Thượng Thần Đến Rồi [Quyển 1]

Chương 176: - Người có chí riêng




Thượng Quan Duẩn cũng coi như là một bi kịch, lớn như vậy, ở Phạm Khâu Sơn chưa có ai từng gọi hắn một tiếng Thất điện hạ, lên Thiên Đình không những bị đuổi theo như chó chết mà còn bị người ta xách lên như xách con gà, rõ ràng đã thề thốt rằng phải báo được mối thù này, kết quả người hắn muốn báo thù lại là một Thượng Cổ đại thần hắn đuổi theo tám đời cũng không kịp, cả đời này cũng chỉ xứng làm kẻ thu tin tức bưng trà dâng nước cho hắn.
" Còn tiếp tục phải đợi?" Lục Áp có chút không vui.
Tên Mộ Dung này làm việc thật là quá tệ đi, đã lâu lắm rồi a!
Nếu không phải gần đây hắn cảm nhận được uy thế của Linh Đang đang từ từ nhạt đi, hắn vẫn đúng là không cần đến lão hồ ly đó.
" Đúng rồi." Thượng Quan Duẩn lại nói, " Hồ Vương còn truyền tin đến, hỏi Thượng Tôn ngài có thể trước tiên thu tiểu hồ ly làm đệ tử hay không?"
" Ồ, hắn đang muốn gài bẫy ta?" Lục Áp đặt chén xuống bàn, thanh âm không lớn, nhưng nước trong ly lại chóng chánh mãnh liệt.
Thượng Quan Duẩn cũng không dám lên tiếng.
Lục Áp hít một hơi, đành nói với hắn: " Ra ngoài đi."
Lưu Tuấn ở Tuần Sát Ty đã sớm nhận được tin tức, Ngọc Đế sau khi nhận được công văn của Ngao Sâm liền bảo chấp sự quan đi báo tin, bởi vậy hắn cũng đang ngồi trong phòng công sự chờ nàng.
Gặp mặt tất có hàn huyên, Mộ Cửu tiến vào Thiên Binh Doanh, Lâm Kiến Nho đang tuần phố cùng đồng liêu liền nhìn thấy nàng, thấy thế, hắn liền vội vàng chào hỏi mọi người rồi đi đến Tuần Sát Ty. Ngao Sâm lên Thiên Đình cáo trạng là chuyện sau đó hắn mới biết, khi hắn tìm đến Quách gia, Mộ Cửu cũng đã đến Băng Hồ.
Đáng tiếc, hắn tuy đã đi qua Băng Hồ hai lần nhưng không thể tiến vào bên trong kết giới của Long Cung, lính gác cũng không cho hắn vào, hắn chỉ có thể lo lắng.
Hắn đến Tuần Sát Ty, khi đến bên ngoài phòng công sự của Lưu Tuấn liền thấy một bóng lưng quen thuộc, tiếng nói chuyện truyền ra.
" ... Chuyện xảy ra đại khái là như vậy, Băng Phách Dương Khóa không biết đã rơi vào tay ai, hơn nữa Ngao Nguyệt cũng biệt tăm biệt tích. Long Vương có lẽ vì quá thương tâm nên đến hung thủ là ta cũng không để trong lòng, nên đã thả ta về."
Lưu Tuấn nghe xong liền xoa cằm, nói: " Tử Nguyệt Vương của Hỏa Phượng tộc năm đó lại tái thế sống lại?"
" Đúng vậy." Mộ Cửu gật đầu, " Long Vương đã nói như thế."
Lưu Tuấn trầm ngâm không mở miệng..
" Mộ Cửu."
Lâm Kiến Nho liền thừa dịp lúc này tiến vào cửa, trước tiên gọi nàng, sau đó chắp tay hành lễ với Lưu Tuấn.
" Ngươi cũng tới?" Đã lâu không gặp, Mộ Cửu đột nhiên thấy hắn vẫn rất cao hứng.
Hắn mỉm cười gật đầu, hé miệng muốn nói rồi lại thôi.
Lưu Tuấn liếc nhìn hai người, liền nói: " Không còn chuyện gì nữa thì liền ra ngoài đi. Sáng mai quay lại nha môn, bắt đầu làm việc."
Mộ Cửu đáp lại một tiếng liền đi ra, đến sân ngoài liền dừng lại: " Ngươi tới tìm ta sao?"
Lâm Kiến Nho gật đầu: " Lần này bệ hạ phạt ngươi đến Băng Hồ, ta thật sự rất xin lỗi. Vốn hình phạt này phải do ta gánh."
" À, cũng không có gì." Mộ Cửu khoát khoát tay, " Cũng không thiếu khối thịt nào. Lại nói, người đúng là do ta gϊếŧ."
Nàng đã quay về rồi, tiếp tục dây dưa cũng không có ý nghĩa. Huống hồ hắn lúc đó cũng không biết!
Lâm Kiến Nho không tỏ rõ ý kiến, hắn biết là nàng sẽ không để ý đến chuyện này, nhưng vẫn muốn giải thích với nàng. Hắn cúi đầu yên lặng một chút, theo chân nàng tiếp tục ra ngoài, lại nói: " Vừa rồi ngươi nói đến Băng Phách Khóa, có phải là chí bảo trong truyền thuyết có thể hộ linh, thu linh?"
Mộ Cửu sững lại: " Làm sao ngươi biết?"
Bảo vật trên thế gian có hàng ngàn hàng vạn, Lục Áp kiến thức rộng rãi, trước khi đi Băng Hồ chưa từng nghe nói đến Băng Phách Khóa, tại sao lâm Kiến Nho lại biết?
Lâm Kiến Nho mỉm cười: " Ngươi cũng biết, mục đích của ta là muốn bù đắp nguyên thần cho mẫu thân, vì thế ta vẫn luôn tìm hiểu tin tức trên phương diện này. Vừa vặn ta tra ra được Băng Phách Khóa có khả năng hộ linh, vì thế liền ghi nhớ. Nhưng ta cũng không biết hóa ra nó nằm trong tay Băng Hồ Long Vương, đã có chuyện gì, Băng Phách Khóa đã mất sao?"
Mộ Cửu liền thoải mái, tâm nguyện của hắn nàng vẫn biết, nếu hắn không nói, nàng cũng đúng là đã quên Băng Phách Khóa này có tác dụng rất lớn với hắn. Có điều nàng có chút ngoài ý muốn với phản ứng của bản thân, hóa ra tuy nàng đã trở về, nhưng vẫn không triệt để buông chuyện này xuống.
Nàng than thở: " Cũng không rõ. Chỉ có thể xem Long Vương có thể tìm được tung tích của nó không thôi."
Nàng không muốn nhiều lời.
Kể từ khi biết hắn vì Đại Mãn Kim Đan mà gϊếŧ phụ thân, hình tượng hắn là một người liều lĩnh dần dần hình thành trong đầu nàng, tuy nàng vẫn tin rằng bản chất của hắn không xấu, nhưng Băng Phách Khóa này là của Ngao Sâm, hơn nữa sự tình phức tạp, nàng không muốn để Lâm Kiến Nho quá quan tâm đến chuyện này, nếu hắn dính líu vào mâu thuẫn của hai gia tộc Ngao Vân, không chừng cái mạng nhỏ cũng không còn.
Lâm Kiến Nho là người thức thời, thấy vậy cũng không hỏi nhiều nữa.
Trên thực tế, đúng là hắn vô cùng có hứng thú với Băng Phách Khóa, thế nhưng hắn cũng tự mình biết mình, trừ khi Ngao Sâm cho mượn, bằng không hắn tuyệt đối không thể có được nó, hắn sẽ không liều lĩnh can dự vào tràng phiêu lưu này.
Thế nhưng Mộ Cửu lảng tránh lại khiến hắn mơ hồ có chút chú ý, vốn trước kia nàng sẽ không như thế.
" Từ từ đã." Hắn bật thốt lên khi nàng đang đi tới môn hạm.
Mộ Cửu quay đầu lại, vẫn không nói gì, hắn đã đuổi đến, sâu sắc nhìn nàng: " Ngươi vẫn còn đang giận ta vì chuyện ta gϊếŧ Lâm Tiếp sao?"
Mộ Cửu cảm thấy lời này có chút không thỏa đáng, bèn thản nhiên trả lời: " Không thể nói là tức giận, đây là sự lựa chọn của chính ngươi."
Mỗi người đều có con đường riêng, hắn phải lựa chọn, bản thân nàng cũng phải. Khi trước nàng có thể lựa chọn tiếp tục ở lại Hồng Thương, có thể lựa chọn không cứu Lục Áp, thế nhưng mỗi lựa chọn của nàng đều không thẹn với lương tâm của mình, không oán không hối, làm việc bình tâm, theo nguyên tắc của chính nàng, mặc kệ người khác cảm thấy nàng ngốc như thế nào.
Vì thế, bất kì ai trong mắt nàng đều giống nhau, chỉ cần họ cảm thấy không thẹn với lương tâm là được rồi. Nhân sinh khó tránh khỏi buộc họ phải thực hiện một vài lựa chọn không thích hợp, có lúc người ngoài không có quyền chỉ trích hắn. Thế nhưng, mặc kệ đúng sai, hậu quả cuối cùng cũng phải do hắn tự mình gánh chịu.
Gánh vác được thì chính là hảo hán, còn không gánh vác được, vậy thì không nên oán thán.
Vì thế, nói nàng để ý đến chuyện hắn gϊếŧ phụ thân không bằng nói nàng lo lắng hắn sẽ tiến càng ngày càng xa trên con đường này, hậu quả sau đó hắn không gánh chịu nổi, về sau hắn không chắc sẽ tiếp tục may mắn như thế, từ đầu đến cuối, nàng chỉ lo lắng cho hắn trên thân phận bằng hữu, không phải ghét bỏ gì hắn.
Nếu muốn ghét hắn, nàng sớm đã không tiếp tục kiên nhẫn nói chuyện với hắn như thế này rồi.
Lâm Kiến Nho bình tĩnh nhìn nàng, quả nhiên phải nhìn nàng bằng một con mắt khác.
Hắn khôn khéo như vậy, làm sao sẽ không hiểu được ý nàng.
" Không sao rồi, quay về thôi." Hắn vỗ vai nàng, cười nói, " Không còn sớm nữa, Tiểu Tinh chắc hẳn đang chờ ngươi về ăn cơm."
Mộ Cửu giật nhẹ khóe miệng, chần chờ trong nửa khắc, nhưng cuối cùng cũng nói: " Cơ Vịnh Phương chết rồi, chuyện gì đã xảy ra?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.