Thước Kiều Tiên

Chương 55: Chỉ như lần đầu gặp gỡ




Ban đêm gió cao sóng lớn, mặt biển đen kịt mênh mông vô bờ, còn sâu thẳm hơn cả bóng đêm, giống như một cái miệng rộng giữa trời đất sắp nuốt chửng tất cả. Sóng biển đụng vào đá ngầm, bọt trắng tràn ra hết lớp này đến lớp khác.
Lữ Đại ngồi trên tảng đá ngầm cao nhất, vạt tay áo tung bay, thoạt nhìn như một đóa hoa lẻ loi nhỏ yếu.
Lục Quyết không cần tốn nhiều sức vẫn có thể làm thịt được nàng, biến năng lượng trời sinh của nàng thành món ăn tẩm bổ vết thương cũ chưa lành trong hồn phách của hắn. Nhưng khi nhìn thấy bóng lưng của nàng, nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào từ trong tiếng sóng dạt dào đó, hắn lại có chút mềm lòng, tiến lên hỏi một câu vô nghĩa: “Cô nương, ngươi làm sao vậy?”
Lữ Đại ngẩng đầu nhìn hắn, hai mắt đỏ hoe, trên mặt giàn giụa nước mắt, giọng nức nở nói: “Sao lần nào ngươi đặt cược cũng đúng?”
Lục Quyết không thể nhìn thấy nước mắt của nữ nhân, nhất là nữ nhân xinh đẹp, cho dù muốn ăn nàng thì cũng phải dỗ nàng vui vẻ trước.
Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng: “Kỳ thật cũng không có kỹ xảo gì, ăn may cả thôi.”
Lữ Đại nói: “Ngươi hay may mắn lắm sao?”
Tầm mắt Lục Quyết nhìn ra xa: “Có đôi khi cũng không tốt lắm, nhưng trên cờ bạc thì ta chưa thua bao giờ.”
Lữ Đại cúi đầu vân vê đai áo: “Ta có quen một người, vận may của hắn rất tốt, nhưng con người hắn không tốt, không chỉ không tốt mà quả thực cực kỳ đáng giận.”
Lục Quyết nói: “Ồ? Hắn đáng giận như thế nào?”
Bởi vì hắn là một người xa lạ, sau này có lẽ cũng sẽ không gặp lại nữa, cho nên Lữ Đại cũng không sợ mất mặt, kể lại cách mình đã quen Giang Bình cho hắn nghe, ví dụ như làm thế nào để giả trang thành Lỗ tiểu thư lừa hắn bỏ trốn, rồi bị hồ yêu vạch trần trở lại Lư Sơn, Lữ Minh Hồ tặng thuốc, Giang Bình cầm thuốc muốn đi cứu Lỗ tiểu thư, cứ thế kể hết không sót một việc nào.
Lục Quyết cảm thấy cực kỳ thú vị, mấy lần muốn cười đều nhịn xuống, nghe đến cuối cùng mới cất tiếng cười to, cười đến nỗi lông mày nhếch lên, toàn thân run rẩy.
Đã lâu lắm rồi hắn không được cười lớn như vậy, áp lực ở sâu trong hồn phách tối tăm dường như đã vơi đi một chút theo tiếng cười này, thoải mái hơn rất nhiều.
Lữ Đại nghiêm mặt nói: “Ngươi không được cười, cười nữa ta sẽ bỏ đi đấy!”  Nói xong đứng lên.
Lục Quyết kéo ống tay áo của nàng, cố gắng nhịn cười, nói: “Ngươi chớ tức giận, ta không phải chê cười ngươi, ta chỉ cảm thấy ngươi rất thú vị, ta chưa bao giờ gặp qua cô nương nào thú vị hơn ngươi, haha…” Nói xong lại nhịn không được cười rộ lên.
Thật ra Lữ Đại cũng không tức giận, nụ cười của hắn bị gò bó, mang vẻ hoang dã tự nhiên, cho nên nàng không cảm nhận được ác ý. Thậm chí khi bị hắn cười như thế, chính nàng cũng cảm thấy những chuyện này rất buồn cười, không đến mức quá buồn sầu khổ não.
Nàng lại ngồi xuống, cầm một nắm đá, dùng sức ném từng viên từng viên về phía xa, nói: “Ta biết lừa gạt người khác là ta không đúng, nhưng hắn nhận thuốc của Minh Hồ đi cứu Lỗ tiểu thư như vậy cũng quá vô tình vô nghĩa.”
Lục Quyết gật đầu rồi lại lắc đầu, nói: “Ngươi không sai, không gạt người thì sao có thể gọi là yêu? Nếu ta là hắn, gặp được tiểu yêu nương xinh đẹp như ngươi thì vui mừng còn không kịp, tuyệt đối sẽ không cưới Lỗ tiểu thư.”
Lời này nghe cực kỳ thuận tai, Lữ Đại nhìn hắn: “Thật sao?”
Lục Quyết đối diện với con ngươi đen nhánh của nàng, nghiêm mặt nói: “Là thật, chỉ tiếc ta không phải hắn.”
Lữ Đại mỉm cười, dời tầm mắt về phía biển rộng, nói: “Ngươi có vẻ ngoài tuấn tú như thế, chắc chắn là có rất nhiều nữ hài tử thích ngươi.”
Lục Quyết thở dài một tiếng: “Nhưng các nàng đều không thú vị bằng ngươi.”
Được mỹ nam tử tán thưởng và khẳng định luôn là linh đan tốt nhất chữa khỏi vết thương tình cảm của nữ nhân. Ý cười của Lữ Đại càng sâu, nước mắt đã sớm bị gió biển thổi khô. Lục Quyết dỗ nàng vui vẻ, lại không muốn ăn nàng nữa.
Lại ngồi thêm chốc lát, hắn dặn dò: “Hải Thị gần đây không yên ổn, một nữ tử yếu đuối như ngươi rất dễ dàng bị theo dõi, sớm trở về đi.” Lời còn chưa dứt, người đã theo gió lướt bay xa bảy tám trượng.
Lữ Đại suy nghĩ giây lát, cũng không đuổi theo hỏi tên họ của hắn.

Bên này, lại nói đến bệnh của Lỗ Phật Loan, ban đầu chỉ là nổi mẩn trên da, tắc nghẽn lồ ng ngực, dần dần chuyển qua đau họng, chóng mặt, đêm nằm tiểu tiện không hay biết, sáng sớm thì buồn ngủ, đã mời y quan khám thử, uống qua mấy thang thuốc, nhưng bụng lại trướng như cái trống, ngày nào cũng đau đến chết đi sống lại, giày vò mỹ nhân đẹp như tranh vẽ đến mức hấp hối.
Lỗ tri phủ và phu nhân vô cùng đau lòng, lúc này mới dán thông cáo cho tìm danh y khắp phương. Ngày hôm đó, Nhàn Vân mang theo thuốc đi tới Lỗ gia, dựa theo lời Giang Bình dặn dò nói đây là thuốc được đạo dĩ trên núi tặng, lại kể ra sự thần kỳ của nó cho Lỗ tri phủ nghe.
Lỗ tri phủ bị hắn làm cảm động, lại biết tổ tiên Giang gia là nhà hào phú, đương nhiên có không ít trân bảo, thứ nữa là có thể chữa ngựa chết thành ngựa sống, bèn nhận lấy thuốc rồi giao cho nha hoàn, sắc cho tiểu thư uống.
Lỗ Phật Loan đã hai tháng không hành kinh, vừa uống thuốc vào đã cảm thấy bụng không còn chướng, cũng không đau nhức, ước chừng qua một bữa cơm đã tuôn ra ba bốn lít màu tím đen, cơ thể giống như thay đổi xương thịt, ăn chút gì đó rồi yên ổn ngủ một giấc, ngày hôm sau đã khá hơn rất nhiều.
Lỗ gia vui mừng hớn hở, Lỗ tri phủ tự mình mang lễ vật ngồi kiệu tới Giang trạch. Giang Bình vội vàng đi ra nghênh đón, Lỗ tri phủ thấy hắn là nam nhân lịch thiệp tuấn tú thì càng thêm vui mừng, đi tới đại sảnh ngồi xuống, nói rất nhiều lời cảm kích.
Giang Bình nói: “Đại nhân nói quá lời rồi, vị đạo sĩ kia tặng thảo dân tiên đan, vốn là dùng để cứu người. Huống chi đại nhân là quan phụ mẫu Hàng Châu, vì bách tính ngày đêm vất vả, thanh liêm chính trực, thảo dân biểu lộ chút tâm ý cũng là việc nên làm.”
Lỗ tri phủ mỉm cười, bưng chén trà lên nhấp một ngụm, nói: “Giang công tử bao nhiêu niên canh rồi*?”
(*bao nhiêu niên canh: lời nói tôn kính người xưa dùng để hỏi tuổi người khác.)
Giang Bình nói: “Mười chín.”
Lỗ tri phủ nói: “Đã có hôn phối chưa?”
Giang Bình nói: “Nửa năm trước chuyết kinh Lữ thị đã bước vào cửa.”
Lỗ tri phủ gật đầu, trong mắt có chút thất vọng, tán gẫu: “Tiểu nữ nay đã bình phục, quả thật là một việc vui, hai ngày nữa trong nhà ta có tổ chức yến tiệc, mong Giang công tử và lệnh phu nhân tới chung vui cùng, tiểu nữ cũng có thể trực tiếp cảm tạ.”
Giang Bình lộ vẻ khó xử: “Chuyện này… nói ra không sợ đại nhân chê cười, ngày trước chuyết kinh giận dỗi với thảo dân nên đã về nhà mẹ đẻ, tạm thời thảo dân cũng không có cách nào gọi nàng về.”
Lỗ tri phủ cười nói: “Giữa phu thê làm gì có chuyện không cãi nhau, bản quan lúc còn trẻ cũng hay giận hờn với phu nhân đó thôi. Nếu lệnh phu nhân ở nhà mẹ đẻ, ngươi tới một mình cũng được.”
Giang Bình từ chối không được, đành phải đồng ý.
Hai ngày sau, hắn đi tới Lỗ gia, yến hội tổ chức ở đại sảnh, Lỗ tri phủ mời hắn vào tiệc. Đại sảnh rực rỡ sắc màu, sênh cầm tế nhạc, trên bàn ngọc bày nhiều món ngon, rượu quý trong chén.
Chưa tới bao lâu, nha hoàn tiến vào bẩm báo: “Tiểu thư tới.”
Giang Bình ngừng thở, tim cũng ngừng đập. Cho đến lúc này, thật ra hắn vẫn chưa biết rốt cuộc mình thích Lỗ tiểu thư hay Lữ Đại. Có lẽ khi gặp Lỗ tiểu thư rồi hắn sẽ biết chăng.
Hắn đứng lên, vô cùng khẩn trương chờ đợi Lỗ tiểu thư đến, chờ đợi đáp án liên quan đến cả đời hắn.
Bên ngoài vang lên tiếng ngọc bội va vào nhau, một bóng hình xinh đẹp có nha hoàn vây quanh chậm rãi đi tới, nàng tóc búi tóc Khuynh kế, mặc áo lót gấm xanh và váy thêu chỉ vàng, bên dưới là một đôi giày hoa mới tinh. Có lẽ là bệnh nặng mới khỏi nên người rất gầy gò, nhưng ánh sáng trong đôi mắt xinh đẹp vẫn rực rỡ, dịu dàng nhìn Giang Bình giây lát rồi rủ hàng mi cong dày xuống, nói vạn phúc với hắn.
Giang Bình hoàn hồn, cũng rủ mắt, tim đập thình thịch, đáp lễ: “Tiểu thư vạn phúc.”
Lỗ Phật Loan nhập tịệc kính hắn một chén rượu, hàn huyên vài câu, tâm tình Giang Bình cũng từ từ bình tĩnh lại. Hắn phát hiện cho dù là dung mạo giống nhau, nhưng Lỗ tiểu thư và Lữ Đại rất khác biệt. Lữ Đại không trầm tính như Lỗ tiểu thư, Lỗ tiểu thư chỉ yên lặng ngồi đó ăn cơm uống rượu. Còn Lữ Đại tựa như nói mãi không hết chuyện, thỉnh thoảng không nói lời nào nhưng ánh mắt cũng rất sinh động.
Lỗ tiểu thư như một hồ nước trong đại viện, yên tĩnh dịu dàng. Lữ Đại thì giống như dòng suối trong núi, không có một khoảnh khắc nào là bất động. Nếu như chưa từng gặp người sau, người trước đương nhiên sẽ rất tốt, nhưng từng gặp người sau rồi, bây giờ hắn chỉ cảm thấy người trước mãi cũng không tốt bằng.
Ví dụ như với gia cảnh Lỗ tiểu thư, cho dù nhất thời vì mang ơn mà muốn gả cho hắn, tương lai chưa chắn sẽ không xảy ra những phiền toái. Có lẽ nàng sẽ khuyên hắn đi làm quan, có lẽ nàng sẽ chê hắn không có tiền đồ, người nhà của nàng tất nhiên cũng sẽ coi thường hắn, thời gian lâu dài, hảo cảm biến mất gần sẽ trở thành một đôi phu thê cay nghiệt, nào có ý nghĩa gì đâu?
Suy nghĩ giây lát, hắn cảm thấy những phiền toái trong đời thực này còn đáng sợ hơn cả chuyện người và yêu không cùng đường.
Sau khi tan tiệc rượu, Lỗ tri phủ cùng Giang Bình tản bộ ở hoa viên, một gã sai vặt đi tới, nói người bên Thị Tuyền Tư cầu kiến.
Lỗ tri phủ nói: “Chắc là có việc gấp, Giang công tử, ngươi đi dạo một mình nhé, bổn quan làm phiền một lát.”
Giang Bình vội nói: “Đại nhân cứ bận việc, đừng lo cho ta.”
Lỗ tri phủ vội vàng rời đi, Giang Bình đi dọc theo đường đá tới dưới một gốc cây đan quế cành lá sum xuê, hoa màu cam chụm thành từng khóm, giống như tia lửa phun trào, mùi thơm ngào ngạt.
Giang Bình ghé sát vào một đám hoa, đang còn ngửi thử mùi hương, phía sau bỗng vang lên một giọng nữ yêu kiều như hoàng oanh, gọi: “Giang công tử.”
Giang Bình quay đầu, cười nói: “Lỗ tiểu thư, người cũng ở đây sao?”
Ánh dương phủ trên mặt hắn, đúng là một khuôn mặt phấn điêu ngọc mài, chỉ là sắc mặt cũng có chút tiều tụy, nhưng điều này cũng không tổn hại đến vẻ anh tuấn của hắn, ngược lại càng làm người ta đau lòng, cũng không biết vì sao hắn tiều tụy như vậy.
Lỗ Phật Loan mím môi, nói: “Giang công tử, tới trước đình uống chén trà đi, ta có vài lời muốn nói với ngài.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.