Thượng Thần Đến Rồi [Quyển 1]

Chương 109: - Lão nhân lén lút




Độc Giác Thú nghĩ thấy cũng đúng, nhìn lại vết thương trên đầu của Cơ Vịnh Phương liền quay lại hỏi Mộ Cửu: " Cuối cùng là ai đá?"
Mộ Cửu cười chỉ Cơ Vịnh Phương: " Tất nhiên là nàng ta. Nàng ta định hại ta, đá viên đá này về phía ta nên bị ta phản kích lại a! Đại tiên nếu muốn truy cứu trách nhiệm thì phải tìm nàng."
Độc Giác Thú trừng mắt nhìn Cơ Vịnh Phương, buông Mộ Cửu ra, lại đi tới túm Cơ Vịnh Phương lên không trung.
Lương Thu Thiền vội vàng nói: " Xin hỏi, đại tiên có phải Ly Băng đại tiên của quý phủ Vũ Đức chân quân?"
Độc Giác Thú nhíu mày: " Sao ngươi nhận ra ta?"
" Sư phụ ta, chưởng môn Minh Nguyên Tông Hoa Thanh chân nhân thường nhắc đến Vũ Đức Chân Quân."
" Các ngươi là đệ tử nhập thất của Hoa Thanh?" Hắn lại hỏi.
Lương Thu Thiền lập tức đưa mệnh bài bên hông cho hắn xem.
Độc Giác Thú liếc qua, trừng mắt nhìn Cơ Vịnh Phương đang sợ hết hồn: " Nể mặt sư phụ ngươi, tha cho ngươi một mạng."
Cơ Vịnh Phương ngã xuống đất, không đứng lên nổi.
Mộ Cửu nghe thấy tên Vũ Đức chân quân liền nhìn kĩ Độc Giác Thú.Theo
Hắn mặc áo bào thêu hoa, vạt sau có hình chim loan. Xiêm y chúng thần Thiên Đình mặc đều có ý nghĩa, thường là tên hiệu được Ngọc Đế ban cho khi thành tiên hoặc là chân thân trước khi thành tiên. Theo nàng biết, chỉ có người từng làm Quân vương tại Nhân giới mới có thể thêu hình chim loan trên trang phục, chẳng lẽ Vũ Đức Chân Quân chính là quân chủ tại Nhân giới phi thăng thành tiên?
Độc Giác Thú này được gọi là Ly Băng đại tiên tại phủ Vũ Đức Chân Quân, nói như vậy hẳn là tọa kỵ của Vũ Đức Chân Quân rồi.
Mộ Cửu quan sát tỉ mỉ xong, ánh mắt ngừng lại trên đầu hắn một chút. Nếu nàng nhớ không nhầm, Vũ Đức Chân Quân là Đô Đốc Binh bộ Hoàng Anh Vệ, Ly Băng này thân là tọa kỵ nhưng lại độc hành, trên giày còn dính thảo diệp, hẳn là vừa phụng mệnh làm việc trở về. Thấy họ vẫn đang nói chuyện, để tránh gặp phải sóng gió, nàng không tiếng động tự mình rời đi.
Vừa đến sạp bánh đúc đậu của Hùng lão bản ngồi xống, nếm được một miệng bánh đúc đậu thơm ngát, vai nàng đã bị một người dùng quạt đập vào. Mộ Cửu quay đầu lại nhìn, thấy Thượng Quan Duẩn người đầy mồ hôi ngồi xuống, gào thét: " Ông chủ! Hai bát bánh đúc đậu! Nhiều mật hoa quế một chút!"
Mộ Cửu vội vàng hỏi: " Sao rồi?"
Hắn nhìn hai bên, lén lút móc ra một tập giấy từ trong tay áo, nói: " Mệt chết lão tử! Ta đi dạo một vòng quanh cả ba Thiên môn, Đông Thiên Môn và Tây Thiên Môn không có đầu mối gì, nhưng Bắc Thiên Môn bên này, ta vừa lẻn vào đã bị phát hiện, bị hàng trăm kẻ đuổi gϊếŧ. Cuối cùng ta phải nhảy xuống từ tầng cao nhất, tránh tai mắt của chúng mới coi như thoát thân!"
" Sau đó thì sao?" Mộ Cửu ngớ ra, " Sao ngươi không ẩn thân?"
" Ẩn cái đầu ngươi!" Thượng Quan Duẩn bực bội, " Có ích gì đâu? Trong đó bày Tỏa Hồn Trận, ta đi vào lập tức liền biến về chân thân!"
Mộ Cửu sửng sốt, ghi chép xuất nhập cảnh cũng không phải cái gì đặc biệt quan trọng, tại sao phải bày trận pháp trọng yếu như vậy?
" Vậy những thứ này là gì?" Nàng hỏi.
Thượng Quan Duẩn liền đắc ý: " Tuy rằng quá trình có hơi gian nan, thế nhưng ai bảo Bản Điện Hạ có năng lực như thế chứ? Sau khi ta nhảy xuống khỏi thành liền lập tức quay lại, phá tiên chướng dễ như bú sữa mẹ, rồi xé hết tất cả những ghi chép có quan hệ đến tinh quân xuống!"
Lúc này, Hùng tiểu muội đã bưng hai bát bánh đúc đậu qua, hai mắt nhỏ híp lại, si ngốc nhìn Thượng Quan Duẩn, miệng còn cười ngây ngô: " Công tử, bánh đúc đậu của ngài." Lại xoa xoa tay, xấu hổ nói: " Công tử cười lền thật đẹp mắt!"
Mộ Cửu suýt chút nữa phun bánh đúc đậu từ lỗ mũi ra ngoài!
Thượng Quan Duẩn lại cực kì không phối hợp: " Nhìn nước miếng của ngươi kìa, sắp nhỏ vào bát của ta rồi! Mau tránh ra xa một chút!"
Hùng tiểu muội chỉ mới mười ba mười bốn tuổi, thấy hắn như vậy chỉ biết cắn ngón tay lùi về phía sau cái bàn.
Nhưng đi tới hay quay lại cũng phải nhìn hắn! Thượng Quan Duẩn không nói gì, chỉ đơn giản đổi hướng ngồi, quay lưng vào nàng ta.
Mộ Cửu lật qua lật lại tập giấy, quả nhiên ghi chép rất đầy đủ. Nàng vội vã giấu vào trong ngực, nói: " Quay về đã rồi nói!" Nói xong, nàng vèo một cái ăn hết bánh đúc đầu, để lại hai xu tiền trên bàn liền đi.
Thượng Quan Duẩn gấp đến độ bưng bát lên, gào thét: " Chờ ta a! Ta mới bắt đầu ăn mà!..."
Tử Linh uyển thời gian này rất yên tĩnh, vì người ở Chu Tước quán không phải là đi làm thì là đang ngủ bù.
Sau khi Tiểu Tinh làm cơm cho Doãn Tuyết Như liền bắt đầu giặt quần áo. A Phục không mặc quần áo, không cần giặt ; Lục Áp không biết đã làm gì, nói chung chưa từng thấy hắn đổi quần áo nhưng trên người vẫn luôn có mùi hương thơm mát sạch sẽ; Thượng Quan Duẩn tự lo cho bản thân, vì thế nó càng thảnh thơi vui vẻ.
Giặt quần áo xong, nó phải đi mua thức ăn để chuẩn bị bữa trưa, sau khi nghỉ trưa thì sẽ ở trong phòng luyện khí, luyện khí xong liền đến bữa tối náo nhiệt.
Thời gian mỗi ngày đều được an bài kín kẽ, nó rất vui mừng.
Khi trước ở Hồng Thương, mỗi ngày nó cũng làm những việc như thế này, ví dụ như tưới hoa, cho các tiểu yêu tinh sống trong Lưu Vân động ăn, sau đó cùng Mộ Cửu đi bộ đến các đỉnh núi.
Nó thích khói lửa bận rộn như vậy, điều này khiến nó cảm giác sự tồn tại của mình có giá trị.
"Cốc cốc cốc!"
Nó đang vừa phơi quần áo vừa lẩm nhẩm hát vài câu, bỗng nhiên cửa viện có người gõ cửa. Bên ngoài có một lão nhân râu tóc hoa râm, cả người đeo châu ngọc nhưng rất có tinh thần, lão vừa gõ cửa vừa ngẩng đầu nhìn xung quanh, thật giống như đang xác nhận xem mình có đến nhầm chỗ không.
" Ngài tìm ai?" Tiểu Tinh hỏi.
" Xin hỏi... Lục, Lục đại tiên có ở đây không?" Hồ Vương cân nhắc một chút mới nói ra Lục Áp, " Ta là Mộ Dung Hiển, có việc muốn cầu kiến."
" Ngươi tìm Lục Nhai?" Tiểu Tinh hỏi. Lục Nhai đã đến đây vài tháng, nhưng từ xưa đến nay chưa có ai tìm hắn, hiện tại lại có người trực tiếp tìm tới cửa? Còn nói có việc muốn cầu kiến?, " Ngươi chờ một chút."
Nói xong, nó quay đầu chạy về nhà Bắc, cũng chính là nơi Lục Áp đang dạy dỗ A Phục: " Có một lão nhân lén lén lút lút muốn tìm ngươi, không biết có phải người muốn truy sát ngươi sư huynh của ngươi?"
Lục Áp hơi ngừng lại, thoáng ló đầu nhìn ra ngoài, chỉ thấy Hồ Vương đang đứng dưới cây đào, tò mò nhìn xung quanh. Chợt nhớ ra ngày ấy hắn dặn dò lão đến Linh Tê cung mang Linh Đang đến, hắn liền gật đầu nói: " Để hắn vào đây."
Tiểu Tinh nhanh chóng đi ra ngoài.
Lục Áp vỗ vỗ A Phục, bảo nó đứng lên, hóa ra hai khối ngọc tủy đút cho nó: " Về phòng trước đi."
A Phục bước ra khỏi cửa, Hồ Vương cũng vừa vặn bước vào, thấy một con "heo" đẫy đà có màu lông trắng đến phát sáng lấp lánh, nhìn hồi lâu mới nhận ra là Bạch Hổ, lão hơi kinh ngạc, vội vàng bước vào trong, thấy Lục Áp liền cúi chào: " Thập tam bái kiến gia gia."
" Ngồi đi." Lục Áp ngồi xếp bằng, cái mông một chút cũng không dịch, quan sát lão. Chỉ mấy ngày không gặp, trang phục Hồ Vương vẫn thế, nhưng trong thần thái có chút táo bạo. Nhìn kĩ hơn, hắn thấy tóc lão có hơi tán loạn, mấy sợi tóc nửa trắng nửa đen rớt ra từ trong thạch quan của lão, vì vậy liền thích thú hỏi: " Ngươi làm sao vậy?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.