Thượng Ẩn - Phần 2

Chương 19: Sự dịu dàng trong đầm lầy




Bạch Lạc Nhân ăn xong mới chợt nghĩ ra, hô lớn về phía đối diện: "Vùng nguy hiểm như này, vợ cậu cũng cho cậu đi sao?"
Vợ tôi ? Cố Hải xao lãng không nhớ ra, Bạch Lạc Nhân nói vợ là ai.
"Vợ nào à?" Cậu hô ngược lại.
Bạch Lạc Nhân lại hô một tiếng: "Không phải là cậu đính hôn rồi sao ?"
"Tôi đính cái chim à ?" Cố Hải lúc này mới hiểu ra, tên nhóc này vẫn cho rằng cậu đã thành gia lập thất rồi, nên gầm thét trả lời: "Tôi mà đính hôn thật rồi thì còn phải chịu tội như này sao? Tôi sớm đã sống cuộc sống gia đình của mình rồi, cậu có thối nát ở trong cái đầm lầy này tôi cũng không thèm quản cậu!!"
Trong lòng Bạch Lạc Nhân đột nhiên sáng tỏ.
"Cậu không đính hôn? Thế cậu đưa cái thiếp mời cho tôi làm gì ? Dọa người ?"
"Đúng, chuyên để dọa cái loại đại ngốc nghếch như cậu!!"
Bạch Lạc Nhân đứng dậy hướng về phía đối diện tức giận hô: "Cậu nha đúng là cái đồ thiếu đạo đức!!"
"Tôi thiếu đạo đức?" Cố Hải trả lời, "Chính là cái cô đằng nhà cậu mới thiếu đạo đức, không thiếu đạo đức thì sao cô ta không đi tìm cậu?"
Bạch Lạc Nhân ngoài mặt thì hung ác, thực ra trong lòng rất vui vẻ.
"Người ta là một cô gái, sao có thể đến những nơi như này ?"
Cố Hải lại nổi giận, "Hóa ra chỉ có thằng đàn ông như tôi mới làm con lừa để bị sai khiến đúng không ? Tôi có rơi xuống vũng bùn cả người thối rữa thì tôi vẫn có thể sống đúng không? Cứ cho là đàn ông khỏe mạnh rắn chắc, cậu xem xem có bao nhiêu thằng thật sự dám đi tìm cậu? Những chiến hữu của cậu đâu? Thằng hèn mua sủi cảo cho cậu, nằm trên giường của cậu đâu ?"
Bạch Lạc Nhân nghe Cố Hải ở oanh tạc như bắn đại bác liên hoàn, giọng cũng khàn rồi, nhịn không được hét: "Cậu nghỉ ngơi đi!"
Cố Hải tạm thời im miệng.
Ở giữa là một đầm lầy lớn, trên còn lăn tăn sủi bọt, xung quanh đều bao phủ bởi sương mù, hai người ngồi khoanh chân, giống như hai vị cao tăng đang tu luyện. Sau khi yên ắng trở lại, hai người nhìn nhau rất lâu, trong lòng từ từ tuôn ra một thứ cảm giác phức tạp.
Bạch Lạc Nhân lại mở miệng lần nữa, "Cậu rốt cuộc làm thế nào mà qua đây được ?"
Một vùng đầm lầy rộng lớn đến như vậy, thời tiết lạnh giá đến như vậy, chỉ cần sơ suất một chút là có khả năng ra không được.
Cố Hải vừa nghe câu này liền lấy lại tinh thần, hận thù nhìn phía đối diện hô hai chữ.
"Khinh công!"
Bạch Lạc Nhân cười đến ướt cả khóe mắt, cái vấn đề này không cần phải hỏi nữa, tự trong lòng còn không biết đã có chuyện gì xảy ra hay sao? Đã bao nhiêu năm qua đi, hình dáng cậu ta thay đổi, nghề nghiệp thay đổi, thân phận thay đổi, thái độ giải quyết vấn đề thay đổi...... duy chỉ một thứ không đổi, chính là trái tim đối với cậu, vẫn giống như vừa nướng trên một ngọn lửa, luôn nóng rừng rực, chống đỡ cậu qua tám năm lạnh lẽo cô đơn.
Bạch Lạc Nhân nằm xuống đất, nhìn lên bầu trời u tối mờ mịt, trong lòng lại rất sáng tỏ.
Cố Hải nhìn đối diện nằm thoải mái như vậy, lại nhìn chỗ của mình, tổng cộng không đến hai thước, nằm xuống liền bị vùi dưới bùn đất, nên lớn tiếng hô, "Tôi qua nhé!"
Bạch Lạc Nhân ngồi bật dậy, âm thanh lạnh lùng.
"Cậu đừng nhúc nhích!!"
Cố Hải kêu khổ, "Chỗ này của tôi quá chật, chân cũng không duỗi được ra, rất khó chịu."
Bạch Lạc Nhân khua khua tay, "Vậy cầu lùi ra đằng sau một chút, xem xem còn có chỗ đất cứng nào rộng hơn không..........."
Lùi ra sau? mặt Cố Hải đen lại, tôi không dễ mới đi được đến đây, cậu còn bắt tôi lùi ra sau ?
"Không sao, tôi đã qua rất nhiều vũng bùn như này rồi, nằm ngửa cũng qua được."
Dứt lời liền nằm sấp xuống nhào tới, bất chấp Bạch Lạc Nhân ở đối diện ngăn cản, bất chấp bùn trong này quá mềm, Cố Hải vừa nhảy xuống đã bị ngập nửa người. Bạch Lạc Nhân tím mặt, gào thét mấy tiếng, dù cho Cố Hải có thể ổn định trên đó, nhưng chỉ cần động đậy là liền bị lún xuống. Cứ như vậy di chuyển từng tấc từng tấc một, có mất mạng hay không tạm thời không tính, có thể thuận lợi mà qua chỗ Bạch Lạc Nhân, cũng mất vài tiếng đồng hồ.
Cố Hải chỉ đành túm lấy cây cỏ bên bờ, bò về chỗ cũ.
Bạch Lạc Nhân thở phảo một cái, sau lưng đều ướt rồi.
"Cậu đừng có di chuyển nữa, ở yên đấy cho tôi nhờ!!"
Cố Hải thở hổn hển, chợt nhớ trong túi vẫn còn một vật, liền rút ra.
Bạch Lạc Nhân trợn mắt há mồm khi thấy Cố Hải lôi ra một chiếc đệm khí, bơm đầy, to gần bằng một chiếc giường đơn. Cứ như vậy, diện tích tiếp giáp giữa cơ thể và đầm lầy lớn hơn, thêm một sợi dây thừng, có thể một người nằm bên trên, người ở phía đối diện kéo.
Bạch Lạc Nhân không muốn Cố Hải mạo hiểm, liền hô: "Cậu đưa tấm đệm khí cho tôi, tôi qua đó!"
Cố Hải sầm mặt trả lời một câu, "Cái chỗ này to như vậy, tôi một người còn không ngồi được, cậu còn muốn chen vào à?"
Bạch Lạc Nhân bất đắc dĩ, "Vậy cậu vất sợi dây qua đây!!"
Thế là một người nằm trên đệm, một người ở đối diện kéo, không đến mười phút, Cố Hải thuận lợi đến được bờ kia.
Cái ôm đúng nghĩa sau 8 năm, cả hai đều ôm người kia thật chặt.
Khoảng cách gần rồi, không nỡ mà nói mấy lời châm chọc nữa, tay Cố Hải đỡ lên sau gáy Bạch Lạc Nhân, ngữ khí lộ ra đầy vẻ đau lòng, "Mấy ngày nay lạnh chết được hả?"
"Vẫn chịu được, chính là đói." Bạch Lạc Nhân ăn ngay nói thật.
Cố Hải nhìn cái cây đã bị gặm mất vỏ, dạ dày bản thân cũng quay cuồng.
"Trong túi vẫn còn đồ ăn, cậu ăn thêm chút đi."
Bạch Lạc Nhân siết chặt hai vai Cố Hải, giọng lắng xuống khàn đặc.
"Có phải cậu tìm tôi đã ba ngày nay? Ba ngày đều không hề ăn đồ trong túi? Không thì sao lại còn nhiều như vậy?"
"Không phải." Cố Hải an ủi nói, "đi tìm cậu một ngày, hai ngày trước là ngồi máy bay tìm, vẫn luôn luôn không quên ăn, đồ tôi mang theo có vẻ nhiều, sợ đến lúc đi ra không được chết đói trong này."
Thực ra Cố Hải ba ngày nay một giọt nước cũng không uống.
"Tôi không tin!" Bạch Lạc Nhân đẩy Cố Hải ra, ánh mắt dò xét nhìn cậu, "Tôi mà sờ vào bụng cậu liền biết cậu mấy ngày rồi không ăn cơm."
"Cái bản lĩnh này của cậu vẫn chưa mất sao?" Cố Hải trêu chọc.
Bạch Lạc Nhân thật sự cho tay vào trong lớp áo của Cố Hải, bàn tay lạnh lẽo vừa chạm vào da thịt, cơ bắp Cố Hải đều như co rút lại. Rất lâu chưa có thứ gì lạnh như vậy chạm vào, có chút không thích ứng.
"Cậu chính là ba ngày rồi không ăn gì!" Bạch Lạc Nhân ngữ khí rất chắc chắn.
Nói dứt lời liền rút tay ra, nhưng bị Cố Hải giữ lại.
"Tay cậu quá lạnh rồi, cho vào bên trong ủ một chút."
Bạch Lạc Nhân thực sự không khách khí, đã rất lâu không có được loại phúc lợi này , phải hồi tưởng lại một chút.
Hai người ngồi dựa vào cây, Bạch Lạc Nhân ngồi sau Cố Hải, bàn tay lạnh đặt ở trên lưng cậu, rất nhanh liền chạm thấy một vết sẹo dài, dọc theo cột sống kéo tận xuống dưới, so với trước đây vết sẹo ở thắt lưng chỉ là bé nhỏ không đáng kể.
"Rất dọa người đúng không?" Cố Hải hỏi.
Bạch Lạc Nhân nặng nề gục đầu xuống lưng Cố Hải, thấp giọng hỏi: "Cậu còn hận tôi không?"
Cố Hải cố hết sức làm ra một khẩu khí giả bộ đầy vẻ oán hận, nặng nề ừ một tiếng.
Bạch Lạc Nhân trầm mặc thở dài.
"Thật ra lúc ấy tôi không hề muốn đi, nhưng không còn cách nào, mà cậu lại đang nằm trên giường bệnh bất tỉnh nhân sự, tôi rất sợ ông ta lấy mạng cậu để uy hiếp tôi, khi đó tôi cảm thấy cái gì cũng không quan trọng bằng mạng sống của cậu. Tôi không dám vào phòng cấp cứu nhìn cậu, tôi sợ nếu nhìn thấy cậu rồi tôi sẽ không đi nổi nữa. Thật ra đã nhiều năm như vậy, tôi luôn cảm thấy rất có lỗi với cậu....."
Nói đến phía sau, Bạch thủ trưởng đã có chút nghẹn ngào, không cách nào khác, tình cảnh lúc ấy nghĩ lại giống như khoét sâu vào tim cậu.
Cố Hải lần đầu tiên nghe thấy Bạch Lạc Nhân dùng ngữ khí ấy nói với mình, tim mềm nhũn, nhẹ nhàng nói, "Được rồi, cậu cũng chịu buồn khổ rồi, cậu xảy ra chuyện như này, trong lòng tôi cái gì cũng đều đã hiểu rõ."
"Vậy cậu không hận tôi nữa?" mũi Bạch Lạc Nhân khịt khịt.
Cố Hải rộng rãi phất phất tay, "Thôi rồi, nhìn cậu bao năm qua cũng không dễ dàng gì."
Tay Bạch Lạc Nhân bỗng rút ra khỏi lớp áo trong, chạm lên mặt Cố Hải, dùng lực mà kéo gương mặt cậu quay lại, đối diện với chính mình, ánh mắt sắc bén mị hoặc xuyên thẳng vào tâm can Cố Hải.
"Vậy cậu chia tay với cô ta đi!"
Cố Hải nhìn gương mặt anh khí bức người trước mắt, xa xôi hỏi một câu, "Chia tay ?"
"Ừ, cậu cũng không thích cô ta, đừng để người ta lỡ mất vì cậu."
Trong lòng Cố Hải chấn động mãnh liệt, loại kích động này giống như có người tiêm thẳng một liều thuốc độc vào mạch máu cậu, nhưng cậu vẫn có thể đè nén xuống cơn sóng dữ dội trong nội tâm, hướng con ngươi lãnh đạm u tối nhìn Bạch Lạc Nhân.
"Ai nói tôi không thích cô ấy?"
Với kiểu tính cách kiêu ngạo của Bạch Lạc Nhân, có thể đánh cược thể diện mà nói trắng ra những điều trong lòng, chắc chắn sớm đã nắm đủ mười phần. Lúc này mà có người không tính sổ, thì thật mưu đồ không thể tìm được sự sung sướng.
Bạch Lạc Nhân dùng đầu gối thúc lên xương hông Cố Hải, Cố Hải nửa người dưới đều tê dại.
"Đây là mệnh lệnh, bắt buộc phải phục tùng!"
Cố Hải lén lút vui mừng, "Lấy chức vụ thủ trưởng ra ép tôi? Tôi nói cho cậu, con người tôi thích mềm không thích cứng. Nếu cậu cho tôi một lí do chính đáng, tôi còn có thể cố gắng xem xét một chút."
Bạch Lạc Nhân tự nhiên biết được Cố Hải muốn nghe điều gì, nhưng cậu quyết không nói như vậy.
"Dưa hái xanh không ngọt, anh cũng vì nghĩ tốt cho cậu."
Mưu đồ của Cố Hải bị đạp vỡ, "Tình cảm có thể nuôi dưỡng, thời đại kia đã qua rồi, hai người lấy nhau chưa gặp nhau lần nào, không phải vẫn có thể cùng nhau một đời hay sao?"
Tay Bạch Lạc Nhân hận thù bóp cổ Cố Hải, "Cậu là muốn chống đối phải không?"
Ngón tay Cố Hải ấn sau gáy Bạch Lạc Nhân, "Cảnh cáo cậu đừng có động chân động tay với tôi, tôi là người đứng đắn!"
"Tôi cho cậu đứng đắn này, cho cậu đứng đắn này!................"
Bạch thủ trưởng lấy bài huấn luyện các tân binh, đánh cho Cố giám đốc một trận điên cuồng.......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.