
Lúc đó, A Phục tuy một mực cung kính nằm dưới đất, nhưng vẻ mặt mờ mịt vô cùng.
Chân dài của Lục Áp gác lên giường nhỏ, tùy ý để ánh sáng của dạ minh châu chiếu lên khuôn mặt mê hoặc của hắn, nghiêng sang một bên vui vẻ. Xem ra, quả nhiên nó có thể ngửi ra bản thể bất phàm của hắn, nhưng không thể nhìn ra lai lịch của hắn. Hắn đã dần quen với việc sống ở nơi này, chẳng vội vã muốn trị Linh Đang, cũng chẳng muốn rời đi nhanh như vậy. Nếu con hổ này biết hắn là Thanh Huyền Cung chủ, hắn ở lại nơi này sẽ có chỗ bất lợi.
Sau đó, hắn liền thỉnh thoảng gọi A Phục đi làm vài chuyện lặt vặt, ngọc không mài ắt sẽ không đẹp, tiểu hài tử mà, phải dạy dỗ nhiều một chút mới đúng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.