Thượng Ẩn - Phần 2

Chương 6: Thế giới này thật sự rất kì diệu




* * *
"Tôi là súc vật? Vậy cậu là cái gì? Gia súc?" Ánh mắt lạnh cứng của Cố Dương quét qua, nói chuyện cũng tàn nhẫn không chút lưu tình,"Tôi đã làm chuyện thiếu đạo đức, cậu làm được mấy chuyện tích đức rồi? Tôi làm tổn thương em trai họ của mình, cậu còn làm tổn thương ba ruột mình đó! Khi đó cậu bị thương là ai cả ngày vất vả quan tâm cậu? Cậu có từng thấy biết ơn không?......"
"Anh đừng có chuyển đề tài!" Cố Hải cứng rắn cắt ngang lời ngụy biện của Cố Dương,"Bây giờ tôi muốn hỏi anh, lúc tôi xảy ra tai nạn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Vụ tai nạn đó không phải làm cho cậu mất trí nhớ chứ? Tôi còn nhớ là lúc cậu tỉnh dậy liền khôi phục ý thức mà, sau đó tất cả những gì phát sinh không phải là đều diễn ra trước mắt cậu hả? Cậu còn muốn biết gì nữa?"
"Tôi chỉ muốn biết chuyện gì xảy ra trước khi tôi tỉnh."
"Trước khi cậu tỉnh? Cái này còn cần hỏi sao?Rõ ràng là đưa cậu đến bệnh viện, sau đó bác sĩ tiến hành cấp cứu."
"Anh có thể đừng vòng vo với tôi được không?" Chút xíu kiên nhẫn của Cố Hải liền mất sạch,"Anh biết rõ là tôi hỏi cái gì, lúc tôi bị tai nạn xe đến lúc tôi tỉnh lại, trong khoảng thời gian này rốt cuộc anh đã nói gì với Bạch Lạc Nhân?" Cậu ta nói gì với anh? Xin anh nói đầu đuôi mọi chuyện cho tôi biết."
"Tôi cho cậu biết thì cậu định làm gì?" Cố Dương nhìn chăm chú vào Cố Hải,"Đã tám năm rồi, bây giờ cậu có biết sự thật, thì cũng có thể cứu vãn được gì?"
"Tôi không muốn cứu vãn cái gì cả, tôi chỉ muốn biết! Chỉ muốn biết rõ ràng từng chuyện một thôi!"
"Được, tôi cho cậu biết, cậu hãy nghe cho kỹ." Cố Dương trở lại vấn đề,"Lúc cậu xảy ra tai nạn thì đang bị kẹt xe, Bạch Lạc Nhân cõng cậu chạy đến phía xe cứu thương. Lúc tôi chạy tới bệnh viện, Bạch Lạc Nhân đang ở ngoài phòng bệnh, bác sĩ tuyên bố cậu thoát khỏi cơn nguy kịch, cậu ta liền đi, trước khi đi căn dặn tôi, chờ cậu tỉnh lại, liền nói là cậu ta chết rồi."
"Không thể nào!" Cố Hải không thể nào chấp nhận sự thật này,"Nhất định là anh đã nói cái gì đó sỉ nhục cậu ấy!"
"Nếu cậu không tin tôi cũng không còn cách nào khác, nhưng mà lời cậu ta nói khi đi nước ngoài, thực sự là do tôi bịa ra. Lúc đó tôi thấy cậu cả ngày sống không giống người, để cho cậu chút hy vọng, mới bịa ra chuyện như vậy. Sau đó tôi tìm được bạn bè thân thích của Bạch Lạc Nhân, bọn họ cũng đồng ý phối hợp, đây chính là nguyên nhân mà cậu chạy đi đâu tìm hiểu cũng không được."
Tuyệt đối Cố Hải không nghĩ tới, tám năm này cậu ta sống trong một trò bịp bợm, mỗi ngày cậu nén chịu cuộc sống nơi địa ngục giày vò, kết quả chỉ được giải thích bằng mấy câu không đầu không cuối.
"Việc này ba tôi có biết không?"
"Cậu nói xem ông ấy có thể không biết sao?" Cố Dương cười nhạt,"Khi đó Bạch Lạc Nhân quyết định nhập ngũ, cũng chỉ nói cho một mình ông ấy, cũng chính miệng ông ấy hứa sau này không can thiệp vào công việc của cậu nữa."Rốt cuộc Cố Hải cũng minh bạch, vì sao tám năm này, Cố Uy Đình đối với mình lại nuông chiều và dung túng đến vậy, đối với hành động đi nước ngoài tìm Bạch Lạc Nhân lại thờ ơ đến vậy, hoá ra ông ta chính là người nối giáo cho giặc. Ông ta thà rằng nhìn con mình vì một lời nói dối mà giãy giụa khốn khổ, cũng không muốn đem sự thật nói cho cậu biết.
"Tiểu Hải." Khẩu khí của Cố Dương nhu hòa đi vài phần,"Có mấy lời nói ra thì cũng đã muộn, nhưng nói đi nói lại thì cũng chỉ có một cái lý do thế này thôi. Cho dù trước đây không ai can thiệp vào hai cậu, tính tình hai cậu đối nghịch nhau, có đi cũng không được bao xa. Đau dài không bằng đau ngắn, thay vì để cho cậu lệch đường quá xa, còn không bằng để cho cậu cắt đứt niệm tưởng."
"Khỏi cần mang mấy lý do đường hoàng đó để tẩy trắng bản thân đầy mình tội lỗi của anh, tôi đi con đường lệch đó cũng là chuyện của tôi, tôi chịu khổ hay bị giày vò thì tôi cũng tự chịu, dù sao cũng là lựa chọn của tôi!"
"Có ai can thiệp vào sự lựa chọn của cậu hay sao?" Cố Dương đứng dậy đi tới trước mặt Cố Hải, lạnh lùng nhìn chăm chăm vào cậu ta,"Tôi chỉ nhắc cậu một câu thôi, thử hỏi xem tôi can thiệp cái gì? Ba cậu can thiệp cái gì? Người đề xướng là Bạch Lạc Nhân, nói trắng ra là, tất cả đều tự cậu chuốc lấy! Nếu như cậu thực sự hiểu cậu ta, thực sự thâm tình như lời cậu nói, vậy vì sao cậu lại không tìm được cậu ta, sao cậu lại đơn giản mà tin lời chúng tôi, mặc cho chúng tôi sắp xếp cuộc đời của cậu hả?"
Cố Hải lộ ra một nụ cười đổ nát,"Lúc tôi còn nằm trên giường bệnh, trong vòng một năm khi tôi bị tàn phế cấp độ hai, trừ các người ra tôi còn có thể tin ai khác?"
"Cái này là do cậu không có tài cán gì!" Cố Dương một câu nói trúng,"Tỉnh táo đi, nhóc con! Vì sao không suy nghĩ một chút bản thân vì cái gì mà không ai thèm giúp? Vì sao không suy nghĩ một chút vì cái gì mà người khắp thiên hạ đều kết bè lại lừa cậu? Bởi vì ở trong mắt bọn họ, căn bản cậu không đáng tín nhiệm, không đáng làm chỗ dựa, không đáng để cho bọn họ mạo hiểm nói tình hình thực tế cho cậu biết!"
"Không ai sinh ra đã có đầy đủ bản lĩnh để có thể cung dưỡng* bản thân! Trưởng thành cần một quá trình, nó không thể do người khác tạo ra cho mình được!" Hai tròng mắt Cố Hải đỏ ngầu nhìn Cố Dương,"Bản thân anh nói mình uy chấn bốn phương như thế, thử hỏi xem lúc anh gặp chuyện không may, vì sao chỉ có thể điện thoại cho tôi hả? Anh tự trù tính cuộc sống của anh được hả? Trước đây anh biển thủ công quỹ là người thân nào có ý tốt tố cáo anh?"
(Cung dưỡng: Cung cấp và nuôi dưỡng.)
Cố Dương nắm lấy cổ Cố Hải, hung tợn nhắc nhở,"Tôi lo lắng cơ bản là vì ai hả, cho nên đừng tùy tiện chà đạp!"
Cố Hải còn chưa đánh lại, đã bị mấy tên bảo vệ xông vào mạnh mẽ kéo ra.
"Không được động thủ!" Cố Dương phản ứng còn kích động hơn Cố Hải.
Bầu không khí rơi vào tình thế bế tắc, một lúc lâu sau, Cố Hải mới lẳng lặng mở miệng nói,"Cố Dương, từ đầu đến cuối tôi đều cho rằng, hiền lành đức độ mới là gốc rể làm người, anh hiền lành đức độ sẽ không sợ người khác người khác hiền lành đức độ hơn anh, thế nhưng anh nham hiểm độc ác thì chung quy anh sẽ lo lắng có người nham hiểm độc ác hơn mình, anh tự mình suy nghĩ mà giải quyết!"Sau khi Cố Hải ra cửa, Cố Dương đấm mạnh xuống mặt bàn, trong lòng như nổi bão. Cậu còn có mặt mũi nói chuyện hiền lành đức độ với tôi hả? Cố Dương tôi thiếu đức độ với ai? Ngoại trừ đối với Bạch Lạc Nhân và bản thân cậu ra thì cậu hiền lành đức độ với ai?
.............
Bạch Lạc Nhân vừa mới quay về đơn vị liền bị phê bình, đầu tiên là chính trị viên tận tình khuyên bảo giáo dục một phen, sau đó chẳng biết thế nào việc này lại truyền đến tai sư đoàn trưởng, hơn chín giờ tối ngày hôm sau, Bạch Lạc Nhân còn bị sư đoàn trưởng mời qua, phải chịu phạt đứng ba tiếng đồng hồ. Sau đó chủ động thừa nhận lỗi lầm, còn bị bắt viết năm nghìn chữ kiểm điểm, sáng sớm hôm sau phải nộp lên.
Bạch Lạc Nhân viết một mạch đến ba giờ sáng, mới viết được chưa tới ba nghìn từ, mí mắt nặng nề rũ xuống, đầu gục xuống, không bao lâu liền dập đầu đến mặt bàn. Đứng dậy đi ra ngoài cửa, dự định hóng mát một chút cho tỉnh táo.
Bên trong trụ sở lớn của quân khu hoàn toàn yên tĩnh, có vài ngọn đèn cô quạnh chớp chớp trước mắt, cuối cùng hòa làm một thể với bóng đêm.
Từ khi vào bộ đội, không ít đêm Bạch Lạc Nhân thức trắng, nhưng mà thức đêm để viết kiểm điểm, thì đây là lần đầu tiên.
Vì sao nhất thời lại bị kích động liền ra tay nhỉ?
Sau khi hả hê, bản thân Bạch Lạc Nhân lại thấy chuyện đã làm của mình có chút khó hiểu.
"Đầu tiên là nói cho tôi biết cậu chết rồi, làm cho tôi hai năm sống không bằng chết. Sau đó lại nói với tôi là cậu ra nước ngoài, để cho tôi tìm cậu khắp thế giới, trơ mắt nhìn hy vọng lần lượt bị tiêu diệt. . . ."
Trong đầu của Bạch Lạc Nhân liên tục phát lại những lời này, cuộc sống sống không bằng chết là sao? Cuộc sống của mình khi mới vào bộ đội có được tính là sống không bằng chết hay không? Mỗi ngày máy móc luyện tập, không có ý chí chiến đấu, cuộc sống không có mục tiêu có được coi là sống không bằng chết hay không? Cuộc sống chăn đơn gối chiếc khó ngủ giày vò có được coi là sống không bằng chết hay không?
Việc cậu từng trải qua những năm này so với người kia thì tất cả chỉ là mây trôi thôi phải không?
Tỉnh lại sau tai nạn, không nhìn thấy mình, tâm trạng sẽ ra sao? Khi cậu ấy nghe thấy tin mình gặp chuyện bất hạnh, tâm trạng sẽ ra sao? Cậu ấy ở bệnh viện hơn nửa năm, năm nào cũng phải tiếp xúc với dụng cụ điều trị, đau lòng không có chỗ để kể ra, khó chịu không có chỗ phát tiết tâm tình thì phải làm sao? Cậu ta hỏi thăm tin tức của mình khắp thế giới, rồi lại lần lượt mất hết hy vọng mà quay về, tâm trạng sẽ ra sao đây?........
Bạch Lạc Nhân không dám nghĩ, tám năm này, mỗi khi nhớ tới, dây thần kinh chằng chịt trên người, đau nhức đến mức không còn cảm giác, đau nhức đến mức tim của cậu cũng không còn lành lặn.
Có một số việc, bắt rễ quá sâu, muốn quên đi, có thể quên dễ dàng vậy sao?
Bạch Lạc Nhân khẽ thở dài một hơi, tiếp tục cúi đầu tận lực viết kiểm điểm, từ lúc nào, sở trường viết lách của cậu lại trở thành thứ yếu, rốt cuộc cậu ta lại dựa vào thể lực để kiếm cơm rồi. Còn cái người vẫn luôn bị mình gọi là đồ thiếu đầu óc, rốt cuộc lại kinh doanh một công ty công nghệ! !
Thế giới này thật sự kì diệu.
........
"Bạch Lạc Nhân, 26 tuổi, phi công quốc gia bậc một, thời gian bay an toàn 1407 giờ, máy bay đã từng bay qua, J-7, J-8, J-10, một lần vinh quang đứng thứ hai về kỹ thuật, một lần đạt hạng ba về kỹ thuật. Thời gian làm việc ở đơn vị, từng tham gia nghiên cứu lý luận kỹ thuật bay, cũng đưa ra khái niệm lý luận quân sự mới. Vũ Tùng Sinh, 37 tuổi, phi công bậc một quốc gia......"
(Shenyang J-8 J-7, J-10, hay còn được gọi là F-7, F8, F-10, một loại máy bay chiến đấu do TQ sản xuất.)
Chính trị viên giới thiệu xong xuôi, liền trưng cầu ý kiến của sở trưởng.
"Trước mắt thì thế thôi, chúng tôi đề cử ra hai vị này, ngài nhìn xem người nào thích hợp dẫn dắt công trình hạng mục thiết bị truyền tin vô tuyến mà lúc đó ngài vạch ra?"
Lông mày rậm của sở trưởng nheo lại, vẻ mặt tỏ ra cẩn thận nhìn chính trị viên,"Trong lòng cậu nghiêng về người nào?"
"Hai cậu ấy đều có ưu điểm riêng, nếu nói về kinh nghiệm thì, đương nhiên là Vũ Tùng Sinh phong phú hơn, nhưng nói về tính nhìn xa trông rộng và cách nói chuyện thì, nghiễm nhiên Bạch Lạc Nhân tốt hơn. Theo góc độ cá nhân của tôi mà nói thì, tôi vẫn có chút nghiêng về Tiểu Bạch, mặc dù cậu ta tuổi còn trẻ, nhưng làm việc thận trọng, đầu óc linh hoạt, tham gia nghiên cứu nhiều trong lĩnh vực này sẽ rất có lợi cho cậu ta phát triển sau này."
Sở trưởng gật đầu,"Tôi sẽ cân nhắc ưu tiên cậu ta."
Chính trị viên nắm lấy sở trưởng, ánh mắt nhấp nháy. (><)
"Đây chính là đối tượng ưu tiên phát triển quan trọng nhất của khu vực chúng tôi."
Sở trưởng cười nhạt,"Vậy chọn cậu ta đi."
............

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.