Thượng Ẩn - Phần 2

Chương 25: Từng bước ép cậu vào khuôn khổ!




Cố Hải từ trong thang máy bước ra, từng bước từng bước một đi về phía Bạch Lạc Nhân.
Cửa vừa mới nãy còn nhiều người ra vào, bỗng chốc liền yên tĩnh, mấy nữ nhân viên nhanh chóng tìm đường, sau đó phân tán thành tám hướng bỏ đi.
Bạch Lạc Nhân vẫn đứng ở xa, dáng người tiêu sái không thể không khiến người khác liếc mắt nhìn.
Cố Hải bước tới rồi dừng lại bên người Bạch Lạc Nhân, mặt đối mặt tựa như cuốn chặt lấy nhau.
"Làm gì ở đây?"Cố Hải hỏi.
Tay Bạch Lạc Nhân tự nhiên đặt lên vai Cố Hải: "Không có việc gì, chỉ định tìm một chỗ nghỉ ngơi rồi hút một điếu thuốc thôi!"
"Nói dối không biết chớp mắt."Cố Hải ngoài thì cười nhưng trong không cười nhìn Bạch Lạc Nhân, "Mỗi ngày đều tới đây nghỉ chân."
"Nơi này có nhiều con gái."Bạch Lạc Nhân châm một điếu thuốc.
Cố Hải đem điếu thuốc từ trong miệng Bạch Lạc Nhân đoạt lấy, nhét vào miệng mình, cùng Bạch Lạc Nhân song song dựa vào thân xe, ánh mắt tối tăm dán vào tòa công ty trước mắt.
"Về sau đừng đến đây nữa."Cố Hải cảnh cáo.
Bạch Lạc Nhân tỏ ý khinh thường, "Nơi công cộng vì sao tôi lại không được tới? Mà đâu phải tôi tới tìm cậu, tôi còn độc thân, muốn dựa vào chỗ này của cậu kiếm cho mình một người yêu không được à?"
Cố Hải nhả một làn khói kèm theo một trận lạnh lẽo, tìm người yêu? Ông đây đang đứng ngay bên cạnh cậu, cậu còn đi kiếm ai nữa?
"Đừng tìm nữa, trong công ty tôi không có nữ nhân nào thích hợp với cậu đâu. Huống chi lòng họ lại kiêu ngạo, ai lại coi trọng kẻ đi khắp nơi gây họa như cậu..."
Cố Hải tự nói nửa ngày mới phát hiện Bạch Lạc Nhân không chú ý gì đến mình, quay đầu nhìn qua liền thấy cậu từ khi nào đã lấy ra một chồng danh thiếp, nhìn sơ ít nhất cũng phải năm mươi tấm. Người kia lật từng tấm từng tấm, hệt như đang tuyển tú nữ, biểu tình có bao nhiêu thích thú.
Cố Hải nhanh chóng đoạt thấy chồng danh thiếp, không giải thích nhét hết vào túi áo mình.
Bạch Lạc Nhân như cười như không nhìn Cố Hải: "Cố tổng, cậu thật keo kiệt, đống danh thiếp đó trong văn phòng chắc chắn đều có, sao còn lấy của tôi?"
"Tôi mượn một chút, muốn xem trong công ty có bao nhiêu người bị mù."
Bạch Lạc Nhân không giận, phun điếu thuốc ra khỏi miệng, buồn bực nói.
"Hừm, cậu nói xem hôm nay sao thuốc lá lại có vị chua?"
Cố Hải trầm mặt liếc mắt nhìn Bạch Lạc Nhân một cái, biểu tình cần bao nhiêu phấn khích có bấy nhiêu phấn khích.
Bạch Lạc Nhân u u một lát, mở cửa xe: "Thôi được, Cố tổng, không còn sớm nữa, tôi đi ăn đây!"
Cố Hải thầm nghĩ trong lòng, hôm nay cậu muốn về nhà tôi ăn cơm tôi còn không để cậu đi qua đi lại mấy vòng trước nhà, tôi nhất định không mang họ Cố nữa.
Kết quả thật xấu hổ, Bạch Lạc Nhân không lên xe mà bước vào một nhà hàng gần đó, Cố Hải ở phía sau hỏi: "Cậu đang tính làm gì?"
"Ở nơi này ăn thử một bữa!" Bạch Lạc Nhân đi bộ tới cửa nhà hàng.
Cố Hải bình tĩnh nhắc nhở: "Trong nhà hàng đó không có đồ ăn cậu thích đâu!"
Bạch Lạc Nhân quay đầu lại, khóe miệng che giấu vài ý cười: "Nhà cậu có đồ ăn tôi thích thật nhưng lại không thể ăn. Ăn đồ của người ta quen miệng, cậu nhìn xem, tôi mới ăn ở nhà cậu vài ngày mà việc đậu xe trước công ty cậu cũng bắt đầu phải nhìn mặt cậu rồi."
Nói xong, Bạch Lạc Nhân quay đầu đi vào.
Cố Hải trong lòng nghiến răng nghiến lợi, Bạch Lạc Nhân, cậu vẫn còn khả năng nói khích tôi sao!
Vì thế, Cố Hải cũng đi vào.
Bạch Lạc Nhân đang định gọi món, thấy Cố Hải bước tới, nhịn không được mà cất tiếng: "Tôi nói này, Cố tổng, không phải cậu nấu nướng rất giỏi sao, tự nhiên lại vào đây ăn nhà hàng làm gì?"
Cố Hải đáp một chữ: "Lười!"
Bạch Lạc Nhân hô to một tiếng: "Phục vụ đem thêm một bộ bát đũa!"
Ngược lại, Cố Hải không ngồi vào bàn cùng Bạch Lạc Nhân mà đến bàn bên cạnh ngồi xuống.
Bạch Lạc Nhân trong lòng oán hận, Cố Hải, cậu đi luôn đi! Cậu có giỏi thì cứ cứng rắn với tôi đi! Dù sao cũng không quá hai ngày nữa là tôi trở về quân đội, tới lúc đó cậu muốn kiếm người cũng không được.
Phục vụ đến trước mặt Bạch Lạc Nhân, nhìn Bạch Lạc Nhân rồi lại nhìn
Cố Hải, nhỏ giọng hỏi: "Còn người sao ạ?"
Bạch Lạc Nhân làm mặt lạnh nói: "Để về phía đối diện."
Dứt lời, đem đồ ăn bày bên phía đối diện, tưởng tượng bên kia có người thật.
Vì thế, hai người bọn họ ngồi hai bàn, xem như không có người kia mà tự nhiên ăn, trong lúc ăn cũng không nói một tiếng nào. Cố Hải đương nhiên là ăn không quen, nhưng mà đã đến đây rồi, thì phải cố ăn cho ngon cố gắng mà nuốt.
"Ăn đi, đồ ăn ở đây cũng khá ngon đó!"
Bên cạnh đột nhiên truyền tới giọng nói của Bạch Lạc Nhân, tay Cố Hải cầm đũa cũng chợt run, ánh mắt hướng qua bên cạnh liếc nhìn.
Kết quả, suýt chút nữa hắn đã đem cơm trong miệng phun hết ra ngoài.
Bạch Lạc Nhân một mình ăn cơm, đối diện không hề có người, nhưng cậu lại luôn gắp đồ ăn vào bát kia, vừa gắp lại vừa trò chuyện cực kỳ vui vẻ với bát đĩa. Thật giống như một bệnh nhân tâm thần.
"Miếng cá này tôi đã lấy xương ra rồi, trước đây không phải đều là cậu lấy xương cho tôi sao? Hôm nay tôi cũng lấy giúp cậu một lần. Ăn ngon không? Thật sự ngon sao? Cậu xem bộ dạng cậu ăn như thế nào đây này, lau miệng đi..."
Xung quanh toát ra từng đợt khí lạnh, có hai vị khách đã rời đi, những người còn lại đều đồng tình nhìn về phía Bạch Lạc Nhân:
"Ôi, cậu trai kia tốt như vậy tại sao lại vướng phải tật xấu này chứ?"
"Chắc chắc mới trải qua một đả kích rất lớn."
"Tôi chắc chắn là người yêu qua đời."
Cố Hải toàn bộ cơm ăn vào đều nghẹn ở yết hầu, trong lòng một đợt dậy sóng, không cảm thấy tư vị gì cả.
Đột nhiên Bạch Lạc Nhân lại nói một câu: "Cố Hải, đồ ăn tôi gắp cho cậu có phải ngon lắm không?"
Cố Hải mặt đen như than, Bạch Lạc Nhân, tôi giết cậu! Tôi đây còn chưa chết đâu!
Mãi cho đến lúc bị Cố Hải đẩy lên xe, Bạch Lạc Nhân vẫn nhịn không được cười.
Cố Hải đẩy Bạch Lạc Nhân ngã xuống ghế sau, ghìm chặt cậu mà nháo loạn.
Bạch Lạc Nhân vừa cố đẩy ra vừa van xin: "Đừng loạn, đừng loạn, coi chừng tôi nôn ra bây giờ."
Cố Hải cuối cùng cũng bỏ Bạch Lạc Nhân ra, Bạch Lạc Nhân ngồi dậy, giữ vững hô hấp, quay đầu nhìn về Cố Hải. Người kia trừng mắt nhìn cậu.
Bạch Lạc Nhân không nhịn được lại cười.
Cố Hải dùng tay hung hăng giữ chặt hai má Bạch Lạc Nhân, đem môi của hắn áp lên môi cậu, đã đến nước này xem cậu còn cười thế nào, dùng miệng mân mê làn da cậu, hai má sau đó cũng được giải thoát khỏi việc bó ép, bộ dạng thật sự rất buồn cười.
Cố Hải bị tức đến bật cười, bắt đầu đi tìm Tiểu Nhân Tử, Bạch Lạc Nhân nhanh chóng khép chân phòng thủ.
Cảm giác được môi Cố Hải dần dời lên trên, Bạch Lạc Nhân vặn vẹo vừa đúng lúc bị Cố Hải ngậm lấy vành tai. Thân thể Bạch Lạc Nhân một trận run rẩy, vừa muốn giãy dụa, kết quả bị Cố Hải hung hăng đem một chân đặt trên đùi, khiến cậu không thể nhúc nhích.
Sau đó, hai người hôn môi thật lâu.
Gắn bó vào nhau, như một con sóng thật lớn ập lên thân thể.
Ánh mắt mơ màng mở, động tình mà nhìn khuôn mặt tranh sáng tranh tối do đền đường chiếu vào của đối phương. Môi lưỡi mềm mại tách nhau ra còn vương lại một sợi chỉ bạc, dư âm kích động tưởng chừng không bao giờ phai.
Bạch Lạc Nhân lông mi anh tuấn khẽ nhăn lại: "Miệng cậu có vị tương vừng."
Đầu lưỡi Cố Hải quét một đường ngay khóe miệng của Bạch Lạc Nhân: "Miệng cậu có vị tôm."
Hai loại hương vị như hòa vào nhau, ôn nhu lại bốc nhiệt, Cố Hải lại bốc hỏa, đầu lưỡi nhanh chóng xâm chiếm, dần dời xuống yết hầu của Bạch Lạc Nhân. Bạch Lạc Nhân dễ dàng gì để mình ở thế bị động, liền đem đầu Cố Hải trở về, trong miệng của hắn mà tàn sát bừa bãi. Hai người bọn họ thở càng ngày càng gấp, Cố Hải bắt đầu trên người Bạch Lạc Nhân mà nháo loạn. Bạch Lạc Nhân cảm giác được áo sơ mi bị hở, liền cảm nhận được người kia mò vào.
Bạch Lạc Nhân nhanh nắm lại, trong mắt lộ ra vài phần chế nhạo.
"Cố tổng, sao cậu lại có thể ở trước công ty mà bại lộ bộ dạng lưu manh của mình chứ?"
Cố Hải mài răng: "Cố tổng? Tôi cho cậu biết thế nào là Cố tổng. Tôi đây liền cắn đứt lưỡi của cậu."
"Lưu manh nhà cậu từ đâu đến?"Bạch Lạc Nhân giả bộ khiển trách Cố Hải.
Tay Cố Hải hung hăng tại eo của Bạch Lạc Nhân cấu một cái: "Cậu thật xấu xa"
Hai người bọn họ náo loạn một lúc mới cảm nhận được không gian hơi chật hẹp. Cố Hải dừng lại, cằm đặt trên vai của Bạch Lạc Nhân, quay đầu đem hơi thở nóng hổi thổi vào vành tai đỏ ửng của Bạch Lạc Nhân.
"Cùng tôi về nhà đi."Cố Hải nói.
Bạch Lạc Nhân quay mặt đi, có cốt khí trả lời: "Không về."
Cố Hải dán môi lên tai Bạch Lạc Nhân, ôn nhu hỏi: "Vì sao lại không? Hai ngày trước không phải cứ đi đòi theo tôi sao? Hôm nay tôi chủ động mời cậu không thấy hãnh diện sao?"
Bạch Lạc Nhân lập trường kiên định: "Quân nhân phải làm việc chính trực."
"Xem như là vì tôi nhung nhớ thương yêu cậu, cậu có thể cùng tôi về không?"Cố Hải tiếp tục mê hoặc lòng người.
Bạch Lạc Nhân trầm mặc một lúc lâu, rốt cục vẫn nói: "Không về."
Cố Hải nghẹn đến nội thương, cắn răng mà dậm chân một phát, vẫn phải chịu thiệt nói.
"Tôi thích cậu."
Bạch thủ trưởng gương mặt vẫn duy trì vẻ nghiêm túc, nói một câu: "Vậy
đến nhà cậu uống chút nước đi!"
Cố Hải trong lòng cười thầm, chuyện trong nhà hàng cũng xem như không có gì, tối nay ở trên giường bù đắp lại là được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.