" Ăn vụng cái gì? Khi đó ta chỉ không cẩn thận làm đổ cái đĩa mà thôi, chết tiệt!" Đại Bàng nhảy dựng lên, " Biết rõ thì hẵng nói!"
...
Mộ Cửu đưa tay lên đỡ trán, không biết nên nói gì.
Dù sao, nếu hắn cảm thấy nói như vậy sẽ khiến hắn đẹp mặt hơn được một chút, vậy thì cứ tùy hắn nói đi.
Đại Bàng bị bộ dạng của nàng chọc cho tức giận đến cực độ.
" Ta đi cáo trạng, nhưng người trong nha môn làm việc qua loa lấy lệ, còn đuổi ta ra, ta nhất thời tức không chịu được, lúc đó mới xông vào cung công chúa!" Hắn vừa thẹn vừa phẫn, nàng đây là có ý gì? Không tin hắn là Thần Điểu xuất thân cao quý sao? " Ai bảo tự nhiên cung nữ mang đồ ăn đến chứ, ta chỉ hiếu kì, nhìn một chút mấy món tráng miệng mà thôi, kết quả là không cẩn thận làm đổ cái đĩa, ai da!"
Mộ Cửu liếc hắn, không lên tiếng.
Ăn vụng chính là ăn vụng, còn cần nghĩ ra lí do làm gì.
Hơn nữa, ai bảo hắn vì cáo trạng không thành mà xông vào cung công chúa gây chuyện chứ.
Bị bắt giam ba tháng cũng không oan uổng.
" Ngươi nói người trong nha môn làm việc qua loa lấy lệ?" Lúc này, Lục Áp vẫn luôn giữ im lặng bỗng nhiên mở miệng nói chuyện.
" Không phải qua loa lấy lệ thì là cái gì?" Đại Bàng tức giận, " Họ không thèm hỏi đó là nơi nào, không thèm nghe ta nói, ý là họ mặc kệ chuyện này, bảo ta đi đến các nha môn khác đi. Lão tử lên đây nửa tháng, đến cả sợi lông của quản sự cũng chưa thấy! Thiên Đình để nhóm người này quản lí, sớm muộn gì cũng sụp đổ!"
Lục Áp vừa hỏi vậy, Mộ Cửu cũng thấy kỳ quái, khoan nói đến chuyện Phạm Khâu Sơn bị mất hơn một nghìn món pháp khí, kể cả khi không nhiều như vậy, tộc Đại Bàng tự phái người lên cáo trạng, Thiên Đình không đưa ra lí lẽ từ chối, tại sao hắn lại không để chuyện này trong lòng, ngược lại còn để người ta đuổi theo từ trên trời xuống dưới đất như thế?
Dù thế nào đi nữa thì Đại Bàng cũng là vọng tộc Thần giới, không nên không có đạo lý như vậy chứ.
" Vậy sao ngươi không trở về Phạm Khâu nói cho Đại Bàng Vương?" Nàng hỏi.
" Ta mới không đi!" Đại Bàng khinh thường nhìn nàng, ngồi xổm trong góc, cả người tràn đầy vẻ bất kham, " Lão tử không phải loại người nhát gan, đánh thua rồi quay về nhà cáo trạng! Họ muốn bắt giam thì bắt giam, ta còn sợ chắc? Coi như lão tử bị nhốt ở đây, họ cũng sẽ phải hầu hạ ta trà ngon cơm nóng, hừ!"
Cái cằm của hắn vung lên giữa không trung.
Mộ Cửu nhìn hắn từ trên xuống dưới: " Không thể nào? Cũng không nhìn ra ngươi lại có cốt khí như thế." Nói xong, nàng không thèm để ý đến con chim đang trừng mắt kia, nói tiếp, " Coi như ngươi không quay về báo tin, lẽ nào chuyện ngươi bị giam không có ai trong tộc biết? Cũng không ai lên đây xem một chút?"
Nàng lại cười một tiếng, như bừng tỉnh đại ngộ: " Không phải ngươi là một tên bại hoại, bị đuổi đi rồi chứ?"
" Ngươi mới là bại hoại! Cả nhà ngươi đều bại hoại!"
Đại Bàng nhảy dựng lên, xiềng xích trên người đập vào nhau kêu loảng xoảng: " Lão tử huyết thống cao quý, nhìn giống người bị đuổi ra khỏi nhà sao?! Ngươi lớn như vậy rồi, mắt ngươi dùng để làm cảnh chắc?! Hai người các ngươi không ngờ đi cùng nhau đến đây để bắt nạt người, chắc chắn sẽ gặp báo ứng!"
Mộ Cửu lùi về phía sau vài bước, bĩu môi.
Lục Áp giật của hắn một cái lông chim: " Ta không đi cùng nàng mới gọi là sẽ gặp báo ứng."
Nếu hắn không mượn Mộ Cửu để chống đỡ khí tức của Linh Đang, đương nhiên hắn sẽ gặp xui xẻo rồi.
Mộ Cửu hiểu ý tứ của hắn.
Nhưng Đại Bàng hiển nhiên không hiểu, hắn trừng mắt ngây ngốc nhìn họ: " Lẽ nào hai người các ngươi... kết hôn rồi hả?"
" Thật sự là miệng chó không mọc được ngà voi!" Mộ Cửu đập cho hắn một cái, " Ta chỉ đang giúp đỡ hắn."
Đại Bàng bị đánh lệch cả đầu sang một bên, trợn mắt giận dữ: " Ta mẹ nó chúc ngươi tương lai sẽ tìm được một nam nhân hung hãn để gả!"
Mộ Cửu lại giơ tay muốn đánh. Lúc này, Lục Áp bỗng đứng lên: " Hắn cũng nói không sai. Kể cả có gọi Đại Bàng Vương đến, chỉ sợ cũng không có tác dụng gì."
" Hả?" Mộ Cửu ngẩn người, " Tại sao?"
Lục Áp nhìn về phía Đại Bàng, chỉ thấy hắn đang căng thẳng nhìn mình, câu nói chuẩn bị phun ra khỏi miệng liền thay đổi: " Vì ngươi nói, quy tắc của Thiên Đình rất nghiêm."
Mộ Cửu nghẹn.
Đại Bàng có chút thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Lục Áp, không biết tại sao hắn ta lại tử tế như vậy?
Mộ Cửu luôn cảm thấy Lục Áp như có chuyện gì đó mờ ám, chỉ là nàng cũng không thật sự xoắn xuýt chuyện đó. Dù sao, mục đích chính của nàng chính là tìm ra nguyên nhân cái chết của Thanh Xà.
" Đối với chuyện pháp khí mất tích ở Phạm Khâu Sơn, có suy đoán nào đáng tin hay không?" Nàng hỏi.
" Không có." Đại Bàng lắc đầu, vẫy vẫy hai cái cánh, " Hoàn toàn không ai biết ai làm ra chuyện đó. Trước khi ta lên đây, lão công của Thanh Xà tinh đang chuẩn bị độ kiếp, ta cũng không biết nàng sẽ lên Thiên Đình, càng không biết là ai gϊếŧ nàng. Thế nhưng, ta dám khẳng định, kẻ gϊếŧ nàng và kẻ ăn trộm pháp khí chắc chắn có quan hệ."
Mộ Cửu đương nhiên cũng nghĩ như vậy. Nhưng , kẻ này sẽ là ai? Hắn... lấy trộm nhiều pháp khí như vậy để làm gì? Mục đích gϊếŧ hại Thanh Xà đến cùng là gì, là bởi muốn ngăn cản nàng đi cáo trạng sao?
" ... Tên điên nhà ngươi!"
Cả ba đang trầm ngâm, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến vài tiếng mắng tức giận, theo sau đó là tiếng bước chân hỗn loạn.
Lục Áp nghiêng tai lắng nghe, lập tức ra hiệu cho Mộ Cửu: " Không Quang và Bạch Trạm đến, chúng ta ra ngoài thôi."
Mộ Cửu cũng không dám ở lâu, lập tức theo hắn chạy ra bên ngoài song sắt.
Đi được mấy bước, nàng lại quay lại, hỏi con Đại Bàng đang ngây ngốc đứng trong lao nhìn họ rời đi: " Đúng rồi, ngươi tên là gì?"
Đại Bàng liếc nàng, ngẩng đầu nhìn trời: " Lão tử là Thượng Quan Thất điện hạ của Phạm Khâu Sơn, ngươi còn không nhận ra nổi sao?"
Mộ Cửu nhún nhún vai.
Đại Bàng vô lực: " Ta là Thượng Quan Duẩn, Duẩn chứ không phải Trúc!"
Hóa ra chỉ là một cây măng, còn không bằng một cây trúc! (Duẩn nghĩa là măng)
Mộ Cửu hả hê cười nhạo hắn một phen, cười xong liền lập tức rời khỏi phòng giam, bước ra hành lang cùng Lục Áp biến thành một đám khói, bay qua đầu Không Quang và Bạch Trạm đang mắng nhau, quay về cửa lớn.
Lần này không thèm cầm tay hắn, cái tên này chê tay nàng thô, nàng còn muốn chê tay hắn bẩn đấy.
Đám lửa vừa rồi đương nhiên đã tắt, nhưng bảo kính phía trên vẫn chưa hoàn toàn khôi phục được sự sáng loáng, ra ngoài không phải vấn đề.
Đường trở về thông thuận hơn nhiều, sắc trời đã tối hắn, Bắc Đẩu Thất Tinh đang làm nhiệm vụ. Chân trời xuất hiện một vệt sáng màu lam.
Trên đường trở về, Mộ Cửu dừng lại bên ngoài Lăng Tiêu điện một chút, hỏi: " Tại sao vừa rồi ngươi nói Đại Bàng Vương có đến cũng vô dụng?"
Lòng nàng vẫn đang canh cánh chuyện này.
Lục Áp liếc mắt nhìn nàng: " Đại Bàng Vương của Phạm Khâu Sơn đến từ tộc Đại Bàng Nam Minh, mười vạn năm trước rời khỏi Nam Minh đi đến Phạm Khâu Sơn, chính là vì bị người trong tộc đuổi khỏi. Họ tuy rằng tự lập mình là vua, nhưng trên trời dưới đất không ai thừa nhận họ là hậu duệ của Già Lâu la. Chỉ bốn tộc Đại Bàng chiếm giữ bốn phương mới được coi là dòng dõi chính thống."
" Vì thế, dòng họ Thượng Quan ở Phạm Khâu Sơn, nói đúng ra chỉ là yêu tộc bình thường mà thôi."
Mộ Cửu ngạc nhiên.
Địa vị của tộc Đại Bàng trong lục giới không thấp, vốn nàng cho rằng con chim kẻ trộm kia thật sự mang huyết thống cao quý, không ngờ lại không được trời đất công nhận! Trước đó Lục Áp chỉ nói với nàng về việc tộc Đại Bàng ở Phạm Khâu Sơn được tách ra từ tứ đại nội tộc, nhưng chưa từng nói cho nàng vì sao họ lại tách ra.
Nếu thân phận của Đại Bàng Vương Phạm Khâu không được thừa nhận, đương nhiên Thiên Đình sẽ không cho họ mặt mũi.
" Nói như vậy, người của Thượng Quan gia lên Thiên Đình báo án, tất cả mọi người đều biết?"
Lục Áp nói: " Tin tức bên trong ta cũng không biết rõ, có điều khẳng định có biết là được rồi."
Mộ Cửu gật đầu, như vậy có một hay hai tên bê bối xuất thân từ thế gia vọng tộc cũng không phải chuyện gì đáng trách.
Chỉ là, ở lục giới có Xiển giáo cậy thế danh môn chính phái làm càn, bây giờ Thượng Quan Duẩn có "huyết thống cao quý" cũng bởi thân phận không được công nhận mà ngay cả báo án cũng không có cửa, Mộ Cửu cảm thấy có chút khó chịu. Xem ra trước kính sau khinh, tất cả đều giống nhau hết.