Thước Kiều Tiên

Chương 72: Ẩm thực nam nữ




Tội danh này đúng là mới mẻ đến kỳ lạ, quả nhiên là yêu muốn sống lâu hơn một chút, nếu không thì sao có thể gặp được chuyện mới mẻ như này chứ?
Lục Quyết vừa tức vừa buồn cười, mọi người đều nhìn hắn nhưng không ai quá tin, Hồng thị nói: “Tịch tướng công là người có học, sao có thể ăn trộm chứ? Ngươi đừng có ăn nói vớ vẩn, vu oan cho người khác!”
Hai mắt đồ tể họ Thái đỏ lên, hắn ta lắc lắc cái đầu Vĩ nương, hung ác nói: “Tiện nhân, nói mau, rốt cuộc có phải ngươi hay không!”
So với vóc dáng cao lớn vạm vỡ và khuôn mặt dữ tợn của hắn ta, Vĩ nương trông như một con chim sẻ nhỏ dưới móng vuốt của đại bàng. Trong lúc hốt hoảng, nàng lại nhìn về phía Lục Quyết, ánh mắt cầu xin đó giống như bàn tay trắng bệch gầy guộc đang vươn ra từ đầm lầy tối tăm.
Cứu ta với, xin ngươi, cứu ta với.
Yêu vương giết người không chớp mắt thở dài trong lòng, hết cách rồi, ai bảo nàng là một nữ tử yếu đuối, lại còn là một nữ tử yếu đuối xinh đẹp chứ. Hắn vẫn có chút mềm lòng với nữ nhân.
“Là… là ta… lấy nửa cái chân giò đó.” Lục Quyết lắp bắp, giọng hắn không lớn, nhưng mọi người đều nghe thấy, bọn họ quay đầu lại kinh ngạc nhìn hắn.
Vĩ nương cũng rất kinh ngạc, nàng thầm cầu xin trong lòng hắn hãy nhận tội danh không có căn cứ này đi, nhưng không ngờ hắn lại nhận thật.
Lục Quyết đỏ mặt, lấy mười mấy đồng từ trong tay áo ra, đi đến trước mặt Hồng thị, nói: “Đặng đại tẩu, ta đã ăn cái chân giò đó rồi, chỗ tiền này chắc là không đủ, tẩu còn cần bao nhiêu, hôm khác ta sẽ đưa.”
Trước giờ Hồng thị vẫn luôn có chút kính trọng với người có học, nàng ta nghe vậy thì cười nói: “Tịch tướng công, ngươi không nói sớm, cũng chẳng phải là tổ yến vi cá gì, có đáng mấy đồng tiền đâu chứ, cứ coi như ta tặng ngươi, cất chỗ tiền này đi.”
“Sao có thể không biết xấu hổ thế được?” Lục Quyết với nàng ta đẩy qua đẩy lại, người xung quanh thấy vậy thì lần lượt tản đi.
Đồ tể họ Thái buông Vĩ nương ra, nói: “Mau đi lấy nước rửa chân cho ta!”
Vĩ nương ngoan ngoãn đáp lời, nàng cúi người nhặt cái chậu rơi trên mặt đất, liếc nhìn Lục Quyết một cái rồi đi lấy nước. Cái nhìn này không giống cảm kích cũng không giống áy náy, ý tứ không rõ ràng, khó mà đoán được.
Hai ngày sau, Lục Quyết đang nằm trên giường, lật mở những cuốn xuân cung đồ mà Tịch Xung giấu dưới giường. So với những cuốn xuân cung đồ được bán có âm thanh tiếng động, hình ảnh đầy rẫy và còn có xuân cung kính, thì xuân cung đồ do người phàm vẽ rõ ràng là nhàm chán hơn nhiều. Chỗ xuân cung đồ mà Tịch Xung cất giữ cũng không phải loại cao cấp gì, bút pháp vụng về, màu sắc tầm thường, Lục Quyết chỉ coi như xem để giải sầu.
Trời tối, có người đến gõ cửa, tiếng gõ cửa nhẹ như không muốn cho người khác nghe thấy. Lục Quyết nhếch khóe môi, nhưng hắn không ra mở cửa, đợi một lúc sau, lại có tiếng gõ đốc vang lên, hắn vẫn không nhúc nhích.
Trong phòng có đèn sáng, chắc hẳn là có người, có lẽ là không nghe thấy chăng? Người ngoài cửa hơi do dự, cuối cùng cũng không dám gây ra tiếng động gì lớn, nên quay người rời đi.
Két một tiếng, lúc này cửa lại mở ra, ánh đèn trong nhà bao phủ lấy nàng, cả người nàng cứng đờ, bỗng cảm thấy bứt rứt không có chỗ nào trốn, nàng từ từ quay người lại nhìn nam nhân đứng ở cửa, cúi đầu nói: “Tịch tướng công, hôm đó cảm ơn ngươi, nhà nghèo không có đồ gì tốt, ta làm một hộp canh xương thịt, đang còn nóng, ngươi uống đi.”
Canh xương thịt là đồ tể họ Thái mang về lúc trưa, hắn ta vốn định uống canh, đột nhiên có người mời hắn ta đến nhà họ hàng ở huyện Nhân Hòa uống rượu, nhà họ hàng đó là người có tiền, đồ tể họ Thái bèn đi theo.
Vĩ nương đoán đêm nay chắc hắn ta không về, nên đã đun lại canh xương thịt, nàng chỉ uống hai hớp, còn lại để trong nồi đất, mang đến cho Tịch Xung.
Lục Quyết nhận lấy giỏ trúc trong tay nàng, đặt lên bàn lấy nồi đất, mở nắp ra ngửi thử: “Thơm quá, lúc tối ngươi đã ăn chưa?”
Vĩ nương đứng ngoài cửa không đi vào, nói: “Đã ăn rồi, ngươi đổ canh ra đi, ta phải mang nồi và giỏ về.”
Lục Quyết ừ một tiếng, hắn tìm một cái bát sạch sẽ đổ canh vào đó, nồi không thì đặt lại vào trong giỏ. Hắn xách cái giỏ đi đến cửa, nhẹ nhàng nói: “Hôm đó có nhiều người đến hóng hớt như thế, sao ngươi không chỉ người khác mà lại chỉ ta?”
Vĩ nương chăm chú nhìn mũi giày của mình, môi mím lại thành một đường, không biết là khó mở miệng hay là đơn giản không muốn nói nhiều với hắn.
Lục Quyết nói: “Có phải ngươi cảm thấy người có học rất dễ bắt nạt?”
Vĩ nương bị hắn nói trúng tâm sự lại càng xấu hổ hơn, mặt nàng đỏ như trái vải chín, đầu cúi càng thấp hơn, nhỏ giọng giải thích: “Ta không cảm thấy ngươi dễ bắt nạt, chỉ là ta cảm thấy ngươi không biết đánh người. Nếu ta chỉ ra người khác, người ta tức lên rồi có lẽ cũng sẽ đánh ta như hắn.”
Đây chẳng phải là nắn b óp quả hồng mềm à! Lục Quyết cười, không ngờ cũng có lúc hắn bị coi như quả hồng mềm mà nắn b óp.
Hắn không biết đánh người, bởi bình thường hắn chỉ giết người.
Hắn đưa giỏ trúc cho nàng, hỏi: “Ngươi biết vì sao ta nhận không?”
Tim Vĩ nương như bị đá một cái bay lên cao rồi rơi xuống đất, đập điên cuồng. Cảm giác mất trọng lượng này khiến người ta cảm thấy sợ hãi, nhưng khác với cảm giác sợ hãi khi bị đánh, khiến người ta muốn bỏ chạy, cảm giác sợ hãi này có một loại ma lực khiến người ta vừa muốn chạy nhưng lại cảm thấy hưng phấn.
Nàng không lên tiếng, cầm lấy cái giỏ định rời đi, Lục Quyết lại giữ chặt cái quai không buông, mỉm cười nhìn nàng. Quai giỏ trúc bị tay bọn họ giữ chặt giống như một thanh sắt nóng bỏng, nóng đến mức Vĩ nương phải buông tay ra, đồ cũng không cần nữa mà hoảng sợ quay người bỏ chạy trong đêm tối.
Nàng giống như ăn trộm, đèn cũng không mang theo, Lục Quyết sợ nàng ngã nên mở cửa soi sáng cho nàng. Đợi đến khi nàng vòng qua bức tường mới đóng cửa lại, ngồi xuống uống bát canh đó.
Sáng hôm sau, đồ tể họ Thái không ở nhà, Vĩ nương dậy muộn hơn bình thường nửa canh giờ, ung dung chải đầu thay quần áo. Nàng mở cửa ra, đến nhà bếp đun nước nấu cơm, lại nhìn thấy cái giỏ trúc và nồi sành hôm qua mang canh cho Tịch Xung trên mặt đất. Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, mặt nàng lại nóng lên, tim đập thình thịch.
Nàng nhìn chằm chằm cái giỏ trúc như thể nó là món ăn khó xử lý, một lúc lâu sau mới cầm lên, không ngờ lại thấy nặng. Nàng mở nắp nồi đất ra, bên trong là cháo sen bát bảo nóng hổi thơm phức.
Đây chắc chắn là món cháo ngon nhất nàng từng ăn, là hắn tự làm ư? Vĩ nương không dám tin, cho dù người có học biết nấu ăn, nhưng sao có thể có tài nấu nướng giỏi như vậy được chứ?
Mây đen trên trời dày đặc như sắp mưa to, chỉ để lại tàn sen, thích nghe tiếng mưa là nhã hứng của người tài không lo cơm ăn áo mặc. Đa số người nghèo đều không thích mưa, đặc biệt là mưa đông lạnh thấu xương. Vĩ nương cũng không thích, nhưng bây giờ nàng ăn cháo của nam nhân nhà bên đưa đến, tâm trạng lại vui vẻ lạ thường.
Hóa ra chỉ cần được ngủ một giấc yên ổn, tỉnh dậy có một bát cháo ngon chờ đợi là đã vui như vậy rồi.
Nàng không kìm được mà tham lam nghĩ, nếu ngày nào cũng có thể như thế này thì thật tốt.
Bữa sáng hôm đó của Lục Quyết tất nhiên cũng là cháo sen bát bảo, ăn xong hắn thu dọn rồi ra chợ hải sản.
…..
Tiên Nhạc Hội là sự kiện lớn được tổ chức một năm một lần, cũng chính là hôm nay, thiệp mời đã được phát đi từ lâu, người nhận được thiệp mời đều là những nhân vật có máu mặt trong giới tu tiên. Giang Bình có âm luật tốt, Lữ Đại muốn đưa hắn đến Tiên Nhạc Hội để thưởng thức, trước kia nàng vẫn luôn đi cùng Lữ Minh Hồ. Lữ Minh Hồ cũng có thiệp mời riêng, linh sủng đi theo chủ nhân thì không cần thiệp mời.
Năm nay nàng muốn đưa Giang Bình đi, ít nhất cũng cần một tấm thiệp mời.
Phu thê hai người đến bên ngoài Thiên Phong Các nơi tổ chức Tiên Nhạc Hội trước một canh giờ, đợi đến khi mặt trời đỏ rực ngả về tây, các khách mời người thì cưỡi mây đạp gió, người thì ngự kiếm phi hành hoặc là ngồi xe thuyền lần lượt đến.
Chợt có tiếng hát lúc có lúc không hát: Trúc xanh vào con đường nhỏ âm u, y phục màu xanh tung bay phất phơ. Ca dài gió nhẹ, dòng sông đầy sao. Ta say quân lại vui, vui sướng quên hết thảy.
Giang Bình lần theo tiếng hát, trên mặt biển lung linh dưới ánh mặt trời, một nhóm người mặc đồ màu xanh chen chúc trên kiệu bạch sa đi tới, bọn họ đều mặc áo bào rộng tay, đi lại trông rất đẹp, nhưng cũng rất nhanh, trong chốc lát đã đến ngay trước mặt.
Một đạo nhân đầu đội tử kim quan, mặc áo lông bước xuống kiệu, tóc lão bạc trắng nhưng lại trông như một đứa trẻ, tuổi tác trông không kém Tử Nguyên Chân Nhân là bao. Mấy người ở cửa đều chắp tay thi lễ với lão, lão chỉ gật đầu nhẹ, chào hỏi vài câu rồi dẫn theo hai người hầu mặc áo xanh đi vào.
Giang Bình tò mò hỏi: “Lão thần tiên này là ai vậy? Tu vi có vẻ rất cao.”
Lữ Đại trợn mắt nói: “Lão thần tiên cái gì, chẳng qua chỉ là một tông chủ nho nhỏ, Mộ Nguyệt Tông bọn họ còn không bằng một nửa Trường Nhạc Cung.”
Giang Bình thấy nàng không muốn nhìn thấy tông chủ của Mộ Nguyệt Tông, bèn hỏi: “Sao thế, hắn từng làm mích lòng nàng sao?”
Lữ Đại nói: “Có vài người trong môn đạo chủ trương tiêu diệt sạch Yêu tộc, Tiêu tông chủ này là một trong số đó, bởi vì hắn có tu vi cao, tuổi lại lớn, thế nên mấy người đó tôn hắn làm thủ lĩnh, suốt ngày đối đầu với Yêu tộc. Như mấy yêu quái ở Hàn Lạc thành, Trúc Tuyết Xuyên, Thủy Long Lĩnh, bọn họ còn không dám làm gì, không môn không phái, tiểu yêu rải rác bên ngoài không biết đã bị bọn họ giết mất bao nhiêu rồi, bọn họ còn nói thay trời hành đạo, đáng ghét chết mất.”
Giang Bình nghe vậy, thầm nghĩ tiểu yêu giống như nàng nếu không có Lữ Minh Hồ bảo vệ thì e là đã chết trong tay mấy người đó rồi. Những tiểu yêu bị giết có lẽ cũng có người đáng yêu hoạt bát như nàng.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt Tiêu tông chủ tiên phong đạo cốt bỗng trở nên đáng ghét, Giang Bình nói: “Ta thấy chưởng giáo của các nàng đúng là vô cùng nhân từ, nói chuyện cũng rất có trọng lượng, hắn không quan tâm mấy người này à?”
Lữ Đại thở dài nói: “Chưởng giáo và Minh Hồ đều không thích sát phạt, bọn họ chủ trương đối xử với người và yêu như nhau, nhưng người như bọn họ thật ra rất ít. Ngay cả một số trưởng lão chưởng môn đứng đắn, ngoài mặt thì không nói gì nhưng sau lưng lại ủng hộ bọn họ.”
Giang Bình cũng thở dài, cùng chung suy nghĩ với nàng: “Làm nhiều chuyện bất nghĩa thì tự giết mình thôi, loại người này thường không có kết cục tốt.”
Một chiếc xe ngựa trang hoàng lộng lẫy chậm rãi đáp xuống cửa Thiên Phong Các, tấm rèm được vén lên, một thiếu niên xinh đẹp mặc trường bào màu xám tro, tay cầm quạt xếp bước ra. Hắn tên là Tô Thiên Tâm, là Tam công tử của đảo chủ Bồng Lai, trong mấy vị công tử Tô gia thì hắn là người có tư chất cao nhất, nên được cha vô cùng yêu thích.
Tam công tử này mặt nào cũng tốt, nhưng lại có một tật xấu đó là thích đánh bạc. Lúc có hứng thú có khi còn đánh cược cả tính mạng. May mà hắn đánh bạc không tệ, thắng nhiều hơn thua, nên phụ thân hắn cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
Lữ Đại vỗ lưng Giang Bình, nói: “Chính là hắn, đi đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.