Thượng Thần Đến Rồi [Quyển 1]

Chương 107: - Ngươi có bí mật?




" Ngươi sao?" Tiểu Tinh ngẩn người, chớp chớp mắt, " Đương nhiên là vẫn theo ngươi a!"
Mộ Cửu lại hỏi: " Ngoài cái đó ra thì sao? Ngươi có cảm thấy không vui chút nào không?"
Tình cảm giữa nàng và Tiểu Tinh so với Lục Áp thì hơn nhiều, cảm nhận của Tiểu Tinh nhất định có thể dùng làm ý kiến tham khảo.
" Không biết." Tiểu Tinh ôm đầu gối ngồi trước mặt nàng, nói, " Ta sẽ rất vui cho ngươi, bởi Cửu Cửu cuối cùng cũng không cần tu hành gian khổ nữa. Nếu ngươi là một đại thần rất trâu bò, bên người nhất định sẽ có rất nhiều thủ hạ đáng gờm, tuy rằng ta không tính là gì, ngươi có thể sẽ không rảnh để bận tâm đến ta, nhưng ta đối với ngươi sẽ không thay đổi."
Mộ Cửu nhìn Tiểu Tinh đã cao hơn một chút so với trước đây, bỗng nhiên có chút áy náy, nàng gần đây bận bịu làm việc, đương nhiên không quan tâm được đến nó, chỉ có nó vẫn luôn quanh quẩn bên người nàng nói chuyện phiếm: " Ngươi thật ngốc." Nàng nói, " Người khác đều nói ta ngốc, ngươi bị ta lây bệnh sao? Ngay cả làm sư phụ ngươi ta cũng không chịu, không xứng được ngươi đối xử tốt như vậy."
" Cửu Cửu đối với Tiểu Tinh rất tốt." Tiểu Tinh đưa tay ôm lấy nàng, " Không có Cửu Cửu sẽ không có Tiểu Tinh. Coi như ngươi không chịu làm sư phụ ta, ta cũng sẽ không trách ngươi. Lần trước tâm pháp ngươi dạy ta, ta đã học được kha khá. Ta vẫn sẽ nỗ lực, như đằng xà vẫn luôn đi theo Nữ Oa nương nương, tương lai sẽ bảo vệ ngươi."
Mộ Cửu không thể diễn tả được cảm xúc của mình.
Nàng chưa từng yêu cầu Tiểu Tinh vì nàng mà làm nhiều chuyện như vậy, từ khi cứu nó, nàng liền xem nó như một linh hồn độc lập tự do, tuy đang chăm sóc nó trong nhà nhưng đây là tình thế bức bách, trước mặt nhiều người như vậy, hơn nữa lại trong hoàn cảnh như vậy, nàng không quản lí cũng không được.
Nhưng nàng không mong Tiểu Tinh sẽ trở thành một cây mây phụ thuộc vào nàng, như vậy không có lợi cho nó.
" Ngủ trước đi." Nàng nhẹ nhàng nói, " Mai ta còn phải đi Thiên Môn nữa."
Sắp tới, nếu có cơ hội, nàng phải mang nó về Hồng Thương, nhờ Mộ Hoa thu nó làm đồ đệ.
Nhưng cảm giác của nàng đối với Lục Áp không giống như Tiểu Tinh đối với nàng.
Khi Tiểu Tinh nói với nàng là nó sẽ không sao, nàng có thể nhìn thấy được tâm trạng thực sự trong mắt nó.
Nhưng nàng cũng không biết tại sao khi biết chân tướng lại không vui, chẳng qua nàng chỉ cảm thấy khoảng cách giữa nàng và Lục Áp trở nên xa vời, đây là thứ rối loạn trong lòng nàng ư? Bất kể nói thế nào, nàng và hắn đã từng là bằng hữu, mà trước mắt, nàng lại không chịu nổi việc thân phận của hắn bỗng nhiên biến hóa không lường được.
Đêm đó nàng ngủ không sau, Tiểu Tinh ngủ say cạnh cửa thỉnh thoảng đạp chăn, nàng liền xuống giường đắp lại cho nó.
Trong giấc mộng khi nàng mơ màng ngủ xuất hiện rất nhiều cảnh và người. Có Vân Hải nộ trào, có vách đã cheo leo ác liệt, có đại hỏa vô ngần đầy trời, còn có một vệt kim quang bị đại hỏa nuốt chửng... Về người, có đôi khi là lão nhân râu tóc bạc trắng, đôi khi là dị thú với khuôn mặt dữ tợn, đôi khi là tiên tử đạp ngũ thái tường vân bay tới, còn có những khuôn mặt sợ hãi vặn vẹo.
Hỗn loạn không thể tả.
Sáng sớm, A Phục cào cửa, Mộ Cửu liền tỉnh.
Mở nắp xoong lấy ra một miếng cốt lết cho nó, nàng nhìn nó ăn một chút, sau đó chạy đi gõ cửa nhà Thượng Quan Duẩn.
... Thượng Quan Duẩn hóa ra là một tên mắc bệnh sạch sẽ!
Nhà phía Đông mà trước kia Dư Tiêu Liên ở, hiện tại là nhà của hắn và A Phục. A Phục chiếm giường lớn, vẫn như trước tha đồ ăn mà nó thích lên giường. Thượng Quan Duẩn không ngủ với nó, phá một góc phòng đi rồi biến ra một cái giường. Thế nhưng, dù hắn không ngủ trên giường của A Phục nhưng vẫn thu dọn đến sạch sành sanh.
Điều này thì thôi quên đi, tất cả đồ vật to nhỏ trong phòng đều được hắn lau đến khi không còn một hạt bụi, ngay cả sàn nhà cũng lấp lánh phát sáng, nước lau nhà đêm qua vẫn chưa khô, khi Mộ Cửu bước chân vào liền oạch một cái, ngã chổng võ lên trời.
" Ngươi ăn nó rửng mỡ sao!" Mộ Cửu tức giận.
Thượng Quan Duẩn nhún vai: " Thói quen của ta ở Phạm Khâu Sơn." Nói xong, hắn đưa tay lên che ngực, vẻ mặt sợ hãi, " Mới sáng sớm ngươi đã tìm ta làm gì? Ta cũng không muốn có vài tin đồn trăng hoa với ngươi đâu!"
" Xuống địa ngục đi!" Mộ Cửu khinh bỉ hắn, " Ta tìm ngươi có chính sự."
Nàng đi tới ngồi xuống cạnh bàn, đưa hồ sơ vụ án cho hắn.
" Ngươi đi Thiên Môn một chút, điều tra cặn kẽ về mười hai người này với đệ tử của họ cho ta. Càng tỉ mỉ càng tốt, càng bí mật càng tốt."
Thượng Quan Duẩn cầm lên nhìn một hồi, nói: " Đây chính là những kẻ tình nghi ngươi tìm ra được? Tại sao ngươi không tự mình đi?"
Mộ Cửu lườm hắn: " Xung quanh Thiên Môn đều là đệ tử hàng Chân Nhân của Thái Thượng Lão Quân quản hạt, mà hiện tại ai cũng biết ta là người lĩnh vụ án này, vậy có thể tra ra được tin tức gì? Ngược lại, không có nhiều người biết ngươi, khi trước không dùng bản tôn ra mặt, sẽ không khiến người ta chú ý quá mức."
Trên thực tế, hôm qua nàng đã đi một lượt các Thiên Môn, muốn không biến sắc tìm ra manh mối gì đó, nhưng kết quả không được như ý.
Thượng Quan Duẩn xem như là hiểu.
Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: " Nhưng nếu rõ ràng như vậy, chẳng lẽ đối phương sẽ không xóa dấu vết đi sao? Hơn nữa, nếu các Thiên Môn đều chỉ do hàng Chân Nhân quản hạt, họ ra vào càng thuận tiện hơn rồi."
" Vì vậy, nếu ngươi không đi sớm hơn một chút thì sẽ chẳng tìm ra được cái gì cả, trái lại còn khiến họ nghi ngờ nhiều hơn." Mộ Cửu xem xét đĩa đào mật trên bàn, nói, " Ngươi biết hóa hình ẩn thân, chuyến đi này không thể có ai thích hợp hơn nữa."
Thượng Quan Duẩn dừng lại: " Tại sao không tìm Lục Áp? Hắn so với ta còn lợi hại hơn nhiều!"
" Vì ngươi muốn điều tra vụ án Phạm Khâu Sơn, còn hắn thì không muốn." Mộ Cửu trừng mắt nhìn hắn.
Thượng Quan Duẩn bĩu môi, cúi đầu suy nghĩ một chút, đưa ra yêu cầu: " Vậy sau khi xong ngươi phải bảo Tiểu Tinh làm thêm đồ ăn cho ta."
" Làm xong đã rồi nói!" Chỉ biết ăn thôi!
Mộ Cửu đứng lên, khi bước ra cửa liền dừng một chút, lại quay lại hỏi: " Có phải ngươi đang có điều gì gạt ta?"
" Không có." Thượng Quan Duẩn giơ tay xin thề.
Mộ Cửu híp mắt trừng hắn: " Vậy tại sao gần đây Lục Áp nói gì ngươi cũng nghe?"
Thượng Quan Duẩn ngơ ngẩn, một lát sau liền quay mặt đi: " Lão nhân gia hắn bản lĩnh lớn, ta khua tay múa chân trước mặt hắn, không phải là đi chịu chết sao!"
Mộ Cửu cười hai tiếng, nàng biết hắn nhất định đã đoán ra bản tôn của Lục Áp rồi. Hắn đi cùng đến Thanh Khâu, hơn nữa còn là Thần tộc, dù không được lục giới thừa nhận nhưng chung quy cũng là hoàng tử Yêu tộc, sống lâu hơn nàng, kiến thức hẳn cũng nhiều hơn nàng, đương nhiên không ngu đến mức mãi không nhận ra như nàng.
Nghĩ như vậy, nàng càng khó chịu.
Thân phận của Lục Áp có nhiều điểm đáng nghi mà nàng lại không sớm nhìn ra, nếu hắn là người xấu, hoặc có dã tâm, chẳng phải nàng đã chết lâu rồi sao? Nàng ngớ ngẩn như vậy, làm sao phá được án nhanh đây!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.