Thước Kiều Tiên

Chương 46: Lữ Đại bại lộ




“Nương tử, sáng nay có một đạo sĩ đến cửa hàng nói nàng là yêu quái biến thành, còn cho ta một lá phù chú, kêu ta thừa dịp nàng không đề phòng dán lên người nàng sẽ nhìn thấy kết quả, nàng xem có buồn cười không?”
Giang Bình về đến nhà thì lập tức kể chuyện này cho Lữ Đại nghe, xem như một trò cười.
Vẻ mặt Lữ Đại cứng đờ, trợn tròn hai mắt rồi chỉ vào chính mình, không thể tưởng tượng nổi nói: “Hắn nói ta là yêu quái?”
Giang Bình nói: “Chỉ là nói nhảm, muốn lừa tiền thôi.”
Lữ Đại dựng đứng mày liễu, mắng: “Yêu đạo đáng chết, ta nào có trêu chọc hắn? Cớ gì lại hãm hại ta như vậy! Phù chú hắn cho chàng chắc chắn có cổ quái, mau đốt nó đi!”
Giang Bình nói: “Thứ đó làm sao ta mang về được? Đã đốt ở cửa hàng rồi.”
“Thật sao?”
“Yên tâm đi nương tử, những tên giang hồ lừa đảo này cố làm ra vẻ huyền bí, ta đã thấy nhiều trò mê hoặc lòng người, sẽ không mắc mưu. Hắn dám trở lại, ta sẽ đưa hắn đi gặp quan.”
Dù sao hắn cũng không phải Hứa Tiên trong chuyện xưa, chỉ được vẻ ngoài không có đầu óc, quen vong ân phụ nghĩa, nghe người khác nói dăm ba câu đã nghi ngờ nương tử chung chăn chung gối với mình lâu nay.
Lữ Đại cảm thấy vui mừng sâu sắc, vuốt ve khuôn mặt của hắn, nói: “Chàng là lang quân tốt, quả nhiên ta không nhìn lầm ngươi.” Trong bụng lại thầm nghĩ, tên đạo sĩ này đúng là kỳ quặc, chốc nữa ta phải đi gặp hắn mới được.
Nàng là Tiểu Hỉ Thước đạo hạnh hơn hai trăm năm, ở thế tục vốn nên khiêm tốn một chút, nhưng từ khi có Phi Tinh Truyền Hận, sức mạnh của nàng còn hơn cả yêu quái ngàn năm, chỉ hận không có cơ hội khoe khoang.
Hai ngày sau, một lão già hơn sáu mươi tuổi đi tới Ánh Nguyệt Trai, nói với Giang Bình: “Chưởng quỹ, Hàn gia có một khối Hán ngọc tổ truyền, lão hủ không dám lấy ra, khi nào ngươi rảnh rỗi thì đến Hàn gia xem thử, giá cả dễ thương lượng.”
Giang Bình nói: “Lão họ gì? Nhà ở đâu?”
Lão già nói: “Ta họ Hoàng, Hàn gia ở bờ sông nhỏ ngoài cửa Phượng Đài, sau nhà có rừng trúc, rất dễ tìm.”
Giang Bình nói: “Vậy giờ Mùi ngày mai tại hạ sẽ đến nhà bái phỏng, có tiện không?”
Lão già gật đầu: “Quyết định vậy đi, lão già này không quấy rầy chưởng quỹ buôn bán nữa, ngày mai xin đợi đại giá, cáo từ.”
Ngày hôm sau ăn cơm trưa xong, Giang Bình cưỡi ngựa ra khỏi cửa, bỗng có một nam nhân từ trong ngõ đi ra, nắm lấy dây cương ngựa rồi nói: “Giang công tử, phù chú mà bần đạo cho ngươi đã dùng tới chưa?”
Giang Bình chăm chú nhìn, lại là tên đạo sĩ kia, hắn mất kiên nhẫn nói: “Ngươi là yêu đạo, chuyết kinh và ngươi không thù không oán, cớ sao ngươi lại muốn hại nàng?”
Vẻ mặt đạo sĩ nghiêm nghị: “Giang công tử, không phải bần đạo muốn hại nàng, là ngươi bị sắc đẹp mê hoặc, đến người hay yêu cũng chẳng phân biệt được. bần đạo có tâm cứu ngươi, ngươi còn khăng khăng một mực không có chủ kiến!”
Giang Bình làm sao có thể tin thê tử là yêu được, nàng rõ ràng là thiên kim tri phủ thế gia, liều lĩnh bỏ trốn với hắn, bất kỳ hoài nghi nào với nàng cũng là sự phụ bạc đối với nàng.
Hắn trừng mắt nhìn đạo sĩ không rõ lai lịch này, cả giận nói: “Miệng lưỡi nói bậy, ta thấy là ngươi rắp tâm bất lương, châm ngòi ly gián, còn tiếp tục tới quấy rầy nữa, ta sẽ đưa ngươi đi gặp quan phủ, buông tay!” Nói xong hắn quất một roi.
Đạo sĩ đành buông tay ra, nhìn hắn đi xa, cười nhạo nói: “Nam nhân ngu xuẩn.”
Giọng điệu khi nói ba chữ này rất yểu điệu, đương nhiên là giọng của nữ tử. Thì ra nàng ta không phải đạo sĩ, mà là hồ yêu Hoàng thị ở Hà Thê Động. Mấy tháng trước nàng ta gặp Giang Bình ở bến tàu Huy Châu rồi đem lòng thích hắn, bèn lấy cớ về nhà mẹ đẻ Hàng Châu để lên thuyền của hắn, sau đó bị Lữ Đại nhìn thấu yêu thân, đuổi tới động phủ đánh cho trọng thương, bởi vậy ghi hận trong lòng.
Hoàng thị có một sư huynh, làm việc ở Thủy Long Lĩnh, Hoàng thị chạy trốn tới chỗ hắn tĩnh dưỡng mấy tháng, muốn đến Hàng Châu tìm Giang Bình và tiểu đạo sĩ họ Lữ báo thù, lại sợ kiếm phù trong tay tiểu đạo sĩ nên đã tìm đến sư huynh mượn một pháp bảo, gọi là Ngọc Cầu Thuẫn.
Ngọc Cầu Thuẫn này không chỉ có thể ngăn cản cao thủ công kích mà trên mặt còn khảm một khối bảo ngọc, có thể chiếu ra nguyên hình yêu quái.
Đến Hàng Châu, Hoàng thị hỏi thăm được chỗ ở của Giang Bình, nhưng người lại không có ở đây, hỏi thăm hạ nhân Giang trạch thì mới biết hắn đã đi Kim Lăng. Hoàng thị lại đi tới Kim Lăng, không phí chút sức lực đã tìm được Ánh Nguyệt Trai, theo Giang Bình tới tòa nhà ở phố Bình Sự.
Nàng ta sợ tiểu đạo sĩ họ Lữ cũng ở trong nhà, cẩn thận cầm Ngọc Cầu Thuẫn lẻn vào trong nhà, ngạc nhiên phát hiện thê tử của Giang Bình thật ra là một con chim hỉ thước, chân dung chim hỉ thước kia giống y hệt tiểu đạo sĩ họ Lữ.
Khó trách nàng hao tâm tổn sức cứu Giang Bình, nguyên do là nàng cũng coi trọng nam nhân anh tuấn này, muốn chiếm hắn làm của riêng. Chẳng qua nàng gian trá hơn, đầu tiên là giả trang thành tiểu đạo sĩ, sau lại giả trang thành mỹ nữ nhu nhược đáng thương, xoay Giang Bình mòng mòng.
Còn nàng ta rõ ràng là hồ ly tinh, thế mà thủ đoạn thu phục nam nhân lại không bằng một con chim hỉ thước, thật đáng hận đáng giận.
Đúng là con chim ranh mãnh, Hoàng thị càng nghĩ càng hận, thầm nghĩ cứ thế giết nàng thì lại hời cho nàng quá, chi bằng trước hết vạch trần quỷ kế của nàng, để cho nàng nếm thử tư vị bị nam nhân vứt bỏ.
Vì thế Hoàng thị biến thành đạo sĩ, nói với Giang Bình những lời kia. Giang Bình không tin, nhưng cũng không sao, đây vốn chỉ là một bước nằm trong kế hoạch.
Hoàng thị đang chậm rãi thả bước trên đường, bỗng nhiên quẹo vào một cái ngõ nhỏ không người, phía sau vang lên một giọng nói ngọt ngào của nữ tử: “Vị đạo trưởng này, ta với ngươi vốn không quen biết nhau, cớ gì ngươi lại muốn phá hư nhân duyên của ta?”
Hoàng thị xoay người, hiện ra dáng hình, nhìn Lữ Đại, nói: “Tiểu kỹ nữ, ngươi còn nhớ rõ ta không?”
Lữ Đại sửng sốt một lát, cười nói: “Hóa ra là bại tướng dưới tay ta, ta tốt bụng tha cho ngươi một mạng, nếu người biết điều thì nên trốn thật xa, tội gì lại tới tìm chết?”
Hoàng thị dùng Ngọc Cầu Thuẫn chắn ở trước người, tay phải cầm kiếm, nói: “Đạo hạnh của ngươi thâm sâu tới đâu mà dám càn rỡ như thế? Lần trước là ta bất cẩn nên mới dính chiêu của ngươi, hôm nay ai thắng ai thua vẫn chưa biết đâu!”
Chiếc ô màu đen được mở ra, trên mặt ô tinh quang rực rỡ, khoảnh khắc kiếm quang và tinh quang giao nhau, lực đạo trên kiếm hóa thành hư ảo. Tinh quang bắn về phía Hoàng thị, Hoàng thị chấn động, giơ Ngọc Cầu Thuẫn lên ngăn cản.
Keng keng keng, trên Ngọc Cầu Thuẫn bị đánh thành một cái hố to dày đặc.
Ngọc Cầu Thuẫn là pháp bảo thượng phẩm, cao thủ dùng toàn lực phản kích cũng không thể lưu lại dấu vết ở phía trên, chiếc ô màu đen trong tay Tiểu Hỉ Thước Tinh này là pháp bảo gì, sao có thể lợi hại như thế?
Hoàng thị sống hơn một ngàn năm, kiến thức sâu rộng, suy nghĩ giây lát rồi hoảng sợ nói: “Đây là Phi Tinh Truyền Hận?”
Lữ Đại chuyển động cán ô, mặt đầy vẻ đắc ý cười nói: “Không sai.”
Hoàng thị tò mò nói: “Phi Tinh Truyền Hận trước giờ vẫn không rõ tung tích, làm sao lại ở trong tay ngươi?”
Lữ Đại chớp mắt: “Ta không nói cho ngươi biết. Ngươi tâm thuật bất chính, hôm nay ta không thể không bắt giữ ngươi!”
Trong tay nàng xuất hiện một lá bùa, dưới ánh sao bao phủ đánh về phía Hoàng thị. Hoàng thị tung người bay về phía sau, Lữ Đại đuổi theo, chợt cảm thấy có một luồng linh lực dao động, tựa như tiến vào trận pháp, trong lòng thầm nói không ổn rồi. Nàng thấy cảnh tượng xung quanh biến đổi kỳ ảo, từ con ngõ dài đến một mảnh rừng trúc xanh um.
Hoàng thị mặc đạo bào vải lam đứng cách đó không xa, nhếch đôi môi đỏ, lộ ra một nụ cười gian như đã thực hiện được kế hoạch, trường kiếm trong tay rung lên, lá trúc trên đất bay lên không trung, giống như ngàn vạn thanh phi đao xanh biếc mang theo tiếng xé gió bén nhọn đâm về phía Lữ Đại.
….
Lại nói đến Giang Bình, sau khi ra khỏi cửa Phượng Đài, hắn tìm được ngôi nhà bên bờ sông nhỏ có rừng trúc rồi gõ cửa.
Một tiểu hài tử mặc áo đỏ mở cửa, nhìn hắn từ trên xuống dưới, nói: “Các hạ là Giang chưởng quỹ của Ánh Nguyệt Trai?”
Giang Bình khẽ gật đầu: “Ngươi là cháu của Hoàng lão?”
Tiểu hài tử cũng gật đầu, nói: “A gia ta đang ở rừng trúc chờ ngươi.”
Giang Bình đi tới sau nhà thì chợt thấy trong rừng trúc có một luồng ánh sáng chói mắt nổ tung, hắn không khỏi nhắm mắt lại, tay áo bị gió lớn thổi bay phấp phới, trong lòng thầm kinh ngạc, chuyện gì thế này?
Lá trúc giữa không trung hóa thành bột mịn, ánh sao dần tắt đi, Lữ Đại nhìn thấy Giang Bình thì nhất thời sửng sốt.
Giang Bình mở mắt ra, nhìn thấy nàng cũng sửng sốt không thôi.
Nàng mặc áo lụa màu đỏ bạc với váy xếp ly có viền màu xanh lam, trên đầu búi tóc Tùy Vân, cài nghiêng một cây trâm vàng điểm ngọc lục, vẫn là cách ăn mặc thường ngày của nàng khi ra ngoài, nhưng chiếc ô đen có ánh sáng đang lưu chuyển trong tay nàng hiển nhiên không phải là vật của phàm trần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.