Thượng Thần Đến Rồi [Quyển 1]

Chương 120: - Giấu đầu hở đuôi




Mắt đã thấy rõ, nhưng sao lại bị ngăn trở ở chỗ này đây?


Không tìm được pháp khí, nàng chính là đem chuyện này viết thành bộ sách cũng không ai để ý tới a, phá án quan trọng là chứng cứ, không phải suy lý.
" Ta nghĩ, chuyện này nên nghĩ biện pháp điều tra Độc Giác Thú."
" Ly Băng?" Mộ Cửu ngẩn người.
Đúng vậy, toàn bộ sự việc có thể điều tra được từ đây, không phải là bởi trong lòng nàng nghi ngờ Ly Băng, hiện tại Vũ Đức mang hiềm nghi lớn, vậy hướng đi của hắn là có vấn đề, cỏ trên giày hắn cũng có vấn đề!
Nàng nhanh chóng đứng lên: " Vậy ta bảo Thượng Quan Duẩn theo dõi hắn!"
Lục Áp một lát sau mới lên tiếng: " Trước tiên cứ quan sát xem thế nào đã."
Mộ Cửu liền lập tức bước ra cửa.
Hồ Vương biết sẽ không có kết quả sớm, lão ở đây không hề thoải mái, cái sân này quá nhỏ, không bằng đi đánh tráo Linh Đang giúp Lục Áp trước, sau đó dự tính mang tiểu hồ ly đưa tới đây, phòng khi Lục Áp quay đầu một cái liền quịt nợ.
Vì thế, lão không ăn trưa, chào tạm biệt đi khỏi Thiên Đình.
Mộ Cửu nói qua sự tình với Thượng Quan Duẩn, sau khi ăn cơm xong, hắn liền hóa tranh rồi đi.
Ly Băng không phải ngày nào cũng xuất hiện, Thượng Quan Duẩn phải mất mấy ngày.
Mộ Cửu rảnh rỗi, trong mấy ngày tiếp theo liền có thời gian chỉ điểm cho Tiểu Tinh một chút tâm pháp luyện khí.
Lục Áp càng rảnh hơn, không có việc gì ngoài bám theo Mộ Cửu, liền thuận tiện cũng chỉ điểm Tiểu Tinh mấy lần.
Mộ Cửu đương nhiên cầu còn không được, có loại đại thần như hắn ở đây, nàng cũng sẽ được rảnh tay một chút.
Hôm đó, Mộ Cửu đang xem Tiểu Tinh học ngự kiếm, Thượng Quan Duẩn đột nhiên chạy về, thở hổn hển thông báo: " Độc Giác Thú bị nhốt lại rồi!"
Ly Băng bị nhốt?
Mộ Cửu đứng dậy, đang khỏe mạnh, tại sao lại bị nhốt lại đây?
" Mấy ngày nay không phải ta chỉ theo dõi hắn sao." Thượng Quan Duẩn vọt vào phòng rót trà, quát tháo, " Nhưng từ khi ta ra ngoài cho đến nay là mười ngày cũng không thấy nửa cái bóng dáng của hắn. Ta nghi ngờ hắn không ở Thiên Đình. Hôm nay Vũ Đức Chân Quân đến nha môn, ta liền đi theo tiên đồng ở phủ hắn lén lút lẻn vào. Nhìn quanh một lần, quả nhiên không thấy! Chính xác là khi ngươi và Lưu Tuấn đang bái phỏng Vũ Đức Chân Quân, hắn đã bị áp ra khỏi Thiên Đình rồi!"
Mộ Cửu trợn mắt.
Trùng hợp như thế, nàng mới hoài nghi Ly Băng, hắn đã bị áp ra khỏi Thiên Đình rồi hả? Hơn nữa còn vừa là lúc nàng và Lưu Tuấn đang bái phỏng?
" Tội danh gì?"
" Nghe nói là một mình hạ giới, phạm tiên quy, bị trừng phạt."
Mộ Cửu sửng sốt, lập tức nói: " Đây rõ ràng là giấu đầu hở đuôi! Ly Băng làm sao có khả năng một mình hạ giới? Nếu hắn một mình hạ giới, tuyệt đối sẽ không rêu rao khắp nơi như vậy! Hắn nhất định là thay Vũ Đức đi làm việc trở về! Vũ Đức làm vậy, chẳng lẽ là hoài nghi ta và Lưu Tuấn?"
Dù sao người Thiên Đình đều biết nàng đang điều tra vụ án này, mà ngày đó nàng lại cùng Ly Băng suýt xảy ra xung đột, Vũ Đức nếu có thể bố trí được một cái bẫy hại Xiển giáo, đương nhiên đầu óc không ngốc, nhất định đã liên hệ được trước sau, đánh đòn phủ đầu, tự thêu dệt câu chuyện!
" Hắn làm vậy, không phải càng nói rõ động cơ của hắn không thuần khiết sao?" Lục Áp không quá lo lắng, " Hiện tại mỗi bước đi đều chứng mình hắn là hung thủ, ta cũng có thể khẳng định rằng hắn chắc chắn không nghĩ tới chuyện chúng ta sẽ đào ra được đoạn chuyện cũ giữa hắn và Cách Hàng. Hắn làm như vậy chỉ để đề phòng vạn nhất mà thôi. Ngươi lại đi tìm hiểu xem, Ly Băng bị nhốt ở đâu?"
Thượng Quan Duẩn tuân lệnh, không nghỉ ngơi mà lập tức rời đi.
Tiểu Tinh và A Phục đều đi tới: " Hung thủ chẳng lẽ là Vũ Đức chân quân?"
Mộ Cửu vội vàng thủ thế cấm khẩu, nhìn bên ngoài, sau đó đè âm thanh xuống: " Việc này phải bảo mật, không thể truyền ra ngoài."
" Ta biết." Tiểu Tinh nói, " Ta muốn nói là, mấy ngày trước khi ta đang đi mua hoa quả ngoài Nam Thiên Môn, vừa vặn thấy có người nói muốn đi Mạc Ưu hồ. Mà hai người kia đều là người trong quý phủ Vũ Đức Chân Quân, hàng ngày khi ta đi dạo đều thường xuyên nhìn thấy."
" Mạc Ưu hồ?"
Tâm trạng Mộ Cửu dao động, nửa quả cam trong tay dừng trên không trung. Mạc Ưu hồ nằm ở Man Hoang phía Tây Bắc cửu châu, có người nói trước kia là nơi sinh sống của vị Phật Tây Thiên nào đó, sau khi hắn thành Phật, hồ này liền không có người tới. Người của Vũ Đức Chân Quân đi tới đó làm gì?
Lẽ nào Ly Băng bị giam ở đó?
Nàng nhìn về phía Lục Áp, Lục Áp liền cười: " Chờ Thượng Quân Duẩn trở về thì hẵng nói."
Sắc trời tối dần, Tiểu Tinh mang cơm nước thơm nức lên, Thượng Quan Duẩn dường như ngửi thấy mà quay về, việc đầu tiên là cầm ngay một cái đùi gà gặm kịch liệt: " Hỏi được rồi, bị giam ở Mạc Ưu hồ. Đáy Mạc Ưu hồ có đá Trấn Hải, Độc Giác Thú bị giam ở đó."
Mấy ngày nắng to làm hắn mệt muốn chết, đùi gà to bằng nằm tay như thế hắn có thể gặm mười cái!
" Cũng thật là Mạc Ưu hồ!" Mộ Cửu cao hứng.
Lục Áp đưa cơm đẩy đến trước mặt nàng: " Mau ăn cơm, ăn xong rồi đi."
Sauk hi màn đêm buông xuống, hai người và Thượng Quan Duẩn liền đi ra khỏi cửa.
Vốn Thượng Quan Duẩn không muốn đi, bởi dáng dấp kia của Lục Áp rõ ràng là không hoan nghênh bất kì người nào, thế nhưng Mộ Cửu kiên trì, hắn cũng không thể làm gì khác hơn là làm một cái bóng đèn lớn.
Mạc Ưu hồ nằm ở phía Tây Bắc cửu châu, không biết thuộc về giới nào, sau khi vị Phật kia về Tây Thiên, nơi đây càng ngày càng hoang vu. Mộ Cửu trước kia đã theo Lưu Dương tới đây, bởi Lưu Dương nói nước Mạc Ưu hồ có thể thanh tủy liền xương, mà nàng khi đó vừa bị mãnh thú đả thương, đang cần điều dưỡng.
Thời gian trôi qua đã hơn ngàn năm, cảnh tượng bốn bề so với khi đó tàn khốc hơn, khắp nơi đều là cây cối cao hơn người, hơn nữa có thiên kì bách quái, ngay cả tiểu dã thú lướt qua trong chớp mắt đều có khuôn mặt dữ tợn.
Mặt hồ rất rộng, không nhìn rõ bờ, hướng tầm mắt về phía xa có thể nhìn thấy không gian hơi sẫm màu, đó là đỉnh núi bờ bên kia.
" Sau khi ta niệm Tránh Nước chú, nàng hãy đi theo sau ta." Lục Áp cúi đầu nói với Mộ Cửu, sau đó bấm quyết chỉ xuống mặt nước, hồ nước trong chốc lát liền tách làm hai nửa, hiện ra một hành lang rộng ba thước, hướng xuống đáy hồ.
Trên đường đi xuống, các loại cá tôm bơi lội quanh người nàng, nhưng nước lại không dính lên người nàng nửa phần. Đi thêm thời gian một nén hương nữa, Lục Áp liền ngừng lại, nói: " Đây chính là đá Trấn Hải."
Nói là "đá" Trấn Hải, nhưng thật là là một đảo chìm, giữa đảo có một thạch lao, bốn phía là xích sắt.
Mộ Cửu rút kiếm bổ xích sắt, hóa ra thạch lao là hai phiến đá hợp lại.
Phiến đá bên ngoài đổ xuống, bên trong thạch lao hiện ra, thế nhưng trong đó không có ai, bóng dáng Độc Giác Thú cũng không có!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.