Dịch: Tiểu Hắc
Bên ngoài Nhàn Thạch Uyển bộc phát một trận đại chiến khủng bố. Một bên là cường giả Thiên Yêu Môn với yêu khí ngoại phóng, một bên là lão bộc Vô Lậu Cảnh đã phục dụng Thần Huyết Đan.
“Bọn họ đều đã phát tín hiệu cầu cứu, không bao lâu sau, cường giả ngũ đại gia tộc Thần Ma và Ngọc Dương Cung sẽ đến tiếp viện.” Nam tử lưng còng hoàn toàn chiếm thượng phong, áp đảo lão bộc Vô Lậu Cảnh, thậm chí còn thừa tâm trí nghĩ đến chuyện khác. Hắn có chút chán ghét lão bộc đang điên cuồng liều mạng trước mắt, “Thần Huyết Đan quả là bất phàm, hơn phân nửa uy lực từ chiêu thức của ta đều bị dòng nước này cản lại. Trong người hắn có Thần Huyết Đan chống đỡ, chỉ cần đan dược này chưa hết tác dụng, ta sẽ không thoát khỏi hắn đeo bám.”
“Trong mười hơi thở, không thể nào thoát được.”
“Mà thôi, mà thôi. Nếu dây dưa quá mười hơi thở, ta sẽ gặp nguy hiểm.” Nam tử lưng còng quyết đoán, quay đầu rời đi.
Thời gian mười hơi thở là thời gian mà gã cho rằng rất an toàn.
Kéo dài càng lâu thì khả năng cường giả ngũ đại gia tộc Thần Ma và Ngọc Dương Cung đến tiếp viện càng lớn. Tuy nói phủ Đông Ninh rất rộng, Nhàn Thạch Uyển cũng ở nơi rất vắng vẻ, có lẽ những cường giả kia phải mất ba mươi hơi thở mới có thể đến đây, nhưng gã không dám đánh bạc! Theo gã thấy, nếu có thể tiện tay giết chết bọn Mạnh Xuyên thì là chuyện tốt, nếu không được thì tính mạng của bản thân mới là quan trọng nhất.
Các cường giả Thiên Yêu Môn khi tiềm phục trong thể giới Nhân tộc đều có bản năng cẩn thận ẩn núp ít xuất hiện.
Vụt!
Nam tử lưng còng nhanh chóng quay đầu rời đi, thân hình sinh ra ảo ảnh, trong nháy mắt đã biến mất khỏi Nhàn Thạch Uyển trong đêm tối.
“Hử?” Lão bộc thấy đối phương quay người rời đi, cũng không đuổi theo thiếu gia nhà mình nên lão cũng không dây dưa nữa. Nếu có thể sống thì lão đương nhiên là không muốn chết.
“Thiếu gia!”
Lão bộc lập tức chạy đến chỗ mấy người Mạnh Xuyên, Yến Tẫn.
“Hắn chạy rồi à?” Bọn người Yến Tẫn, Mạnh Xuyên, Liễu Thất Nguyệt nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Có ta ngăn trở, hắn không có nắm chắc đuổi theo các ngươi.” Lão bộc cố gắng thu liễm lực lượng lại, đồng thời nói, “Hơn nữa, hắn tuy rằng lợi hại, nhưng lại sợ người của ngũ đại Thần Ma gia tộc và Ngọc Dương Cung đến.”
"Thất Nguyệt, buông ta xuống." Mạnh Xuyên khàn giọng nói.
“A Xuyên, ngươi đỡ hơn tý nào chưa?” Liễu Thất Nguyên buông Mạnh Xuyên xuống, miệng dò hỏi.
“Thương thế gân cốt là chuyện nhỏ, chẳng qua muốn trục xuất yêu khí có chút phiền phức, hiện tại ta chỉ miễn cưỡng áp chế nó xuống thôi. Có lẽ phải mất chút thời gian mới có thể hoàn toàn trục xuất đám yêu khí này.” Trên người Mạnh Xuyên mơ hồ có yêu khí quấn quanh.
Cả người Yến Tẫn lúc này cũng đầy vết máu, sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn cố gắng lên tiếng: “Mạnh công tử, Liễu cô nương, chuyện này tất cả là vì ta mà dẫn đến. Nếu dựa theo Mạnh công tử an bài, phân phó hạ nhân đi làm, Hắc Lang bang sẽ ngoan ngoãn giao Hồng Vũ cô nương ra mà không gây khó khăn trắc trở gì! Thậm chí cũng vì ta muốn điều tra Nhàn Thạch Uyển mà khiến vị cường giả Thiên Yêu Môn kia hiện thân.”
“Ta cũng muốn cứu những nữ tử đáng thương.” Mạnh Xuyên đáp.
Lão bộc đứng một bên cũng nói: “Lần này phải đa tạ Mạnh công tử rồi. Lúc nãy cường giả Thiên Yêu Môn đuổi giết thiếu gia quá nhanh, ta cũng không cứu viện kịp, may mà có Mạnh công tử xuất đao cứu thiếu gia.”
"Đa tạ." Yến Tẫn cũng nói.
"Cùng liên thủ đối địch, cần gì phải đa tạ." Mạnh Xuyên cười nói. Nhưng hắn vừa cười đã lại ho khan hai tiếng, tác động đến thương thế, khuôn mặt cũng vặn vẹo.
Vù vù!!
Hai đạo thân ảnh loáng cái đã hạ xuống, tốc độ nhanh khủng khiếp, khiến lão bộc khẩn trương đối đãi.
Mạnh Xuyên, Liễu Thất Nguyệt, Yến Tẫn cũng quay đầu nhìn lại.
"Cha." Mạnh Xuyên, Liễu Thất Nguyệt đều hô lên.
"Thất Nguyệt." Liễu Dạ Bạch nhìn nữ nhi của mình.
“Xuyên Nhi.” Mạnh Đại Giang thấy quần áo nhi tử loang lổ vết máu, trên người có yêu khí quấn quanh thì không khỏi hoảng hốt. Hắn vội vàng bước lên bắt lấy cánh tay của nhi tử, lập tức truyền vào cơ thể Mạnh Xuyên một luồng chân khí.
“Cha, con không sao. Là A Xuyên cùng Yến Tẫn công tử giao thủ với cường giả Thiên Yêu Môn.” Liễu Thất Nguyệt nói.
Liễu Dạ Bạch nghe thế mới buông lỏng, nữ nhi nhà mình không có thương thế gì.
“Mạnh Xuyên hắn bị sao?” Liễu Dạ Bạch hỏi.
“May là cường giả Thiên Yên Môn sau khi đả thương Xuyên Nhi thì không kịp bồi thêm một chiêu, nên chỉ cần tịnh dưỡng ba ngày là Xuyên Nhi có thể trục xuất toàn bộ yêu khí ra ngoài. Còn thương thế gân cốt thì cũng chỉ cần mười ngày là có thể hồi phục.” Mạnh Đại Giang cũng buông lỏng, lúc nãy khi thấy yêu khí quấn quanh người nhi tử làm hắn thực sự sợ hãi.
Cường giả yêu khí ngoại phóng, có lẽ chỉ cần hai ba chiêu là có thể giết Mạnh Xuyên.
Kết quả chỉ bị thương như này đã là quá tốt.
“Cường giả Thiên Yêu Môn kia đâu?” Mạnh Đại Giang hỏi.
"Hắn bị ta ngăn lại, biết rõ trong thời gian ngắn không giết được đám người thiếu gia nên lập tức rời đi." Lão bộc nói ra, "Nếu hắn cố chém giết thêm chốc lát, thì hai vị đến, có thể đã lưu lại hắn."
Lão bộc mặc dù đang nỗ lực thu liễm lực lượng, nhưng từng đợt khí tức vẫn bành trướng.
"Thần Huyết Đan?" Liễu Dạ Bạch, Mạnh Đại Giang đều phán đoán giống nhau, bọn hắn không khỏi nhìn qua chỗ Yến Tẫn.
“Một lão bộc mà cũng có thể có Thần Huyết Đan, lai lịch Yến Tẫn này rốt cuộc là gì?” Hai người Mạnh Đại Giang kinh ngạc, nhưng cũng không hề suy nghĩ nhiều. Đến tận bây giờ mà Yến Tẫn vẫn chưa công khai thân phận thì cũng không cần phải tìm hiểu quá mức. Kỳ thật, có Ngọc Dương Cung Chủ nguyện ý bảo hộ thì cũng đã chứng tỏ vị thiếu nên Yến Tẫn này có lai lịch không tầm thường rồi.
“Sao các ngươi lại đụng phải cường giả Thiên Yêu Môn.” Liễu Dạ Bạch hỏi.
“Chúng con muốn cứu một nữ tử bị Hắc Lang Bang bắt đi. Lúc tới Nhàn Thạch Uyển này thì cảm thấy còn có nhiều nữ tử đáng thương khác nên muốn điều tra. Không ngờ lại dẫn cường giả Thiên Yêu Môn kia xuất hiện.” Liễu Thất Nguyệt trình bày.
Liễu Dạ Bạch lạnh lùng nói: "Cứ điểm này của Hắc Lang Bang không ngờ lại là sào huyệt của Thiên Yêu Môn, xem ra phải điều tra thêm Hắc Lang Bang này rồi.”
"Yên tâm." Ánh mắt Mạnh Đại Giang cũng chứa đầy hàn ý, "Tất cả cứ điểm của Hắc Lang Bang đều bị điều tra. Ai cũng trốn không thoát!"
****************
Tổng bộ Hắc Lang bang, được canh phòng nghiêm ngặt.
Bang chủ Lưu Sưởng đang uống rượu, nghe hát.
"Sư phụ." Một thân ảnh lao vọt vào trong nhà.
"Hử?" Lưu Sưởng nhướng mày, nhìn về thanh niên vừa xông tới, "A Toàn, sao lại hớt ha hớt hải vậy."
Thanh niên nhìn về mấy ca kỹ bên cạnh.
“Các ngươi lui xuống đi.” Lưu Sưởng phân phó nói, ca kỹ ngoan ngoãn thối lui, trong phòng chỉ còn lại thầy trò hai người bọn hắn.
Thanh niên lúc này mới cung kính nói: “Sư phụ, Nhàn Thạch Uyển xảy ra chuyện lớn.
Thanh niên người lúc này mới cung kính nói: "Sư phụ, Nhàn Thạch Uyển bên kia xảy ra chuyện lớn. Ta từng bẩm báo với sư phụ hoài nghi Cừu hộ pháp có vấn đề. Thỉnh thoảng có vài nữ tử ở Nhàn Thạch Uyển không xuất hiện ở những thanh lâu do Hắc Lang Bang chúng ta quản lý. Hơn nữa những thiếu nữ kia đều là xử nữ, bán rất đáng giá.”
"Ừ, ta đã phân phó ngươi, bảo ngươi làm như không nhìn thấy gì. Sao nào, xảy ra chuyện gì?" Lưu Sưởng hỏi.
“Hôm nay, Mạnh Xuyên công tử cùng một vị công tử ở Ngọc Dương Cung mang người tới lục soát Nhàn Thạch Uyển! Thế mà Nhàn Thạch Uyển lại xuất hiện một vị cường giả đáng sợ.” Thanh niên kể chuyện, “Cả người hắn bao quanh bởi một lớp sương mù màu xanh sẫm, móng tay sắc nhọn, ánh mắt xanh biếc, bề ngoài cực kỳ kinh khủng. Hắn muốn ra tay giết chết bọn người Mạnh Xuyên.”
"Sương mù màu xanh sẫm? Móng tay sắc nhọn, ánh mắt xanh biếc?" Lưu Sưởng biến sắc, "Sau đó thì sao?"
“Chiến đấu rất đáng sợ, lúc ấy có không ít huynh đệ trong bang và đám nữ tử Nhàn Thạch Uyển bị ảnh hưởng mà tử thương, nên chúng ta chỉ biết chạy tứ tán.” Thanh niên nói, “Ta lập tức chạy đến bẩm báo sư phụ, nếu bọn người Mạnh Xuyên công tử mà chết thì chúng ta sẽ gặp phiền phức lớn lắm.”
“Bọn người Mạnh Xuyên còn sống không?” Lưu Sưởng truy vấn.
“Không biết, ta phát hiện nguy hiểm thì lập tức trốn ngay, nào dám dừng lại quan sát.” Thanh niên trả lời.
"A."
Lưu Sưởng hỏi, "Chuyện ngươi hoài nghi Cừu hộ pháp, ngươi không nói cho người khác chứ?"
"Không có, chuyện sư phụ phân phó, ta đương nhiên phải cẩn thận tuân theo Sư phụ, tiếp theo chúng ta nên làm gì?" Thanh niên hỏi.
“Dù sao thì người cũng thường trú ở Nhàn Thạch Uyển, nếu ngũ đại gia tộc Thần Ma và Ngọc Dương Cung muốn điều tra thì sẽ không khó điểu tra ra ngươi.” Lưu Sưởng nói, “Giờ là giờ Tuất ba khắc, đến giờ Tuất năm khắc thì cửa thành sẽ đóng. Bây giờ người lập tức chạy khỏi thành thì vẫn còn kịp. Mau đến Đông Sơn “Phi Mã Đạo” lẩn trốn một thời gian. Nếu họ không tra ra ngươi thì ta sẽ truyền tin kêu ngươi trở về. Phải nhớ kỹ, việc đến Phi Mã Đạo phải giữ tuyệt mật.”
“Ta hiểu.” Thanh niên gật đầu.
"Đi nhanh lên, càng nhanh càng tốt." Lưu Sưởng nói, “Sợ là không được bao lâu, Ngọc Dương Cung cùng ngũ đại gia tộc Thần Ma gia tộc sẽ bắt đầu tra xét. Ngày mai ngươi muốn đi cũng không kịp.”
"Vâng."
Thanh niên cũng hiểu được phải rời phủ thành Đông Ninh thì mới an toàn hơn, nên lập tức hướng về phía cửa thành.
Hắn rời khỏi tổng bộ Hắc Lang bang được chừng một dặm thì bỗng có tiếng “chíu…u…u!” kêu lên. Một đạo ám khí lóe lên rồi vụt tắt, đâm vào thân thể người thanh niên.
Con mắt thanh niên trợn ngược, rồi nhanh chóng gục xuống đất.
Lúc này, Lưu Sưởng mặc đồ đen che mặt mới xuất hiện ở bên cạnh.
"A Toàn, sư phụ không dám có liên quan gì đến Thiên Yêu Môn. Nếu để gia tộc Thần Ma biết được ta phát hiện Nhàn Thạch Uyển bất thường mà lại làm như không thấy, thì sư phụ ta sẽ thảm rồi. Chỉ có người chết, mới có thể vĩnh viễn im lặng, đừng trách sư phụ.” Lưu Sưởng túm lấy thi thể thanh niên rồi nhanh chóng rời đi.
****************
Một lát sau, Lưu Sưởng yên lặng trở lại tổng bộ Hắc Lang bang, ai cũng không hay biết.
Hắn thản nhiên tại vẽ tranh trong thư phòng.
"Lưu Sưởng!" Bỗng có một tiếng gầm lên từ xa.
Lưu Sưởng bước ra ngoài thư phòng, thấy bên ngoài có một nam tử trung niên mặc áo trắng, liền cười nói: "Là Tam gia, không biết có chuyện gì?"
"Còn hỏi chuyện gì? Tên phế vật vô dụng này!" Nam tử trung niên áo trắng gằn giọng nói, “Quản một cái Hắc Lang bang cũng không xong, để dẫn đến đại họa. Ở Nhàn Thạch Uyển vừa có một tên cường giả Thiên Yêu Môn có yêu khí ngoại phóng kia kìa.”
“Cái gì, Thiên Yêu Môn! Không liên quan đến ta, ta không biết gì hết.” Lưu Sưởng sợ đến phát khóc, nói: “Tam gia, người cũng biết, ta nào có lá gan đó.”
“Hai vị công tử Mạnh Xuyên và Yến Tẫn đều bị trọng thương, Mạnh tiên cô cũng phát điên lên rồi, ba ta đã bắt đầu điều động đội ngũ Mạnh gia tra xét. Ngọc Dương cung chủ cũng hạ lệnh, phái nhân lực Ngọc Dương cung cùng điều tra với Mạnh gia. Đêm nay, toàn bộ phủ Đông Ninh đừng mơ có an bình.” Nam tử trung niên áo trắng cắn răng, “Tên phế vật ngươi mau đi theo ta, đến gặp đại ca.”