Thượng Thần Đến Rồi [Quyển 1]

Chương 171: - Chôn cái gì?




" Cổ Điêu giả mạo đại công chúa?!" Mộ Cửu há hốc mồm. Cổ Điêu chính là Thượng Cổ hung thú nổi danh, Lục Áp đương nhiên sẽ không nói khoác, vậy nói cách khác, Ngao Nguyệt trước đây vẫn quấn quít lấy hắn là giả? Nó giả trang thành Ngao Nguyệt, tiếp cận hắn là vì muốn trộm lấy thứ gì đó trong vườn Tử Mẫu Đơn?
... Dưới gốc Tử Mẫu Đơn có chôn bảo bối? Ngao Sâm thường đến ngắm hóa, thực tế là đều có mục đích.
Nhưng Cổ Điêu này là ở đâu ra?
Trong mấy câu nói của hắn có lượng thông tin quá lớn, nàng không thể không từ từ hấp thụ.
" Không sai." Lục Áp gật đầu, nhìn về phía Ngao Sâm, " Khi ta đang muốn đi thông báo cho Vương Hậu và các hoàng tử, liền vừa vặn đúng lúc Long Vương và nàng trở về. Hiển nhiên là Long Vương đã biết chuyện này rồi, thế nhưng ta rất muốn biết, Long Vương đã chôn gì dưới gốc Tử Mẫu Đơn đó?"
Ngao Sâm đột nhiên bùng nổ, trợn mắt nhìn hắn: " Là ngươi cho nó vào? Ngươi dám cãi lại mệnh lệnh của ta!"
Hắn vừa dứt lời, một luồng cự phong uy thế cuồn cuộn lần thứ hai tụ lên người hắn, sau đó trong nháy mắt hình thành một con rồng lớn, nhắm ngay ngực Lục Áp mà đánh tới! Lục Áp cũng không có bao nhiêu động tác, chỉ bắt lấy một chiếc lá cây đang bay trong không trung rồi đưa tay ra, vậy mà không gian rung chuyển như khi nước lũ đập vào đê đập, lấy tốc độ nhanh hơn mà phản ngược lại!
Ngao Sâm không kịp chống đỡ bị một chưởng đánh bay ra hai trượng, sau đó ngay tại chỗ lăn mấy vòng mới dừng lại.
" Ngươi..."
Hắn cấp tốc đứng dậy chỉ vào Lục Áp, vẻ mặt không biết là phẫn nộ hay khiếp sợ.
Lục Áp vẫn bình tĩnh đứng tại chỗ, mặt không biến sắc tim không đập mà nói: " Ta biết lúc này ngươi rất muốn đem trách nhiệm đẩy lên đầu ta, sau đó dời đi sự chú ý, bởi vì... đây chính là thủ đoạn mà ngươi thường dùng. Thế nhưng ta cho ngươi biết, chiêu đó không có tác dụng với ta. Cổ Điêu này chỉ có 80 ngàn năm tu vi, nếu có thể giấu diếm được ngươi, tiến vào Long Cung giả mạo Ngao Nguyệt thì nhất định phía sau còn có những thế lực khác mạnh hơn. Vì thế, ta rất có hứng thú muốn biết, dưới đó chôn cái gì, và người sau lưng Cổ Điêu là ai?"
Ngũ quan của Ngao Sâm đã hơi biến dạng: " Ngươi nói cho ta biết trước, ngươi là ai?"
" Ngươi không cần biết." Lục Áp nhìn bình hồ lô ngọc trong tay, " Thế nhưng, nếu ngươi không muốn đem chân tướng nói ra, ta cũng sẽ không ép ngươi, chỉ có điều ngươi phải lập tức viết thư gửi Thiên Đình, thỉnh cầu Ngọc Đế giải trừ ý chỉ Mộ Cửu ở lại Long Cung làm hộ tướng. Chỉ cần chúng ta quay lại Tuần Sát Ty, Long Cung các ngươi chính là phát sinh chuyện lớn động trời, ta cũng không để ý tới."
Mộ Cửu sửng sốt, Lục Áp đây là đang tranh thủ cơ hội sớm quay về cho nàng? Trong lòng nàng cực kì kích động, suýt nữa thì phun máu ra ngoài!
Hàm răng của Ngao Sâm như sắp bị nghiến vụn: " Ngươi lại dám cùng bản vương bàn điều kiện? Không sợ ta cáo trạng lên Thiên Đình sao?!"
" Đương nhiên không sợ, ta không làm trái với quy củ Long Cung ngươi. Hơn nữa," Lục Áp cười cười, " Ta không ép buộc Long Vương phải đáp ứng ta. Ta chỉ là khi đang tuần tra phát hiện một vụ án lớn, hỏi Long Vương chút lí do mà thôi, nếu Long Vương ngay cả điều đó cũng định tội, chúng ta có thể lên Thiên Đình mời Ngọc Đế phán xét, có được không?"
Sắc mặt Ngao Sâm chẳng biết vì sao mà trở nên trắng bệch.
"Phụ vương!"
Đúng lúc này, một đám người liền tràn vào từ ngoài cửa, các hoàng tử công chúa của Long Cung đã tới. Ngao Kiều bước nhanh tới trước mặt Ngao Sâm, nhíu mày nhìn dáng vẻ của hắn, sắc mặt cũng trắng bệch theo. Việc của cha mẹ, người làm nữ nhi như nàng không tiện đánh giá, nhưng trong ấn tượng của nàng, phụ vương luôn ngọc quan áo mãng bào ung dung uy nghiêm, trước mặt nhìn qua lại có mấy phần hồn bay phách lạc!
" Đã có chuyện gì?" Nàng không nhịn được hỏi.
Ngao Sâm hoàn toàn không để ý tới nàng, chỉ chằm chằm trừng mắt về phía Lục Áp: " Cổ Điêu đâu?"
Lục Áp quơ quơ bình hồ lô trên tay: " Ở đây. Có điều ngươi có được nó cũng vô dụng, nó đã tự phong ấn bản thân, đương nhiên chính là để không cho các ngươi có được thông tin gì từ miệng nó. Ta cảm thấy, trong lòng ngươi nên hiểu rõ, Tử Mẫu Đơn này đã ở đây hơn một nghìn năm, vật bên dưới ngươi cũng đã chôn giấu một nghìn năm, một nghìn năm đó không có chuyện, lại một mực chọn lúc này mà có chuyện, ngươi phải muốn biết kẻ đứng sau lưng nó là ai mới đúng."
" Ngoại trừ Vân gia, còn có thể là ai?!"
Hiện trường vang lên thanh âm phiền muộn tiêu điều của Ngao Sâm, nếu Mộ Cửu không phải tận mắt thấy Ngao Sâm mở miệng, tất nhiên nàng sẽ coi thanh âm đó là của Ngao Khương, song lần này Ngao Khương chẳng những không nói chuyện, mà là đến đứng cũng không đứng ra.
" Ta sớm phải biết đây là một âm mưu, từ khi nàng đến đây, nói Ngao Khương bắt cóc Vân Tích, ta đã nên biết việc này không bình thường." Ngao Sâm cúi đầu day mi tâm, âm thanh khàn khàn, " Vân Tích từng làm đệ tử của thủ hạ Thiếu Hạo, mặc dù tu vi không bằng Ngao Khương nhưng Ngao Khương cũng không thể làm gì được hắn. Vân Tích bị bắt, trên thực tế chỉ là để Vân Khiển tìm lí do tới cửa mà thôi."
Hắn tuy nói chậm, nhưng là nghiến răng nghiến lợi.
" Vân gia?" Mộ Cửu khó tin nhìn hắn, thậm chí ngay cả hắn cũng nói là Vân gia!
Tuy hôm qua nàng cũng cảm thấy Vân gia có vấn đề, nhưng nàng rốt cuộc lại không nghĩ ra tại sao Ngao Sâm đối với Vân Khiển như tấm da trâu xé không ra lại trong lúc này kéo Vân gia ra ngoài ánh sáng, hắn không phải vấn luôn bảo vệ Vân gia sao? Không tiếc vì Vân Khiển mà tổn hại tôn nghiêm của Long Vương, không tiếc vì làm vui mỹ nhân mà hà khắc với Ngao Khương?
Mà Vân gia thì...
Linh quang bỗng lóe lên trong đầu nàng, nàng liền mở miệng: " Đồ được chôn ở nơi này chẳng lẽ là Băng Phách Khóa?"
Ba chữ "Băng Phách Khóa" vừa ra khỏi miệng, vẻ mặt của tất cả mọi người có mặt ở đây đều trở nên cứng ngắc, Ngao Khương lao ra đầu tiên: " Làm sao có thể là Băng Phách Khóa? Băng Phách Khóa sớm đã bị cầm cho Vân gia rồi, làm sao có thể xuất hiện ở Long Cung?"
Mộ Cửu nhìn về phía Ngao Sâm: " Vậy phải xem Long Vương giải thích thế nào rồi." Nếu hắn nhất định nói đây là do người Vân gia làm ra, xem xét tình hình của Vân Tha hiện tại, Vân gia không muốn Băng Phách Khóa thì muốn gì?
Vốn nàng còn không chắc chắn lắm với động cơ khiến Vân Khiển quấn quit lấy Ngao Sâm, vừa nghe được Ngao Sâm như thế, trong lòng nàng liền có đáp án.
Vân Khiển có cảm tỉnh với Ngao Sâm hay không thì nàng không dám nói, nhưng ngoài cảm tình, nàng ta đối với hắn nhất định còn có những mục đích khác, nếu không nàng ta cũng sẽ không trước mặt thì cố gắng lấy lòng hắn, sau lưng liền lạnh nhạt, không còn nửa điểm dấu vết. Mưu đồ của nàng ta chính là vật được chôn dưới Tử Mẫu Đơn, mà vật này, ngoại trừ Băng Phách Khóa ra thì còn có thể là gì?
Long Vương nói rõ ràng như vậy hiển nhiên chính là khẳng định suy đoán của nàng, Vân Khiển tiếp cận hắn, tiếp cận Long Cung, sinh ra Trần Bình, rất có thể chính là một âm mưu!
" Phụ vương! Dưới gốc Tử Mẫu Đơn này thực sự là Băng Phách Khóa?!" Ngao Khương không dám tin mà nhìn Ngao Sâm, thần sắc phức tạp, có kinh ngạc có nghi vấn, có giận dữ, có xa lạ.
" Không sai." Ngao Sâm hơi cúi người nhìn gốc Tử Mẫu Đơn, ngữ khí có chút tiêu điều, " Thứ họ muốn, vẫn luôn là Băng Phách Khóa của ta. Ta cũng không phải không tự mình biết mình, Vân Khiển gia thế tốt, tướng mạo đẹp, người theo đuổi xếp hàng dài không biết mấy trăm dặm, vậy mà lại vừa ý ta, còn vì ta mà sinh ra Trần Bình, ta chưa từng cho rằng đó là bởi nàng thực sự coi trọng ta."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.