Thước Kiều Tiên

Chương 68:




Cổ Lữ Đại lạnh buốt, người nhẹ bẫng, nhướng mắt bừng tỉnh. Hồn phách của nàng đã bị hai tên quỷ sai dùng xích sắt giam giữ, nhục thân còn đang ngủ trên giường, nàng cuống quít nói: “Hai vị đại ca vì sao lại bắt ta?”
Quỷ sai có vóc dáng cao hơn một chút nói: “Có một vị tiểu nương tử họ Diêu kiện ngươi trước mặt Tần Quảng Vương, đi mau đi!”
Lữ Đại ngẩn người: “Nàng tên là Diêu Mạn Kinh?”
Quỷ sai vóc dáng thấp hơn một chút nói: “Không sai, chính là cái tên này.”
Lữ Đại nói: “Có thể cho ta nói với chuyết phu vài câu không, đề phòng hắn thức dậy sẽ lo lắng?”
Quỷ sai thứ hai không đồng ý, mạnh mẽ lôi kéo nàng ra cửa. Lữ Đại giãy dụa không được, cũng không cách nào sử dụng Phi Tinh Truyền Hận, đành phải đi theo bọn họ.
Sau thời gian một bữa cơm, bọn họ đã đi tới Phong Đô Quỷ Môn Quan. Qua cửa ải, chợt thấy sắc trời âm u, gió thổi ào ào, quán trà tửu lâu hai bên đường phố san sát không khác gì dương thế, chỉ có điều người đi đường có chút khác biệt. Có khi là những hồn ma bị chặt đầu, đầu treo trên thắt lưng, máu rỉ ra theo từng bước chân. Có khi là những hồn ma treo cổ thè lưỡi dài, hoặc là hồn ma thắt lưng đi lộn ngược, tay chống xuống đất, muôn hình muôn vẻ, Lữ Đại nhìn thấy cũng không sợ hãi.
Con người sau khi chết hồn về địa phủ, cũng không phải có thể lập tức đầu thai chuyển thế. Có người kém may mắn, lại không có mối quan hệ, đành phải đợi rất nhiều năm rồi cứ thế ở lại nơi này. Nam quỷ nữ quỷ nhìn vừa mắt nhau thì thành gia lập thất kết bạn sống qua ngày, địa phủ cũng rất ủng hộ, dù sao thành gia rồi quỷ cũng an phận, bởi vậy có vài Quỷ sai còn kiêm chức làm mai.
“Các vị đại gia, các vị nãi nãi, làm ơn cho ta chút đồ ăn đi!” Mấy con quỷ đầu bù tóc rối, y phục tả tơi bưng bát mẻ ăn xin dọc đường.
Chi phí ăn mặc ở âm phủ cũng được trả bằng tiền, có vài con quỷ không có bản lĩnh kiếm tiền ở âm phủ, dương thế cũng không có người cung phụng đốt giấy tiền vàng mã, khó tránh khỏi lưu lạc đến hoàn cảnh nghèo rớt mùng tơi.
Trong đám quỷ ăn xin có một nữ quỷ, nàng ta chống gậy trúc, cất bước gian nan, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể té ngã, trên người mặc áo vải rách nát, miễn cưỡng che khuất cái mông, hai chân dài nhỏ thẳng tắp. Tuy rằng đâu đâu cũng bẩn thỉu nhưng có thể nhìn ra vài phần phong tình.
Lữ Đại đi lướt qua bên cạnh nàng ta, ánh mắt dời xuống, nhìn thấy một đôi chân đầy máu thịt thì không khỏi thét lên.
Nữ quỷ quay đầu nhìn về phía nàng, thấy nàng nhìn chằm chằm chân của mình, giống như bị phỏng, nàng ta cố gắng đi nhanh vài bước, tư thái không được tự nhiên lại buồn cười.
Lữ Đại vội vàng quay đầu lại, không nhìn nàng ta nữa, thấp giọng hỏi hai gã Quỷ sai: “Hai vị đại ca, chân của nàng ấy sao lại biến thành như vậy?”
Quỷ sai có vóc dáng cao nói: “Tiểu yêu nhà ngươi thân mình lo chưa xong mà còn quan tâm người khác? Ngươi không biết Tần Quảng Vương của bọn ta xưa nay hận nhất loại yêu nào à? Lo cho thân mình trước đi!”
Lữ Đại thở dài nói: “Ta đã bị các ngươi bắt tới đây rồi, lo lắng thì có ích lợi gì chứ?”
Quỷ sai lùn cười nói: “Ngươi thật là rộng lượng, nữ quỷ vừa rồi vốn là nữ nhi của một nông hộ ở phủ Triều Châu, nhan sắc mỹ miều, tư thông với hàng xóm bị người ta tố cáo, lại đụng phải một tri phủ lòng dạ độc ác bắt nàng ta mang giày sắt đỏ, nên mới biến thành như vậy. Người nhà nàng ta chê nàng ta bại hoại môn phong, ngần ấy năm trôi qua mà đến một xâu tiền giấy cũng không thèm đốt.”
Lữ Đại tức giận nói: “Tên tri phủ đó liệu có gặp báo ứng không?”
Quỷ sai lùn nói: “Kiếp trước hắn tích đức nên đời này tốt số lắm, gặp báo ứng cũng là chuyện kiếp sau.”
Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã đi vào Sâm La bảo điện, một phụ nhân lưỡi dài quỳ gối dưới bậc thềm, chính là Diêu Mạn Kinh. Nàng ta thấy Lữ Đại bị bắt thì lòng tràn đầy đắc ý nghĩ: Đến nơi này rồi, yêu tinh nhà ngươi dù có bản lĩnh cỡ trời thì cũng giống ta thôi.
Lữ Đại nhìn thẳng vào hai mắt nàng ta, không nói gì, chỉ thành thật quỳ xuống.
Trên công đường có một gã Cổn Bào âm quan đang ngồi, đầu đội phương quan, mắt báo mũi sư tử, râu quai nón, trừng mắt nhìn Lữ Đại nói: “Nghiệt chướng, ngươi dụ dỗ phàm nhân, lạm dụng đan dược, nhiễu loạn trật tự dương gian, ngươi đã biết tội chưa!”
Hắn nói chuyện như sét đánh ngang tai, chấn động đến nỗi lỗ tai của Lữ Đại ong ong, trong lòng nàng biết hắn chính là Tần Quảng Vương, bèn nói: “Vương gia, chuyết phu là cam tâm tình nguyện tốt với ta, lúc đó hắn chưa thành thân, ta cũng chưa gả cho ai, hai người bọn ta tình đầu ý hợp thì có gì sai? Còn vị Diêu phu nhân này, lúc trước là nàng ta đến xin ta Tưởng Dung Đan, ta chẳng qua chỉ là không đành lòng từ chối, cũng đâu có gì sai chứ?”
Diêu Mạn Kinh bị kéo đầu lưỡi, lúng búng nói: “Vương gia, là nàng ta lấy Tưởng Dung Đan ra hoa ngôn xảo ngữ, nói đan này tốt như thế nào. Tiểu phụ nhân nhất thời hồ đồ, bị nàng ta mê hoặc, bỏ ra số tiền lớn mua rất nhiều Tưởng Dung Đan, ăn đến nỗi nghiện, không thể không hỏi mua thêm từ nàng ta. Nàng ta lại nói mua không được, tiểu phụ nhân cùng đường, lúc này mới treo cổ tự tử!”
Lữ Đại mở to hai mắt nhìn nàng ta, không hiểu nổi: “Diêu Mạn Kinh, ta có lòng tốt giúp ngươi, vì sao ngươi lại đổi trắng thay đen, vu oan giá họa cho ta?”
Vì sao ư? Sau khi chết, Diêu Mạn Kinh nghe quỷ sai nói bản thân vốn nên sống đến sáu mươi lăm tuổi. Ông trời ơi, không ngờ nàng ta có thể chịu đựng Hạ Hùng lâu như vậy, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Cẩn thận ngẫm lại cũng không có gì kỳ lạ, nếu con người không nhìn thấy hy vọng thì sẽ dần chết lặng trong tuyệt vọng, cũng sẽ không cảm giác được sự ghê tởm và đau khổ nữa. Giống như mẫu thân của nàng ta lúc còn trẻ tranh giành tình nhân, hay gây gỗ náo loạn với phụ thân phong lưu, sau đó cũng có thể bình tĩnh nhìn kiệu nâng hết tiểu thiếp này đến tiểu thiếp khác vào phủ.
Phụ nhân lớn tuổi đa phần không phải đều thế sao? Hy vọng phù dung sớm nở tối tàn mới là hại người nhất, cho nên nàng ta hận Lữ Đại, càng ghen tị nàng có pháp lực, có tự do, có thể gả được lang quân như ý.
Còn nhớ nàng từng nói Tưởng Dung Đan không đáng tiền, nhưng nó lại là tiên đan cứu mạng trong mắt Diêu Mạn Kinh. Hóa ra ở trong thế giới của bọn họ, đây chẳng qua chỉ là món đồ chơi nhỏ không đáng giá.
Đã từng có một bà con xa từ nông thôn đến vòi tiền, Diêu Mạn Kinh tặng một chai nước hoa tường vi cho tiểu chất nữ* quê mùa kia. Nước hoa được chưng cất từ những cánh hoa tường vi thượng hạng, đựng trong bình thủy tinh trong suốt, có màu hồng rất đẹp mắt, nắp bình còn mạ vàng. Tiểu chất nữ ngửi thử, dùng ngón út chấm một chút bôi lên mặt, như nhặt được chí bảo, Diêu Mạn Kinh chỉ cảm thấy buồn cười.
(*chất nữ: cháu gái.)
Nghĩ đến việc có lẽ mình ở trong mắt Lữ Đại cũng giống như tiểu chất nữ quê mùa đó, Diêu Mạn Kinh nhìn thẳng vào Lữ Đại, sự ghen tị cuồn cuộn trong ánh mắt hóa thành hận ý, nói: “Ngươi nói ta vu oan giá họa cho ngươi, vậy có chứng cớ không?”
Lữ Đại ngẫm nghĩ, quả thật không có chứng cớ, nàng bực bội nói: “Ngươi nói ta dụ ngươi uống thuốc, vậy ngươi có chứng cớ không?”
Diêu Mạn Kinh cười khẩy hai tiếng, không nói gì.
Tần Quảng Vương nói: “Hỉ Thước Tinh ngươi tham tiền có tiếng còn muốn chứng cớ nữa sao? Chắc chắn là ngươi dụ nàng ta uống thuốc, hại tính mạng nàng ta!”
Lữ Đại cực kỳ ấm ức, nhìn thẳng vào Tần Quảng Vương, nói: “Vương gia thân là âm quan thì nên đối xử công bằng với nhân yêu quỷ quái, há có thể bởi vì ta là yêu rồi cứ thế khẳng định ta có tội?”
Tần Quảng Vương vỗ án cả giận nói: “Nghiệt chướng, ngươi là cái thá gì mà đến phiên ngươi dạy bảo bổn vương làm quan? Chuyện yêu quái hại người bổn vương đã thấy quá nhiều, nhưng ta chưa thấy người nào hại được yêu quái! Nếu ngươi còn dám chống chế, bổn vương sẽ nghiêm trị không tha!”
Lữ Đại thấy hắn ăn nói ngang ngược thì cũng rất tức giận, cứng cổ cãi lại: “Không có là không có, chẳng lẽ Vương muốn bức cung nhận tội?”
Tần Quảng Vương nói: “Yêu nghiệt như các ngươi xưa nay gian xảo đã quen, không đánh không thành thật!” Hắn quét mắt qua quỷ sai bên cạnh: “Kéo nàng ta xuống, đánh ba mươi đại bản!” Đương định rút thẻ, Lâu phán quan ngồi bên tay phải hắn bỗng che môi ho khan một tiếng.
Tần Quảng Vương liếc nhìn y, tựa như nhớ tới gì đó, nắm lấy thẻ nói: “Lữ Đại, bổn vương hỏi lại ngươi một lần cuối, rốt cuộc ngươi có nhận tội không? Ba mươi đại bản không phải thứ mà một yêu quái có tu vi như ngươi chịu được, ngươi cứ nghĩ kỹ rồi trả lời!”
Diêu Mạn Kinh sốt sắng muốn nhìn Lữ Đại bị đánh, thầm nghĩ còn hỏi gì nữa, mau đánh đi!
Lữ Đại chưa từng bị đại bản đánh nên không biết sợ hãi, không chút do dự nói: “Ta chưa từng dụ nàng ta uống thuốc, không thể nhận tội này được.”
Tần Quảng Vương cắn răng trừng mắt, như thể đã tức giận đến cực hạn, nhưng lại không ném thẻ. Đám quỷ sai nhìn hắn, trong lòng đều cảm thấy kỳ quái: Vương gia xưa nay sát phạt quyết đoán, sao hôm nay lại do dự như thế?
Lúc này có một cái quỷ sai lén lút đi vào, ghé vào tai Lâu phán quan nói hai câu, Lâu phán quan nhìn Tần Quảng Vương nháy mắt, Tần Quảng Vương ném chiếc thẻ đã bóp chặt nãy giờ xuống đất, bỏ lại một câu: “Đánh mạnh cho bản vương!”
Hai gã quỷ sai như lang như hổ nhào tới bắt lấy Lữ Đại rồi kéo đến một cái ghế dài ngoài điện, cầm dây thừng trói lại. Lữ Đại lúc này mới cảm thấy sợ hãi, cả người không ngừng run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, trán đổ mồ hôi lạnh.
Quỷ sai giơ bản tử lên thật cao, đang muốn hạ xuống thì chợt nghe thấy một tiếng ‘chờ đã’, giống như từ chân trời rất xa truyền đến, bản tử trong tay lại không nhúc nhích được.
Một luồng bạch quang xẹt qua bầu trời âm u như sao băng rơi xuống đất, ánh sáng hội tụ hiện ra dáng người khoác áo choàng lông vũ, dáng đứng hiên ngang, không ai khác chính là Lữ Minh Hồ. Dây thừng được cởi ra, Lữ Đại nhào vào trong lòng y gào khóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.