Mộ Cửu đứng yên trên nóc điện một lúc, bỗng nhiên nhảy xuống đất, vỗ vỗ đầu A Phục, dẫn nó đi về phía Bắc.
Lần trước ở Long Cung, nàng chưa từng tới gần Khúc Nhạn Cung, nhưng đối với đường đi trong Long Cung thì vẫn rõ như lòng bàn tay. Nàng đi qua một con đường hẻo lánh không có người, rất nhanh đã đến bờ tường phía Tây Khúc Nhạn Cung.
A Phục ngoan ngoãn đi theo nàng cả quãng đường, rốt cục không nhịn được mà cắn cắn váy nàng.
Mộ Cửu liền ngồi xuống, kéo cái tai mập mạp của nó mà nói: " Ngươi đứng thẳng lên một chút, ta đứng lên lưng ngươi để quan sát, được không?"
A Phục dụi dụi mấy cái vào vai nàng rồi mới đứng lên, biến thành một đại lão hổ dài một trượng, Mộ Cửu leo lên, vịn đầu tường nhìn xung quanh.
Nàng không dám vận chân khí đáp mây, vì chân khí vừa động, không khí bốn phía nhất định sẽ bị ảnh hưởng. Tu vi của Vương Hậu không thấp, nàng ta nhất định sẽ phát giác.
Thế nhưng A Phục không giống, nó là Thần Thú, có thiên phú dị bẩm, trong Long Cung này đều là Long tộc, nó làm gì đi nữa thì cũng sẽ không khiến người ta phát hiện.
Nhưng bên trong lại không có gì dị thường.
Mộ Cửu cũng không thất vọng.
Vốn nàng đến nhìn trộm người ta đã không có lí do gì rồi.
Nàng lại nhìn kĩ hơn một chút, vẫn không có gì. Hơn nữa, có thể nói là bình thường đến bất ngờ.
Xem ra Long Vương từ lâu đã quen với cục diện sinh hoạt đáng buồn này.
Nàng nhảy xuống khỏi lưng hổ, trầm ngâm một lúc, liền để A Phục quay về nguyên thân,quay về theo đường cũ.
Vừa vòng qua thành cung, muốn nhảy lên hành lang, nàng bỗng ngửi thấy mùi đèn nhang bay ra từ bên trong cửa cung, liền dừng lại.
Ở trong Long Cung hai tháng, cho tới nay nàng chưa gặp ai tế thần.
Chính Long tộc đã được coi là thần rồi, cần gì phải tế người khác?
Thế nhưng mùi đèn nhang này lại không phải là giả...
Nàng suy nghĩ một chút, vòng đến bờ tường, làm bộ đang đi dạo xung quanh, nói chuyện với một cung nữ vừa đi ra từ trong cung: " Không ngờ trong lòng Vương Hậu lại luôn nhớ đến Long Vương, lại vẫn luôn ở trong cung cầu phúc cho Long Vương."
Nàng đã sống trong Long Cung hai tháng, mọi người cũng nhận ra nàng, cung nữ nghe vậy liền cười cười: " Nương nương là đang tế thần Chúc Dung."
Nói xong, cung nữ này hếch cằm, rời đi.
Thần Chúc Dung...
Mộ Cửu sửng sốt trong nháy mắt.
Phòng tế thần nằm trong đại điện, Vương Hậu đang dùng trà, hàng ngày sau bữa cơm chiều, nàng ta thường dùng tiên trà được mang về từ thâm cốc tại tuyết sơn, vì có nhiều thời gian nên trà cũng là do nàng ta tự tay pha chế. Sống trong Long Cung này mấy vạn năm, những cái khác nàng ta không học được, nhưng đã luyện ra được tay nghề chế trà cực phẩm.
" Bẩm Vương Hậu, vị Quách đại nhân từ Thiên Đình khi trước đã đến Long Cung ta làm sai dịch muốn cầu kiến."
Nàng ta đang muốn ghi lại công thức pha trà, cung nữ liền bước tới bẩm báo.
Bút trong tay Vương Hậu ngừng lại một chút, nhưng không ngừng quá lâu liền đã tiếp tục hạ bút xuống.
Mãi đến khi viết xong hai hàng chữ, nàng ta mới ngẩng đầu lên: " Mời vào đi."
Mộ Cửu mang theo A Phục đi vào đại điện, vừa vào cửa liền ngửi thấy từ trong phòng truyền ra hương trà ngọt nhẹ.
Vương Hậu ngồi trong phụ điện phía Đông, đang bày một khuôn trà mới, Mộ Cửu vừa nhìn, chỉ cảm thấy hương trà càng dày đặc.
Vương Hậu đứng lên: " Cô nương quang lâm bỉ cung, có chuyện gì quan trọng sao?"
Mộ Cửu gật đầu, nói: " Khi trước Tam điện hạ Ngao Khương có lên Tuần Sát Ty tìm ta, nhờ ta cùng hắn đến Ngọc Lĩnh đòi Băng Phách Âm Khóa và hỏi thăm tung tích Ngao Nguyệt công chúa, không ngờ bên Ngọc Lĩnh đã xảy ra chuyện, thất bại mà quay về. Khi đi ngang qua hoa viên phía trước, chợt nhớ ra là chưa bái kiến Vương Hậu, bởi vậy ta liền đi vòng qua đây."
Vương Hậu gật đầu: " Cô nương có tâm."
Song phương phân chủ khách ngồi xuống, sau đó liền có người mang hoa quả, bánh kẹo đến. Mộ Cửu tinh tế quan sát lá trà, mỗi phiến không lớn hơn cỡ móng tay, nhiều lắm chỉ có hai mảnh lá, trên lá có đường vân màu trắng, không khỏi cảm thán: " Băng Hồ Tuyết Sơn trà quả là rất khác với bên ngoài, không ngờ Vương Hậu lại có tay nghề chế trà tốt như vậy."
Vương Hậu mỉm cười: " Chẳng lẽ cô nương cũng hiểu trà?"
" Không thể nói là hiểu. Chỉ là trước kia khi muốn uống trà đều phải tự lên núi hái lấy, bởi vậy biết chút da lông."
Vương Hậu gật gù, đem khuông trà đặt xuống bên cạnh bức bình phong.
Mộ Cửu không để ý lắm, chuyển chén trong tay, lại quan sát tấm bình phong.
Bức bình phong này hẳn là làm từ giao tiêu, trong suốt mà óng ánh, phía trên thêu hình đôi uyên ương và phú quý nhân gian không có gì đặc biệt, không cổ điển cũng không lộ ra tiên khí, trái lại mang theo chút tục khí.
Sau tấm bình phong là một chiếc giá Bác Cổ khổng lồ, phía trên đặt pháp khí quý giá cực kì hiếm gặp. Ngoài ra, các loại ngọc điêu khắc tinh mỹ, đồ đồng thau càng không cần phải nói, chỉ có một điểm không hợp lí duy nhất, chính là phía Đông Bắc đại điện có lập một điện thờ, phía trên bày kim thân của thần Chúc Dung.
" Cô nương đang nhìn gì vậy?"
Vương Hậu cũng nhận ra nàng đang quan sát, lên tiếng hỏi.
Mộ Cửu thu hồi ánh mắt: " Ta nghe nói thần Chúc Dung ở nhân gian bị tôn ma, không ngờ Vương Hậu lại tôn kính hắn như vậy."
Sắc mặt Vương Hậu hơi đổi, đáp: " Thần Chúc Dung cũng như Mão Nhật Tinh Quân, chính là thần linh, chúa tể quang minh, ai dám bất kính."
Mộ Cửu dương môi: " Thế nhưng bản thân Long tộc là Thủy Thần, lại đi tế một Hỏa Thần, dù sao cũng khó tránh khiến người ta có chút bất ngờ."
Vương Hậu mím môi không đáp.
Mộ Cửu đặt chén trà xuống rồi nói tiếp: " Ngao Nguyệt công chúa mất tích đã lâu, không biết Vương Hậu có mong nhớ nàng không?"
Sắc mặt Vương Hậu không có gì thay đổi.
Nàng ta chưa kịp lên tiếng, Mộ Cửu liền nói: " Rất xin lỗi vì lần này đến Ngọc Lĩnh mà vẫn không hỏi thăm được tung tích của công chúa. Có điều, đúng là có chuyện sẽ có thể khiến Vương Hậu thấy cao hứng, khi ta và Tam điện hạ đến Ngọc Lĩnh, liền phát hiện ra Nhị điện hạ Vân Tha mang huyết mạch của Hỏa Phượng tộc của họ đã chết rồi."
Vương Hậu hơi ngừng lại, nhàn nhạt liếc nàng: " Vậy sao?"
Mộ Cửu gật đầu: " Nghe nói không chỉ Vân Tha đã chết, mà ngay cả Băng Phách Âm Khóa năm xưa đưa cho Vân gia cũng đã được Long Vương cầm về."
Vương Hậu nhìn liêm long không lên tiếng, sắc mặt dần dần trầm ngưng.
" Nhưng Long Vương lại không nghĩ tới là, khi hắn vui vẻ lấy lại được Băng Phách Âm Khóa, Băng Phách Dương Khóa vô cùng trọng yếu lại mất đi. Hiện tại khí tức của Long Vương hoàn toàn đều dựa vào Băng Phách Âm Khóa để duy trì, có thể nói, hắn lấy Băng Phách Âm Khóa khiến Vân Tha chết, nhưng cùng lúc đó lại rơi vào chính hoàn cảnh của Vân Tha."
" Cô nương nói chuyện này với bổn cung làm gì?" Ngữ khí Vương Hậu vẫn lạnh nhạt, " Hắn bệnh thành như vậy cũng không phải do ta tạo thành."
" Sao Vương Hậu lại biết bệnh của Long Vương không phải do ngài tạo thành?" Mộ Cửu đáp lại lời nàng ta, mắt sáng lấp lánh, dường như chỉ chờ câu nói này của nàng ta.
Vương Hậu nghẹn lời, nửa ngày sau mới nói: " Ý ngươi là ta đã bạc đãi hắn?"
" Cũng không phải." Mộ Cửu nói, " Ý ta là, xem ra Vương Hậu đã sớm biết chuyện nguyên thần của Long Vương bị tổn thương rồi."
Nói xong, nàng liền đứng dậy, đi tới khuông trà bên cạnh bức bình phong, nói: " Năm ngàn năm trước, Long Vương vẫn còn là một vị phu quân hết lòng vì gia đình, khi đó Vương Hậu và hắn tuy không thể nói là ân ái, nhưng ít nhất thì vẫn duy trì đạo phu thê."
***Góc quảng cáo một lần nữa***
Hình như mọi người không thích truyện hiện đại ngược tâm cho lắm, buồn thay cho ta muốn thử thể loại mới nhưng cuối cùng vẫn phải quay lại với tiên hiệp cổ trang hic
Xin giới thiệu với mọi người: NGÀN NĂM VI SƯ, CẢ ĐỜI VI PHU - PHƯƠNG Y NẶC
Thể loại là gì? Tiên hiệp, sư đồ luyến, 1v1. Nam chính là nhân vật cấp bậc thượng thần, nữ chính cấp bậc thượng tiên, bối cảnh hùng hậu, đọc rất thỏa mãn nhaaaa
Đọc truyện này ở đâu? Chính là tại địa chỉ https://tunguyetminh.wordpress.com/
Một chút tiết tử rất đứng đắn
Thời kì Thượng cổ, Hồng Hoang chưa phân, Tổ thần Bàn Cổ và Hồng Quân dựng dục mà sinh.
Bàn Cổ khai thiên lập địa, Hồng Quân chấp chưởng Lục Đạo Chân Kinh, linh khí thiên địa dần dần phồn thịnh, thần nữ thượng cổ Nữ Oa và nhiều vị thượng thần xuất thế. Vài ngàn năm sau, trời đất xảy ra biến đổi lớn, hai vị Tổ thần và các thượng thần vì cứu thế nên ứng kiếp mà đi, còn lại các chư thần tránh nạn trên Cửu Trùng Thiên. Thế sự xoay vần, vạn năm sau đó, bốn phương tám hướng không còn tìm được thần tích thượng cổ, trật tự lục giới theo đó được tái lập.
Sau khi Hồng Quân ứng kiếp, Lục Đạo Chân Kinh được ba vị đệ tử của Hồng Quân thừa kế. Ba người này lần lượt là Thái Thượng Lão Quân, Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thông Thiên giáo chủ. Ba người có sở trường riêng, trừ Thái Thượng Lão Quân, hai người còn lại đều liên tục thu nhận đồ đệ, thế gian trở nên hưng thịnh chưa từng có.
Tam thi dễ trảm, lục căn khó tịnh.
Gần một ngàn năm mới cố gắng nở ra được một đóa hoa đào, thế nhưng hoa lại rơi vào sư phụ nhà mình...
Mặc dù vạn kiếp bất phục, mặc dù tương tư đến tận xương tủy,
Ta vẫn sẽ đối với ngươi như xưa, ngàn đời không đổi.
Trích đoạn
Thiên Thu độc thoại nội tâm: Sư phụ thật biếи ŧɦái, thân là đệ nhất mỹ nam của Tiên giới, không lợi dụng nam sắc đi trêu hoa ghẹo nguyệt thì thôi, còn hết lần này đến lần khác nhìn chằm chằm nàng luyện công tu đạo, chẳng lẽ không biết nàng là một thiếu nữ trẻ tuổi bình thường mang trong mình bao khát vọng tình yêu?
Thiên Thu cười nịnh nọt: Sư phụ, thế giới lớn như vậy, ta muốn ra ngoài tìm kiếm tình yêu.
Vân Trung Tử nghiêng đầu: Thuật ngũ hành học được rồi sao?
Thiên Thu: Ách...
Cảm ơn mọi người vì đã đọc!!!