Thước Kiều Tiên

Chương 37: Thi đậu Thám Hoa (3)




Phàm nhân thường chú trọng nhập thổ vi an*, ngoại trừ đệ tử Phật môn thì ít có người thiêu xác, càng không có người lấy tro cốt của mình làm đồ sứ. Hành động này của Trâu Thám Hoa tất sẽ làm thế tục kinh hãi.
(*nhập thổ vi an: khi người đã khuất thường chôn dưới đất cho an toàn.)
“Vì sao hắn phải làm như vậy?”
“Có lẽ là chết không nhắm mắt, muốn dùng cách này để chứng minh sự trong sạch với thế nhân. Nhưng chẳng có mấy ai tin tưởng hắn, hơn nữa còn lưu truyền rộng rãi một câu chuyện. Đói là hắn thật sự cưỡng bức Nhụy Hương phu nhân, cho nên sau khi hắn chết, Đới tướng quân đã thiêu xác hắn cho hả giận, sau đó có một vị thư sinh ngưỡng mộ hắn đã dùng tro cốt của hắn làm thành ống bút. Ba năm sau, vị thư sinh kia đậu tiến sĩ, từ đó lưu truyền một lời đồn, nếu người nào có được ống đựng bút kia thì sẽ được đề tên lên bảng vàng.”
Lữ Đại sửng sốt một lúc lâu: “Lang quân tin tưởng Trâu Thám Hoa trong sạch sao?”
Giang Bình nói: “Lòng người khó đoán, không có chứng cứ thì không thể vội vàng kết luận. Có điều những con bướm này tới quấy phá thì chắc chắn có liên quan đến chủ nhân ống bút, ngày mai ta cho người đưa thư tới Tô Châu, hỏi Dương chưởng quỹ xem ống bút kia hiện tại đang ở đâu.”
Nói tới đây thì thời gian đã sang canh bốn, Giang Bình tìm một cái hộp rỗng, cất sáu con bướm vào trong, sau đó cùng Lữ Đại đi ngủ lại.
…..
Lại nói, sau khi Lữ Đại rời khỏi Hành Lạc Thành, Tiết Kinh Ngọc nhớ mãi không quên nàng, một ngày nọ không kiềm chế được nữa đã mang theo rất nhiều lễ vật cưỡi mây đi tới núi Lư Sơn. Đang muốn tìm một vị đạo sĩ thông bẩm một tiếng, trước mắt chợt lóe lên một luồng ánh sáng trắng, một nam nhân mặc áo choàng lông chim, đầu đội mũ đạo sĩ, trên cánh tay cầm cây phất trần, đứng trên đầu một cây tùng nghiêng nghiêng. Gió núi thổi qua làm lắc lư ống tay áo rộng thùng thình của y, thoạt nhìn y có thể cuốn theo cơn gió bất cứ lúc nào.
Ngay cả Tiết Kinh Ngọc cũng không nhịn được mà cảm thán: Người này thực sự có cốt cách của bậc thần tiên.
Lữ Minh Hồ lạnh lùng đánh giá y, có chút kinh ngạc khi thấy y xuất hiện một mình ở đây: “Ngươi là Tiết Kinh Ngọc?”
Tiết Kinh Ngọc ngạc nhiên nói: “Sao đạo trưởng lại biết ta là Tiết Kinh Ngọc chứ không phải là Tiết Tùy Châu?”
Lữ Minh Hồ nói: “Ta nghĩ Tiết Tùy Châu làm việc cẩn thận, hẳn sẽ không tới đây một mình.”
Tiết Kinh Ngọc cười nói: “Đạo trưởng quả là thông minh tuyệt đỉnh, không hổ danh là đệ nhất kỳ tài hai trăm năm qua của đạo môn các ngài. Lần trước sau khi ngài cùng Đại muội muội rời đi, đại ca ta cứ nhắc tới ngài mãi, phải biết rằng trong giới đạo yêu hiện tại, người có thể khiến hắn chú ý chỉ có đếm trên đầu ngón tay.”
Đại muội muội? Lữ Minh Hồ khẽ nhíu mày, giọng nói trở nên lạnh lùng: “Ngươi tới đây làm gì?”
Tiết Kinh Ngọc thấy lời khen tặng này không có tác dụng thì trong lòng có chút buồn bực, nhưng ý cười trên mặt không hề giảm: “Đạo trưởng chớ hiểu lầm, Tiết mỗ hôm nay đến đây cũng không có ác ý gì, chỉ vì nhiều ngày rồi không thấy Đại muội muội nên muốn hỏi thăm nàng đôi câu, không biết là nàng có ở đây hay không?”
Câu này mà để người ngoài nghe thấy sẽ lầm tưởng y và Lữ Đại là bằng hữu rất thân thiết.
Ánh mắt Lữ Minh Hồ như đao kiếm, đâm xuyên qua da mặt dày của y, nói: “Một tên dâm tặc như ngươi mà còn có mặt mũi tới tìm nàng sao? Ta còn đang muốn tìm ngươi tính sổ đây.”
Tiết Kinh Ngọc vội vã tạo một kết giới bảo toàn bản thân: “Đạo trưởng nói như vậy không thích hợp lắm thì phải. Tiết mỗ là yêu, Đại muội muội cũng là yêu, yêu và người đâu giống nhau? Yêu không có nhiều quy củ, ta thích nàng, muốn cùng nàng song tu thì hỏi xem có gì sai?”
Lời vừa dứt, trên bầu trời vang lên tiếng nổ, dữ dội tới mức mấy tiểu đạo sĩ đang múc bên ao hoảng sợ vứt cả xô, ngẩng đầu thì nhìn thấy một tia chớp cắt ngang qua bầu trời, tò mò nói: “Có vị sư thúc nào đang luyện Thiên Lôi Quyết sao?”
Một tiểu đạo sĩ dày dặn kinh nghiệm nói: “Nhìn tình hình này thì hơn phân nửa là Thập Nhị sư thúc.”
Tia chớp đánh thẳng vào đầu Tiết Kinh Ngọc, dù sao y cũng không có tu vi như Tiết Tùy Châu, cơn đau truyền từ đỉnh đầu xuống lòng bàn chân, lập tức ngã xuống đất rên rỉ hiện về nguyên hình, như khoai lang nướng chín cháy đầu, xì xèo bốc khói.
Lữ Minh Hồ hừ lạnh một tiếng, cầm kiếm rời đi.
Y đương nhiên biết người và yêu không giống nhau, yêu thiên tính tự do, cho nên nàng trộm đồ cũng được, trộm người cũng được, y không muốn can thiệp nhiều. Tiểu Hỉ Thước dù sao cũng là Tiểu Hỉ Thước, nếu bắt quy củ giống như người thì còn ý nghĩa gì nữa. Nhưng nếu có người đám để ý đến nàng, bất luận là người hay yêu thì Lữ Minh Hồ cũng không nể tình.
Bởi vì y vốn là một người vô tình.

Bên kia, Thanh Chi trở về Trúc Tuyết Xuyên, hiềm khích lúc trước với Lạc Hoa Triều cũng tiêu tán, cô điệt* máu mủ tình thâm, tựa như không có chuyện gì không bỏ qua được. Lạc Hoa Triều nghe nói Lục Hiểu Phù và Tiêu Hoa Hành muốn giết Thanh Chi thì trong lòng nổi giận, lập tức phái sứ giả đến Thục Sơn chất vấn.
(*cô điệt: cô và cháu gái.)
Lục chưởng môn nói chuyện với sứ giả Trúc Tuyết Xuyên hồi lâu, lại nghe nói Lữ Đại bị ái nữ bán đến Hành Lạc Thành kỳ thật ra là nữ nhi bên ngoài của Tử Nguyên Chân Nhân, chuyện này lão đương nhiên không tiện tìm Tử Nguyên Chân Nhân chứng thực, đang còn bán tín bán nghi thì lại phát hiện lần này ái nữ đã gây ra họa lớn.
Cân nhắc qua lại, Lục chưởng môn quyết định khiển trách ái nữ và Tiêu Hoa Hành ở ngay trước mặt chúng đệ tử cùng sứ giả Trúc Tuyết Xuyên, sau đó nhốt vào Tư Qua Đáp, trong một năm không được ra ngoài.
Dù sao Thanh Chi cũng bình yên vô sự, Lạc Hoa Triều xem như cũng khá hài lòng với kết cục này. Nào biết mẫu thân Lục Hiểu Phù vì quá lo lắng cho nữ nhi, không quá mấy ngày đã bảo Lục chưởng môn thả nàng ta ra.
Lục Hiểu Phù rời khỏi Thục Sơn, dịch dung chơi đùa khắp nơi. Nghe nói trên núi Kỳ Lân có một loại cáo đen, da lông bóng mượt, dính nước không thấm, lửa cháy không hỏng, nàng ta muốn bắt vài con về làm áo lông.
Trên đỉnh núi Kỳ Lân gió lạnh thấu xương, tuyết phủ trắng xóa, dưới ánh mặt trời màu bạc trải dài ngút tầm mắt, mênh mông vô bờ.
Lục Hiểu Phù mặc y phục đỏ rực như lửa, tay cầm cây cung dài màu đen, bên hông đeo một ống tên, đôi giày da kêu kẽo kẹt trên tuyết.
Khóe mắt lướt qua không trung, một đám màu đen bay vụt qua, Lục Hiểu Phù vặn eo kéo cung, mũi tên lông vũ xé gió lao ra ngoài. Lúc tên sắp bắn trúng con vật xinh đẹp kia, mũi tên lông vũ như bị một thanh đao sắc bén vô hình chém đứt, rơi xuống đất.
Lục Hiểu Phù cả kinh, quay đầu nhìn quanh bốn phía, bên cạnh vách đá cách đó ba trượng có một bóng dáng thon dài chẳng biết đã đứng đó từ khi nào.
Trời màu trắng, đất màu trắng, y mặc y phục lông vũ cũng màu trắng, nếu không phải mái tóc màu đen thì y gần như đã dung nhập vào không gian không nhiễm chút bụi trần của Quỳnh Dao.
Lục Hiểu Phù cười rộ lên: “Minh Hồ sư huynh, huynh tới tìm ta sao?”
Lữ Minh Hồ nói: “Lục sư muội, ta dẫn ngươi tới một nơi.”
“Là nơi nào?”
Lữ Minh Hồ không đáp, ngự kiếm bay về phía Tây Nam, y biết Lục Hiểu Phù sẽ theo kịp.
Lục Hiểu Phù quả nhiên đi theo y, hờn dỗi nói: “Minh Hồ sư huynh, vừa rồi vì cớ gì huynh lại bẻ gãy mũi tên của ta? Ta lội trong băng tuyết nửa ngày trời mới tìm được một con cáo đen, nhưng cứ thế bị huynh thả đi.”
Lữ Minh Hồ nói: “Con cáo đen kia nhỏ yếu hơn Lục sư muội, giúp đỡ kẻ yếu vốn là giáo lý của sư môn.”
Lục Hiểu Phù có thâm ý khác nói: “Ai cũng bảo sư huynh lạnh lùng vô tình, không ngờ huynh lại có tình thương đối với động vật.”
Lữ Minh Hồ liếc nhìn nàng ta, không nói gì nữa.
Lục Hiểu Phù nói: “Con chim hỉ thước kia là nữ nhi ngoài giá thú của sư phụ huynh thật sao?”
Lữ Minh Hồ nói: “Lời đồn thôi.”
Lục Hiểu Phù gật đầu, ánh mắt khẽ thay đổi, đang muốn hỏi lại, Lữ Minh Hồ ấn ngự kiếm xuống, Lục Hiểu Phù theo y đáp xuống một sườn núi mây mù bao phủ.
Đường núi ghập ghềnh, phía trước có một sơn động hình như là dùng sức người đục ra. Lữ Minh Hồ đi vào, Lục Hiểu Phù theo phía sau, trong động âm trầm u ám, sâu bên trong tỏa ra không khí lạnh lẽo, còn cả tiếng nước tí tách.
Trên lòng bàn tay Lữ Minh Hồ có một quả cầu lửa, chiếu sáng thạch nhũ kỳ lạ và vách núi thô ráp, trên mặt đất có một cái giếng bát quái. Hơi nước lượn lờ tỏa ra từ miệng giếng, giống như một bức màn bí ẩn đang nhảy múa.
Lục Hiểu Phù tò mò hỏi: “Đây là nơi nào?”
Lữ Minh Hồ nói: “Trước kia đây là động phủ của một vị tiền bối bế quan tu luyện, miệng giếng này gọi là Dẫn Ma Tinh, có thể khơi dậy tâm ma của con người. Vị tiền bối này ngâm mình trong giếng mười bảy năm, cuối cùng cũng chiến thắng được tâm ma.”
Y quay đầu nhìn về phía Lục Hiểu Phù, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc gì, đồng tử tựa như ánh lửa, nói: “Lục sư muôi, ngươi có muốn xem thử tâm ma của mình không?”
Người có thể chiến thắng tâm ma đã ít lại càng ít, đại đa số người ở trong giếng này lâu chỉ có thể bị tâm ma bức điên. Lục Hiểu Phù đột nhiên cảm thấy Lữ Minh Hồ có chút đáng sợ, lui về phía sau một bước, lắc đầu.
“Hay là xem thử đi.” Lữ Minh Hồ vẫy nhẹ cây phất trần, râu phất trần bỗng nhiên dài ra, Lục Hiểu Phù tránh không kịp, cả người bị cuốn lại kéo tới bên giếng, bùm một tiếng rơi vào trong nước giếng lạnh như băng.
Nàng ta thoáng rùng mình, nhún người nhảy lên nhưng đụng phải một tầng kết giới kiên cố, lại rơi xuống nước.
Lữ Minh Hồ lại dùng kết giới phong kín miệng giếng, như muốn nhốt nàng ta ở trong giếng.
Lục Hiểu Phù vừa sợ vừa tức giận, ngửa mặt lạnh lùng nói: “Lữ Minh Hồ, sao huynh lại bắt nạt ta như thế?”
Lữ Minh Hồ nói: “Lục sư muội, ngươi đã quên chuyện ngươi làm với Lữ Đại rồi sao?”
Lục Hiểu Phù dĩ nhiên không quên, nàng ta chỉ là không ngờ Lữ Minh Hồ sẽ vì một con chim hỉ thước mà báo thù, lập tức cười khẩy một tiếng: “Vậy ra, nàng ta quả nhiên là lô đỉnh của huynh!”
Lô đỉnh cũng không phải thân phận hiển hách gì, ngày đó Lữ Đại đánh cược mạng sống cũng phải gánh chịu hư danh này, chỉ vì trong mắt nàng, quan hệ giữa lô đỉnh và chủ nhân còn thân mật hơn so với linh sủng và chủ nhân, nàng lại thích có quan hệ thân mật với y.
Chút tâm tư của nàng Lữ Minh Hồ vừa nghe đã nhận ra ngay, tuy rằng cảm thấy nàng rất ngốc, nhưng dù y có phủ nhận hay không thì người khác cũng sẽ cảm thấy nàng ngốc nghếch. Lục Hiểu Phù là một nữ tử ác độc, có lẽ đã lan truyền chuyện này ra ngoài, để nàng biến thành trò cười của mọi người.
Bởi vậy y cũng không phủ nhận, Lục Hiểu Phù càng thêm giận dữ: “Huynh không sợ cha ta dạy dỗ huynh sao?”
Lữ Minh Hồ thản nhiên nói: “Lục chưởng môn cũng không hy vọng lĩnh chủ Trúc Tuyết Xuyên biết ngươi vẫn chưa bị phạt đâu.” Dứt lời, y phong tỏa sơn động, nhẹ nhàng rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.