Thượng Thần Đến Rồi [Quyển 1]

Chương 111: - Đại thần có lý




Lục Áp đưa dạ minh châu cho Tiểu Tinh, thản nhiên dặn dò: " Đây là tiền cơm Hồ Vương gửi ngươi, không cần khách khí, đi chuẩn bị vài món chính đi. Gà quay gà nướng gì đó nhiều thêm vài con là được."
Hai viên dạ minh châu lớn như vậy có thể mua lại cả hội Bàn Đào của Vương Mẫu nương nương đó! Vậy mà chỉ thêm vài món thức ăn mà thôi?
Tiểu Tinh là một đứa trẻ xuất thân bình thường, chưa từng thấy cường hào, ôm lấy dạ minh châu mà có chút say xe.
Hơn nữa, nó mới biết ông lão cười híp mắt, nhìn như đang có một bụng ý xấu này chính là Hồ Vương Thanh Khâu, càng không nhịn được hít vào một hơi... Con bà nó, lão hồ ly này không phải cũng sẽ ở lại đây chứ?! Nếu như phải, vậy lão nghĩ cũng hay lắm!
Tiểu Tinh đang ôm một bụng tức, Lục Áp đã quay đầu, rót nước đưa Mộ Cửu: " Tìm được gì rồi?"
Hắn gần đây rất thích làm như vậy trước mặt người khác. Mộ Cửu tuy không dễ chịu, nhưng khi thấy một đoàn người kể cả A Phục đang ngơ ngác nhìn nàng thì liền hắng giọng, lấy tập giấy mà Thượng Quan Duẩn lấy được đặt lên bàn: " Đây là ghi chép xuất nhập của tất cả các Tinh Quân trên Thiên Đình từ trước đến nay. Bên ngoài xem không tiện, ta liền cầm về đây."
Hồ Vương giành trước vài tờ để đọc.
Lục Áp liếc mắt lên bàn một cái, cũng lười biếng cầm mấy tờ giấy còn lại lên. Mộ Cửu không có cái gì để cầm, chỉ có thể ghé sát vào xem cùng hắn. Lục Áp nhìn nàng một chút, cầm tờ giầy dịch vào gần mình hơn, Mộ Cửu không hề để ý cũng tiến vào gần hơn một chút, cằm gần như đặt hẳn lên tay hắn. Lục Áp thấy vậy, thuận tay vươn ra kéo nàng vào lòng, nàng muốn chạy cũng không được nữa.
Thượng Quan Duẩn quả thực muốn mù mắt! Vì thế, hắn đứng dậy, quyết định ra ngoài giúp Tiểu Tinh nhặt rau.
" Xem ra cũng không có gì dị thường."
Hồ Vương là người từng trải, người ta muốn ân ái, lão tự coi bản thân là người mù là được rồi.
Sau khi tinh tế xem xong, lão nói: " Đều là đi có mục đích chính đáng, hơn nữa phần lớn là phụng mệnh mà đi, nếu họ lén lút hoạt động hẳn sẽ không sai dung sai làm mới phải. Huống hồ thời gian cũng không đúng, không nói tới điều này, đệ tử tọa hạ của các Tinh Quân không phải nhân vật lợi hại gì, muốn đến Thanh Khâu phải mất hơn nửa ngày, nhưng trong này ghi lại, người ra ngoài lâu nhất chỉ có hai canh giờ."
Lão đặt giấy lại trên bàn, Lục Áp và Mộ Cửu cũng vừa xem xong.
Thế nhưng họ cũng không phát hiện ra điều gì không thích hợp, dù có chút hoài nghi nhưng tỉ mỉ nghĩ lại cũng khó mà cân nhắc được.
Ví dụ như Ngưng Vận Tinh Quân mười ngày trước đã mang theo hai đệ tử ra khỏi Bắc Thiên Môn, nhưng hai đệ tử này là tiên đồng mới được nhận vào, căn bản không có bản lĩnh chạy đến Thanh Khâu gây án thành thục như vậy. Còn có hai đệ tử Hoành Hư Tinh Quân phái ra, tuy có thâm niên, lại là lão đạo nhưng lại là phụng mệnh đi đến phủ của Vương Mẫu tại núi Côn Lôn.
Có rất nhiều trường hợp như vậy, cuối cùng không phải cái này không đúng thì là cái kia không đúng.
" Ngoại trừ những thứ này ra thì còn có phát hiện gì nữa không?" Lục Áp hỏi.
Mộ Cửu suy nghĩ một chút, chợt nhớ ra: " Đúng rồi, Thượng Quan Duẩn nói bên trong Bắc Thiên Môn có bố trí Tỏa Hồn Trận! Hắn không thể ẩn thân hay hóa hình."
" Tỏa Hồn Trận?" Hồ Vương nhíu mày, " Xuất nhập cảnh không phải thứ gì quá trọng yếu, tại sao phải thiết trận?"
" Ta cũng nghĩ vậy." Mộ Cửu nói, " Ta luôn có cảm giác như có kẻ vì muốn phòng ngừa hành tung bị tiết lộ nên mới bố trí trận. Hơn nữa, kẻ thiết trận này không phải người bình thường, lai lịch hẳn cũng không nhỏ."
" Không hỏi được sao?" Lục Áp hỏi.
Mộ Cửu liền lắc đầu: " Thượng Quan Duẩn bị đuổi gϊếŧ đến mức phải nhảy lầu, làm sao còn dám hỏi? Ta cũng là vì sợ bên ngoài tai vách mạch rừng nên mới lập tức quay về."
Lục Áp cầm một quả hạch đào trong mâm lên, lăn qua lộn lại một lúc. Qua chốc lát, hắn nói với Hồ Vương: " Ngươi đi xem một chút xem chuyện gì đã xảy ra?"
" Ta đi?" Hồ Vương chỉ chỉ chính mình. Lão đường đường là Hồ Vương Thanh Khâu, loại việc chạy khắp nơi này thế nào cũng không tới phiên lão chứ?
" Hiện tại ở đây ngươi có pháp lực tu vi cao nhất, đi đến Bắc Thiên Môn tìm hiểu dễ như trở bàn tay, không phải ngươi đi thì là ai đi?" Lục Áp liếc lão một cái, tay bóc vỏ quả hạnh đào, " Ngươi không phải muốn sai Mộ Tiểu Tinh đi chứ?"
Hồ Vương có chút lúng túng: " Ta lén lút lên đây, nơi này có ngài hơn ta, ta cảm thấy ngài đi thì tốt hơn."
Lục Áp nhét hạnh đào nhét vào miệng, vừa nhai vừa nheo mắt: " Linh lực của ta quá mạnh, tiến vào Thiên Môn sẽ không thể không tự mình phong ấn, nếu không tất sẽ làm kinh động Lăng Tiêu điện. Đến lúc đó mọi người đều biết, vụ án này của ngươi còn điều tra ra sao?"
Hồ Vương không thể làm gì. Lão nói không lại tên lưu manh này, đúng hơn là bị hắn ép tới mức nói không ra.
Đi thì đi đi.
Chỉ có điều, nghĩ đến việc lão đường đường là một Hồ Vương lại phải cùng Bạch Hổ Đại Bàng lưu lạc, làm tay sai cho tiểu Hóa Thần này, lão liền không khỏi phiền muộn. Thôi thôi, có Lục Áp làm gương phía trước, phần mặt mũi này cũng không đến lượt lão lo.
Lão hất vạt áo, bấm quyết, vèo một cái liền biến mất không còn bóng dáng.
Mộ Cửu sửng sốt nửa ngày mới hỏi Lục Áp: " Ngài sai hắn như thế cũng được sao?"
" Có gì không được?" Lục Áp nhìn nàng, rất được ấy chứ? Nếu tính tình hắn còn như khi đang sống trong cung Nữ Oa năm đó, lão hồ ly này sợ rằng đã bị hắn nhổ sạch lông rồi. Bây giờ hắn phải khiêm tốn.
Mộ Cửu cũng nhún vai rồi thôi.
Hắn là thượng thần, nói gì cũng đúng.
Hồ Vương trong chớp mắt đã đến Bắc Thiên Môn, bay xung quanh một vòng, đang muốn nhấc chân đi vào, ngọc bội đeo trên eo liền truyền tới mấy tiếng kêu nhỏ, ngay sau đó có ánh sáng lấp lóe liên tục... Nó đang nhắc nhở lão rằng nơi này có kết giới hoặc trận pháp, hơn nữa còn vô cùng mạnh!
Lão suy nghĩ một chút, phân ra một tia thần thức tiến vào, vừa đến cửa, trận pháp bốn phía môn hạ liền đại động, linh lực trong nháy mắt hóa thành kiếm khi vọt tới. Lão lại thôi thúc linh lực, ánh sáng trong trận pháp dần dần liền biến mất không thấy.
Mộ Cửu vừa xuống bếp làm cá trứng thì lão đã trở lại, liền vội vã theo vào: " Thế nào?"
Hồ Vương ngồi xuống, nói: " Trận pháp này không tính là mạnh, nhưng thủ pháp rất kì quái."
" Kì quái thế nào?" Lục Áp ngáp một cái.
" Người bày trận pháp này tu Huyền Thanh khí của đại tổ sư gia gia." Hồ Vương nói, " Hơn nữa trận pháp này không có tính công kích chân chính, dường như chỉ để bắt được người đến điều tra mà thôi. Hơn nữa, kì lạ là, trận pháp này khá mới, vừa mới thiết khoảng hai ngày gần đây."
" Chẳng lẽ hung thủ phát hiện ra hành động của chúng ta, đang tìm biện pháp ứng phó?" Mộ Cửu bực bội.
Tu tiên giả trên thế gian này không tu gì ngoài Thanh Linh Huyền Minh tứ khí, coi như Huyền Thanh khí thì cũng không có gì đáng nghiên cứu. Nhưng đúng là kẻ này dụng ý không đơn giản.
" Không thể." Lục Áp giải thích, " Nếu là hung thủ làm, hắn có thể trực tiếp thiết trận để xóa đi ghi chép. Trận này là có kẻ dùng để phòng bị người muốn kiểm tra ghi chép, không muốn ai biết rõ hành tung, mà chúng ta lại vừa vặn đánh bậy đánh bạ gặp phải."
jor-la$QX�g�#


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.