Thượng Ẩn - Phần 2

Chương 29: Thảo dân biến thành Hoàng thượng




Bạch Lạc Nhân trở về ký túc xá sớm hơn một ngày, Cố Hải cũng cùng hắn trở lại, hai lần trước tới đây so với lần này thật sự rất bất đồng. Lúc này Cố Hải bước vào khu ký túc xá, không cần nhìn sắc mặt của Bạch Lạc Nhân, đem cậu xách ra ngoài.
Không phải Cố Hải đùa giỡn gì, hắn thực sự thấy kí túc xá của Bạch Lạc Nhân không thể để mãi thế này được.
Cố Hải giống như lính hậu cần, từ trong ra ngoài thu dọn từng ngõ ngách. Bạch Lạc Nhân định phụ một tay, tiếc là vừa vào đã bị Cố Hải mắng một trận: "Cậu cứ đứng ngoài đó hưởng thụ cho mát mẻ đi! Không phiền tới cậu dính một hạt bụi nào vào người đâu!"
Bạch Lạc Nhân chỉ có thể đứng bên ngoài một cách ngớ ngẩn, nhìn Cố Hải đem những vật cậu xem là bảo bối từng món, từng món một ném ra ngoài.
"Này, để tôi nói, cái máy tạo ẩm đó là năm trước Tiểu Ngô mới mua cho tôi!"
Bạch Lạc Nhân lời còn chưa nói xong, Cố Hải bên này đã trầm mặc trực tiếp ném xuống đất.
"Gạt tàn cũng bỏ sao?" Bạch Lạc Nhân đau lòng, cúi xuống nhặt lên.
Cố Hải tựa ở cửa, khuôn mặt âm trầm nhìn Bạch Lạc Nhân.
"Bỏ là bỏ."
Mẹ nó, đã mọc mốc lên rồi còn muốn giữ lại, tám năm nay thật không hiểu sao cậu có thể sống.
Bạch Lạc Nhân đứng ngoài cửa, thỉnh thoảng có vài binh sĩ đi ngang qua, thấy Bạch Lạc Nhân liền cất tiếng chào hỏi. Cậu cảm thấy chẳng còn chút mặt mũi nào. Cậu tốt xấu gì cũng là phó doanh trưởng, trong tay quản lý biết bao nhiêu binh sĩ, nay lại vì vấn đề vệ sinh mà bị một người ngoài quân đội mắng đến không thể cãi lại câu nào.
Đợi đến khi Cố Hải dọn dẹp gần xong, Bạch Lạc Nhân bước vào, vừa lúc nhìn thấy các thứ bị Cố Hải ném đi.
"Chăn cũng vứt luôn sao?" Bạch Lạc Nhân ngăn cản.
"Còn chờ gì mà chưa vứt đi?" Mặt Cố Hải bình tĩnh, "Cậu tự mình sờ đi, xem đã biến thành cái gì rồi? Cậu không sợ cái chăn này cậu không sợ có rận hả?"
Bạch Lạc Nhân chạm thử, đúng là thế thật, sao trước kia lại không nhận ra việc này.
"Không cần phải vứt chiếu đâu chứ?!"
Bạch Lạc Nhân phát hiện Cố Hải đem ván giường và chiếu toàn bộ vứt bỏ.
Cố Hải dừng tay, liếc mắt nhìn Bạch Lạc Nhân: "Không chỉ là chiếu, cả giường tôi cũng đổi."
"Đây đều là tài sản chung của quân đội, cậu không thể muốn ném là ném được."
Kết quả, Bạch Lạc Nhân với chức vị thủ trưởng đó không hề tồn tại một chút uy tín nào trước mặt nam nhân nhà mình. Cố Hải nghe xong, mặt cũng không đổi sắc, đánh một phát vào gáy cậu rồi nói thêm: "Tôi giúp cậu tìm người tính toán cho tốt, tôi làm việc theo cách của tôi, đem tấm ván giường này ra sân huấn luyện để binh sĩ có thể thấy thủ trưởng của bọn họ sinh hoạt gian khổ thế nào, ván giường mốc meo cũng không đổi."
"Mốc meo? Thật sao?" Bạch Lạc Nhân lách người qua nhìn thử.
Cố Hải lười để ý Bạch Lạc Nhân, cầm gối đầu vứt về phía đống rác.
Bạch Lạc Nhân liền nhanh chóng đoạt lấy: "Cái này tuyệt đối không được ném."
Cố Hải tạm thời dừng tay, nói với Bạch Lạc Nhân:"Đưa đây cho tôi"
Bạch Lạc Nhân đem gối kẹp vào nách, thái độ cực kì kiên định.
"Cái gối đầu này theo tôi đã nhiều năm, tôi với nó cảm tình rất sâu đậm."
Cố Hải nhìn lại vỏ gối đen sì, chân tiến tới ép sát Bạch Lạc Nhân, cậu đối với nó có tình cảm, sao lại không đem giặt rửa nó cho tốt? Cái vỏ này đem đi làm giẻ lau tay của nhà vệ sinh công cộng còn không xứng.
"Đưa đây!" Thái độ Cố Hải rất kiên quyết.
Bạch Lạc Nhân hai hàng lông mày nhăn tít: "Cố Hải, cậu đừng làm tôi bực mình!"
"Hôm nay tôi nhất quyết làm đến cùng!"
Dứt lời, giành cái gối với Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân né phải né trái, thậm chí chỉ vì một cái gối mà ra tay tàn nhẫn với Cố Hải. Cố Hải ban đầu chỉ vì thấy hoàn cảnh trong kí túc xá Bạch Lạc Nhân rất tệ nên muốn đến thu dọn giúp cậu, ấy thế mà thằng nhóc này lại không biết hối cải là gì, ôm khư khư lấy cái gối bẩn như ôm bảo bối.
Cuối cùng, Cố Hải thấy Bạch Lạc Nhân kiên quyết bảo vệ cái gối kia, liền chịu nhường một chút.
"Thôi được, cái này cho cậu giữ lại nhưng vỏ gối nhất quyết phải cởi ra, tôi giúp cậu mang đi giặt tẩy!"
Bạch Lạc Nhân vẫn cứng mặt, "Bao gối cũng không được mang đi."
"Tôi thật không tin nổi." Mặt Cố Hải âm, một bên vui vẻ một bên chèn ép, "Trong đây có phải giấu gian tình gì không? Hôm nay tôi nhất định phải làm rõ."
"Một cái gối thì có thể chứa gian tình nỗi gì?"Bạch Lạc Nhân trở nên nóng nảy.
Cố Hải chính là loại người thế này, cậu càng cố giấu giếm hắn lại càng muốn tìm hiểu cho rõ. Nếu cậu đem nó vứt trên mặt đất thì hắn sẽ chẳng nảy sinh hứng thú gì với cái gối đó. Bạch Lạc Nhân là loại cố tình ương ngạnh quật cường, cậu càng muốn nhìn tôi càng không cho cậu xem. Vì thế hai người cứ thế giằng co qua lại, vỏ gối bị rách, quần áo bên trong cũng tự rơi ra.
Cố Hải nhặt quần áo lên không nói gì.
Bạch Lạc Nhân chủ động nói vài lời giải thích, "Gối không đủ cao nên tôi chèn thêm vài bộ đồ."
Tay Cố Hải cầm quần áo, vẻ mặt phức tạp đi về phía Bạch Lạc Nhân.
Đợi đến lúc Cố Hải đến trước mặt Bạch Lạc Nhân, cậu đầu tiên hướng mắt nhìn ra ngoài sau đó chột dạ quay mặt lại."Nói cho cậu biết, đừng nên làm ra chuyện khác người nào! Bên ngoài có rất nhiều người, để họ nhìn thấy thật không tốt."
Không ngờ Cố Hải đấm một cái vào ngực Bạch Lạc Nhân, trong giọng nói không che giấu được vẻ tức giận.
"Tôi làm chuyện không bình thường không bình thường với cậu? Tôi không cho cậu hai cái bạt tai đã là tốt lắm rồi! Cậu thà đem quần áo của tôi làm gối đầu, nhất quyết cũng không chịu chủ động liên lạc với tôi, có phải không? Cậu giác ngộ sớm có phải hai chúng ta đã có thể cùng nhau hưởng thụ từ lâu rồi không?"
Bạch Lạc Nhân hung hăng giữ nắm đấm của Cố Hải, trầm giọng nói: "Tôi nào biết cậu còn cần tôi hay không?"
Cố Hải cắn răng gật gật đầu: ""Đúng, trong lòng cậu mẹ nó tôi chính là loại động vật máu lạnh, chính là cậu yêu sâu sắc, cậu yêu một cách nhẫn nhịn, cậu là đại thánh nặng tình nặng nghĩa đã được chưa"
"Cố Hải, cậu đừng nói chuyện mấy câu kỳ quái này với tôi!"
Thế là hai người mở chiến dịch ngay cạnh đống rác, mãi đến khi cửa phòng bị đẩy ra một tiếng.
Lưu Xung chết lặng đứng ở cửa, nhìn thấy thần tượng của mình đem thủ trưởng của mình đè trên giường, tình huống cụ thể thế nào không rõ, trên mặt cậu ta lộ ra vẻ cực kỳ ngạc nhiên, mắt trợn to nhìn chằm chằm vào hai người trên giường.
Bạch Lạc Nhân đẩy Cố Hải ra, khôi phục lại vẻ uy nghiêm của lãnh đạo.
"Vào sao lại không gõ cửa?"
Lưu Xung mắt lộ nét khẩn trương, "Em ... Em có gõ cửa mà anh không nghe thấy."
Bạch Lạc Nhân làm mặt lạnh, "Lần sau tôi không nghe, cậu trực tiếp rời đi!"
Lưu Xung xấu hổ gãi đầu, "Lần trước anh có nói với em, nếu em gõ cửa mà không có ai đáp lại, cứ thế mà đi vào.Em ... em giờ phải nghe câu nào ạ?"
Bạch Lạc Nhân cảm thấy bốn phía đều lạnh lẽo, híp mắt hỏi ngược lại: "Tôi có nói với cậu câu đó sao?"
Lưu Xung đầu tiên sửng sốt sau đó lập tức làm quân lễ.
"Báo cáo thủ trưởng, chưa từng nói qua!"
Bạch Lạc Nhân vỗ vỗ tay áo, trầm giọng nói: "Được rồi, đến đây ngồi đi."
Lưu Xung đưa mắt nhìn, không thấy ghế đâu, vậy cậu phải ngồi ở đâu đây?
Cố Hải tưởng Lưu Xung thông minh, không tìm được ghế sẽ biết phải rời đi, kết quả tên nhóc này cứ loay hoay tại chỗ, sau đó cẩn thận đi vào bên trong, đến chỗ cái giường, rồi ngồi vào giữa hắn và Bạch Lạc Nhân, còn bắt tay chào hỏi hắn.
"Hải!"
Hải ông cậu! Trong đầu Cố Hải phát ra một câu, cậu đúng là lính tốt Bạch Lạc Nhân bồi dưỡng!
Bạch Lạc Nhân rót một chén nước, tính là đưa Cố Hải giúp hắn đỡ mệt do nãy giờ phải dọn dẹp. Không ngờ vừa mới đưa tay qua liền bị Lưu Xung đón lấy, "Cảm ơn thủ trưởng."
Biểu tình trên mặt Bạch Lạc Nhân thoáng chốc xấu đi.
"Thường xuyên đến đây?"Cố Hải vẻ mặt ôn hòa hỏi Lưu Xung.
Lưu Xung đầu tiên cười với Bạch Lạc Nhân một cái xong cẩn thận trả lời Cố Hải.
"Vâng, trong khoảng thời gian này thường xuyên đến. Thủ trưởng của chúng tôi rất giản dị và gần gũi, phòng của anh ấy chúng tôi có thể tùy tiện vào, đồ ăn của anh ấy chúng tôi có thể tùy ý ăn. Tất niên năm nay tôi không thể về nhà, thủ trưởng còn mang từ nhà đến ký túc xá cho tôi thật nhiều đồ ngon, ba ngày một lần lại đến thăm tôi, tôi rất cảm động!"
Cố Hải cười hừ một tiếng, "Tôi cũng rất cảm động!"
Lưu Xung sợ Cố Hải không tin, liền cường điệu nói tiếp, "Nhân phẩm của thủ trưởng chúng tôi không thể nào chê được, tuyệt đối là một đối tác cực kỳ đáng tin cậy! Nói một là một hai là hai, công ty của Cố tổng cùng chúng tôi hợp tác, sẽ không phải hối hận!"
Cố Hải trong lòng âm thầm cắn răng, thủ trưởng của các cậu tối qua còn ngủ chung giường với tôi, cậu ấy như thế nào còn cần cậu nói rõ với tôi sao?
Bạch Lạc Nhân cảm giác được hai người nhất định không thể hòa hợp với nhau được, mà không hòa hợp được nhất định sẽ có chuyện. Vì thế, Bạch Lạc Nhân tìm mọi cách giải quyết chuyện này.
"Lưu Xung, cậu tới đây tìm tôi có chuyện gì?" Bạch Lạc Nhân hỏi.
Lưu Xung nhấp một ngụm nước, vui tươi hớn hở nói: "Mặc kệ đi, em muốn cùng thủ trưởng trò chuyện một chút!"
Trò chuyện một chút, trò chuyện một chút...
"Cậu không thấy tôi đang dọn dẹp phòng sao?"
Lưu Xung vội vàng đứng lên, "Thủ trưởng, em có thể giúp anh dọn dẹp một chút."
Ánh mắt Bạch Lạc Nhân đầy vẻ biết ơn nhìn Lưu Xung, "Không phiền tới cậu, cậu tốt nhất nên về lại phòng nghỉ ngơi cho khỏe đi!"
Lưu Xung cười đến sảng khoái, "Vậy em đi đây, thủ trưởng, chờ em lành thương sẽ cùng anh bắn hạ máy bay địch."
Bạch Lạc Nhân suýt bị những lời này làm nghẹn chết.
Khuôn mặt Cố Hải hiện tại có thể trực tiếp in lên áp phích quảng cáo phim ma.
"Ý của cậu ấy là hai người bọn tôi có thể cùng nhau điều khiển máy bay trong cùng một trận diễn tập tác chiến trên không."
Lời Bạch Lạc Nhân vừa giải thích xong liền nghe từ cửa truyền tới một tiếng động lớn, sau đó là một tiếng rên rỉ. Suy nghĩ tới vết thương của Lưu Xung, Bạch Lạc Nhân liền chạy ra ngoài cửa.
Chỉ thấy Lưu Xung từ dưới đất đứng lên, khuôn mặt khó nhọc nói với Bạch Lạc Nhân, "Nạng của em ... gãy rồi."
Cố Hải ở ký túc xá của Bạch Lạc Nhân bận rộn dọn dẹp một ngày, mãi đến chạng vạng, căn phòng rực rỡ hẳn lên. Mọi đồ vật bên trong đều được đổi mới, nhất là chiếc giường phủ chăn bông mềm mại này so với cái giường cũ chăn nát kia quả đúng là một trời một vực. Bàn viết cũng đổi, trên bàn đặt miếng đệm giữ ấm cho tay, trong ngăn bàn đựng máy sấy tóc. Bên cạnh là bàn trà đã được dọn sạch sẽ, trên cũng đầy hoa quả cùng với hạt dẻ đã tách vỏ.
Bạch Lạc Nhân giống như từ dân thường phút chốc biến thành đương kim hoàng thượng.
Trước khi đi, Cố Hải dặn dò Bạch Lạc Nhân một tiếng: "Nhớ kỹ lời tôi nói, sau này đừng có tùy tiện cho người khác vào phòng, mấy thứ đồ ăn gớm ghiếc kia cũng không được mua nữa, gội đầu xong phải thổi khô, tôi sẽ định kỳ đến kiểm tra, phát hiện ra một lần sẽ trừng phạt cậu một lần."
"Tôi biết rồi, biết rồi mà."
Bạch Lạc Nhân một bên không kiên nhẫn đáp lại, một bên đẩy Cố Hải ra ngoài cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.