Thượng Ẩn - Phần 2

Chương 2: Cậu cảnh sát đáng yêu




***
Buổi tối, tất cả phi công tham gia diễn tập quân sự đều ra ngoài cắm trại dã ngoại.
Bạch Lạc Nhân ngủ một mình một lều, bên ngoài gió lạnh gào thét, áo lông cừu của Bạch Lạc Nhân lại bị mồ hôi làm ướt, lúc cởi ra phát hiện bên ngoài dính đầy cỏ dại và gai xước, giũ xuống không được, chỉ có thể lấy tay từ từ gỡ ra.
Lưu Xung vén mành cửa lều Bạch Lạc Nhân lên, thấy cậu ta mình trần ngồi bên trong, trong lòng đột nhiên căng thẳng, giọng nói đầy quan tâm, "Thủ trưởng, anh bị thương?"
Bạch Lạc Nhân nhướng mày, thấy một gương mặt nhã nhặn ngại ngùng.
"Tôi nhìn giống đang bị thương lắm hả?"
"Cái này thì không." Lưu Xung có chút ngượng ngùng, "Em thấy anh cởi áo, tưởng anh đang băng bó vết thương."
"Cậu tạm thời bỏ mành cửa xuống, hoặc là đi vào, hoặc là đi ra!" Tay trần bị gió lạnh thổi vào thật có chút chịu không nổi.
Lưu Xung không thể làm gì khác hơn là đi vào trong lều của Bạch Lạc Nhân, dưới nách còn mang theo một cái chăn mỏng.
Bạch Lạc Nhân thấy chăn mỏng trong khuỷu tay Lưu Xung, mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên.
"Cậu là sợ nửa đêm bị đánh bất ngờ, mới chạy vào trong lều tôi ngủ sao?"
"Không, không phải..." Lưu Xung cực kỳ lúng túng, "Em là sợ anh lạnh, cố ý đem thêm cho anh một cái chăn."
Bạch Lạc Nhân nhếch khóe miệng, vươn cánh tay ôm lấy cổ Lưu Xung, sâu xa hỏi: "Hối lộ cấp trên?"
Lưu Xung cười ngây ngô hai tiếng, "Sao có thể nói như vậy chứ? Chúng ta hiện tại cùng một phân đội, anh lại là chủ lực của phân đội, nhiệm vụ tác chiến ngày mai toàn bộ trông cậy vào sự chỉ huy của anh, để ai lạnh cũng không thể để anh lạnh được!"
Bạch Lạc Nhân hừ cười một tiếng, "Quên đi, cầm về đi, mỗi người chỉ được phát một cái chăn, ai bị lạnh cũng không nên."
"Anh so với bọn em không phải không chịu được lạnh sao?" Lưu Xung cười cười.
Chân mày anh tuấn của Bạch Lạc Nhân hơi nhướng, "Sao tôi không thể chịu được lạnh chứ?"
"Anh còn nhớ rõ tết âm lịch năm ngoái đi Đông Bắc làm nhiệm vụ không? Chúng ta ở chung một nhà tập thể, buổi tối anh ngủ cứ dán vào bên em. Có một tối còn đặt tay lên bụng em, kết quả hôm sau em liền bị tiêu chảy."
Bạch Lạc Nhân ho nhẹ hai tiếng, "Đó là do thói quen của tôi, mùa hè ngủ cũng chui rúc khắp nơi."
Lưu Xung nắm lấy tay Bạch Lạc Nhân, buồn buồn nói: "Nhưng tay anh thật sự rất lạnh."
"Đó là bởi vì máu tôi lạnh, cho nên nhiệt độ thân thể thấp hơn so với người bình thường."
Lưu Xung gãi đầu một cái, "Vậy à..."
Bạch Lạc Nhân tiếp tục nhổ gai trên áo.
"Em giúp anh gỡ cho." Lưu Xung nói. Bạch Lạc Nhân quả thật có chút không kiên nhẫn làm loại việc tỉ mỉ này, vì vậy liền đưa áo cho Lưu Xung, bản thân khoác một cái chăn, nằm trên mặt đất suy nghĩ kế hoạch tác chiến ngày mai.
"Tít tít tít..." Tiếng cảnh báo vang lên.
Động tác Bạch Lạc Nhân như một con báo hoang, rất nhanh từ dưới đất nhảy lên, kéo áo trong tay Lưu Xung qua, nhanh chóng khoác lên người, cấp tốc đi ra bên ngoài lều, kết quả phát hiện hai cái "máy bay địch" lượn vòng trên bầu trời lãnh địa.
"Fuck!" Lưu Xung hung hăng chửi một câu, "Giờ này mà còn cho tập kích, bọn họ cũng không cần nghỉ ngơi sao?"
Bạch Lạc Nhân nhanh chóng đi đến trung tâm lãnh địa, Lưu Xung cũng nghiêm túc trở về lều của mình lấy trang bị.
Trước sau chưa tới hai phút, bên này tất cả phi công vũ trang chỉnh tề, lúc này, một tốp máy bay địch đã tới gần bầu trời lãnh địa, bắt đầu triển khai tấn công mãnh liệt.
"Chia thành hai hướng!" Suy nghĩ của Bạch Lạc Nhân vô cùng rõ ràng.
Cậu dẫn đầu hai chiếc máy bay chiến đấu nhanh chóng thoát khỏi tốp máy bay, lợi dụng mây che chắn, đánh về phía "máy bay địch", phân đội hỗ trợ liều chết kẹp chặt, trong nháy mắt phóng ra hai trái hỏa tiễn cỡ vừa.
"Đùng! Đùng! ..."
Hai tiếng nổ, bầu trời sáng lên hai quả cầu lửa, hai phát trúng mục tiêu!
Bởi vì chuyện phát sinh đột ngột, chuẩn bị không đủ, phía Bạch Lạc Nhân tuy rằng bắn hạ máy bay địch đánh bất ngờ, nhưng tổn thất rất lớn, tốn thời gian quá dài, mãi cho đến hơn bốn giờ sáng, trận chiến giằng co mới tuyên bố chấm dứt.
Kết quả, nằm nghỉ chưa được một tiếng, tiếng cảnh báo lại vang lên.
Hai mắt Bạch Lạc Nhân vừa nhắm lại lần nữa mở ra, trong mắt tản ra sắc lạnh cứng rắn. Tiên sư nó! Cố ý mà? Biết mình ham ngủ còn đặc biệt đánh vào ban đêm!Trong một ngày không tiêu diệt được các người, ông đây không phải họ Bạch!
Ba ngày ngắn ngủi, nhiệm vụ diễn tập kết thúc mỹ mãn.
Bởi vì biểu hiện xuất sắc, Bạch Lạc Nhân được lãnh đạo cấp trên đặc biệt phê duyệt hai ngày nghỉ. Lưu Xung lái trực thăng đưa Bạch Lạc Nhân về nhà, Bạch Lạc Nhân dựa vào chỗ ngồi bên cạnh, mắt nhìn phía trước, trong ánh mắt không che giấu được mệt mỏi.
"Thủ trưởng, lúc đầu vì sao anh nhập ngũ vậy?"
Đợi mãi không thấy trả lời, Lưu Xung dùng mắt liếc sang Bạch Lạc Nhân, phát hiện cậu ta đang ngủ.
Người nghiêng dựa vào trên vách máy bay, đầu dựa vào ghế lái, cằm hơi giơ lên, phô ra gương mặt góc cạnh rõ ràng. Lưu Xung còn nhớ hai năm trước lúc bản thân vừa vào bộ đội, Bạch Lạc Nhân được điều chuyển tới tiểu đoàn bọn họ làm chỉ huy, ánh mắt đầu tiên vừa nhìn thấy Bạch Lạc Nhân, tất cả tân binh đều bị khí chất hiên ngang oai hùng này trên người cậu ta mê hoặc. Lưu Xung đến giờ vẫn nhớ rõ cảm giác tim đập loạn khi lần đầu tiên Bạch Lạc Nhân nhìn thẳng mình. Hiện đã nhập ngũ hai năm rồi, Lưu Xung mới thật sự đến gần Bạch Lạc Nhân, cậu phát hiện tố chất quân sự của Bạch Lạc Nhân quá vững, trình độ kỹ thuật bay cao siêu, nhưng phương diện sinh hoạt lại hoàn toàn là một tên ngốc tùy tiện. Chấm điểm vệ sinh, ký túc xá của cậu ta vĩnh viễn đứng nhất từ dưới lên, đồ dùng sinh hoạt của cậu ta luôn để quên ở đâu đó, khóa cửa của phòng cậu ta thường xuyên bị cậu ta phá hư...
Chỉ khi nào ở trụ sở huấn luyện hoặc sân diễn tập, suy nghĩ của cậu ta so với bất kỳ ai đều tinh tế hơn.
Nhìn Bạch Lạc Nhân ngủ ngon lành, Lưu Xung nhịn không được nghĩ mà sợ, may là cậu tự mình đưa Bạch Lạc Nhân về nhà, nếu không Bạch Lạc Nhân ngủ trong lúc bay, không quân sẽ tổn thất cỡ nào nữa!
Lưu Xung đang nghĩ ngợi, Bạch Lạc Nhân đột nhiên mở miệng nói: "Dù tôi có ngủ, tôi cũng có thể an toàn lái trực thăng về nhà."
Lưu Xung cả kinh, anh ấy làm sao biết mình đang nghĩ gì?
Bạch Lạc Nhân trong giấc ngủ say, khóe miệng nhếch lên một độ cong mê hoặc.
Mới đó đã hơn một năm không về nhà, tóc trên đầu Bạch Hán Kỳ lại bạc thêm một tầng.
"Sao ba không đi nhuộm tóc?" Bạch Lạc Nhân oán trách một câu, "Vẫn chưa tới năm mươi tuổi, nhìn giống như một ông cụ vậy."
Thím Trâu bất đắc dĩ cười cười, "Thím cũng đã nói với ba con bao nhiêu lần rồi, ông ấy vẫn không đi nhuộm, còn nói tóc bạc càng nhiều, con trai sẽ càng thường xuyên trở về."
Mặc dù Bạch Hán Kỳ một mực phủ nhận, trong lòng Bạch Lạc Nhân vẫn thấy thật có lỗi.
Thím Trâu lại ăn mặc rất tươi trẻ, từ lúc dời về chung cư, thường sẽ xuống cùng một nhóm người trung niên khiêu vũ cho khỏe người. Đem ra so sánh, Bạch Hán Kỳ lại có vẻ sa sút hơn nhiều, ông còn ba năm nữa sẽ chính thức về hưu, hiện tại thân thể không được như trước, mỗi ngày tan sở trở về liền dính lên ghế sô pha không muốn nhúc nhích, có đôi khi đang xem ti vi liền ngủ.
Hơn nữa lần này Bạch Lạc Nhân trở về phát hiện, Bạch Hán Kỳ so với trước đây thích càm ràm hơn, việc nhỏ như hạt mè cũng phải nói với Bạch Lạc Nhân, trước đây ông cũng không như vậy, hay là ông ấy già thật rồi.
Buổi chiều, nhân lúc Bạch Hán Kỳ đi làm, Bạch Lạc Nhân đi đến đồn cảnh sát phân cục Hải Điến đường Hoa Viên, "chị em tốt" của cậu Dương Mãnh đang ở đó canh gác.
Đúng như Bạch Lạc Nhân đoán, Dương Mãnh lúc đó không qua được tuyển quân, không vào được trường quân đội. Thế nhưng ba Dương chưa từ bỏ ý định, con không thể làm lính, làm cảnh sát cũng được vậy? Vì vậy lại vừa nhờ quan hệ vừa tặng quà, cuối cùng cũng nhét được Dương Mãnh vào trong cục cảnh sát, từ đó về sau Dương Mãnh liền trải qua cuộc sống khổ sở, mỗi ngày vào làm, bị đồng nghiệp xem thường, bị quần chúng ức hiếp.
Lúc Bạch Lạc Nhân lái xe trên đường, Dương Mãnh đang giải quyết một vụ tranh chấp gia đình.
Nữ chính khóc kể lể: "Đồng chí cảnh sát, ngài phải phân xử cho tôi, ông ta lén lút tìm bồ nhí, còn không thừa nhận."
Nan chính tức giận bác bỏ: "Ai đi tìm bồ nhí chứ? Con mắt nào của bà nhìn thấy tôi đi tìm bồ nhí hả?"
Nữ chính vỗ bàn đứng lên, "Còn cần tôi ở trước mặt mọi người vạch trần ông sao? Lịch sử tin nhắn trong di động của ông tôi đều nắm!"
Nam chính cũng đứng lên, "Bà xâm phạm quyền riêng tư của tôi!"
"Ông không biết xấu hổ!"
"Bà mới không biết xấu hổ đó!"
Ầm ĩ một lúc sau đó nữ chính gào khóc, nhìn Dương Mãnh hỏi: "Đồng chí cảnh sát, ngài nói việc này phải làm sao chứ?"
Dương Mãnh lúng ta lúng túng nhìn hai người này, chỉnh chỉnh mũ cảnh sát, hắng giọng một cái.
"Cái này... Các người tới sai chỗ rồi, các người nên đến cục dân chính để ly hôn ấy!"
"... !!!"
Lúc Bạch Lạc Nhân đến, Dương Mãnh đang bị một nam một nữ cưỡi trên mặt đất đánh.
"Bà xã, tên này gây xích mích chia rẽ, dùng sức đánh nha!"
"Ông xã, tôi đã sớm thấy tên này không vừa mắt, càng nhìn càng giống bồ nhí kia của ông!"
Bạch Lạc Nhân lại chưa từng thấy cảnh sát nào uất ức như vậy.
Cậu đi vào trong, nhấc cổ người đàn ông lên một cái, mặt lạnh vứt ra ngoài cửa. Nữ chính vừa thấy chồng bà ấy bị thua thiệt, bộ dạng muốn liều mạng với Bạch Lạc Nhân, kết quả nhìn thấy ánh mắt và khí phách của Bạch Lạc Nhân, cuối cùng nghẹn ngào run run miệng, hùng hùng hổ hổ bỏ đi.
Đám người gây láo loạn đi rồi, Dương Mãnh thấy Bạch Lạc Nhân, nước mắt vòng quanh trong hốc mắt.
Bạch Lạc Nhân thấy đau lòng lại không biết làm sao, bàn tay to lấy mũ cảnh sát của Dương Mãnh xuống, tay xoa trên đầu cậu ta một hồi.
"Được rồi, cũng làm cảnh sát rồi, đừng có mít ướt như vậy!"
Dương Mãnh cắn răng nói: "Người kiên cường cũng chỗ yếu ớt."
Nói xong, ôm chầm lấy Bạch Lạc Nhân, tay ở sau lưng cậu ta đấm mấy cú.
"Người anh em, cuối cùng cậu cũng tới, nếu cậu đến trễ hai năm nữa, chỉ có thể nhìn thấy tro cốt của tôi rồi."
Bạch Lạc Nhân buồn nôn một trận, "Không đến nỗi chứ?"
"Không đến nỗi?"Biểu tình Dương Mãnh hung dữ, "Rất đến nỗi!!"
Dứt lời kéo Bạch Lạc Nhân ngồi xuống, bắt đầu liều mạng kể khổ.
...........
Đơn xin phép Diêm Nhã Tịnh đã sửa xong cho Cố Hải, sau khi được Cố Hải gật đầu đồng ý, xoay người định ra khỏi cửa, đột nhiên bị Cố Hải gọi lại.
"Cô muốn đến cục cảnh sát sao?"
Diêm Nhã Tịnh gật đầu, "Đúng vậy, đơn xin phép này không phải nhất định phải đến cục cảnh sát đóng dấu sao?"
"Tôi đi với cô vậy." Cố Hải nói.
Diêm Nhã Tịnh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, hôm nay tổng giám đốc sao vậy? Sao đột nhiên biết thương hoa tiếc ngọc, tự mình lái xe đưa mình đi?
"Mấy hôm trước tôi nhờ cục phó giúp tôi làm một số việc, nhân dịp tới hỏi một chút."
Được rồi, tôi cũng biết anh không có ý này, Diêm Nhã Tịnh sắc mặt u ám.
...............
------------xASAx------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.