Thuê Nhà Cả Đời, Được Không Bà Chủ?

Chương 3: Con cá heo bằng gốm " Đoản Văn "




7 giờ 30
Cô ngáp một cái, sau đó thuận tay lấy điện thoại di động. Hôm nay, chủ nhật thời gian rảnh rỗi của cô trong tháng này. Cô là giám đốc trẻ điều hành khu du lịch trà sữa cho các bạn trẻ, hằng tháng khu du lịch thu lợi vài chục triệu đối với cô không quan trọng. Cô rất cần thời gian dành cho gia đình, cha mẹ cô cũng đã có tuổi rồi, chị cô theo thường lệ phải ở nhà chồng nửa tháng nhà mẹ nữa tháng, còn công việc anh rể cô là thường xuyên không có nhà.
- Alo, mẹ hả? Hôm nay mẹ muốn ăn gì, con mua nha? - cô nũng nịu, nhỏng nhẽo
- Cha với mẹ đi về quê với chị hai rồi à? Sao không thông báo cho con? - cô giận dỗi
- Dạ, con biết rồi. - cô thở dài, cha mẹ sợ cô mệt, họ hiểu rõ cô đi làm hằng năm ngày nghỉ chỉ có vài ngày. Đặc biệt là dịp lễ nghỉ, người người đi du lịch đông như nước, không thể nào tin được cô còn có thời gian dành cho gia đình mỗi khi được nghỉ.
Cô thay áo xong, trang điểm lại khuôn mặt của mình.
Cô mặc áo sơ mi đen, quần ôm rách màu đen, giày bata màu đen, nón đen, khẩu trang đen. Ninja xuất hiện.
- Phụt. - Đỗ Thanh ngồi phía dưới đang chuyển kênh, lại quay sang bên này thấy cô một thân quạ đen buồn miệng cười một cái.
- Nè, anh cười cái gì? - cô nhíu mày, tức giận nhìn con người đang cười vui vẻ đó
- Tôi cười cái gì cô không biết sao? Cô có biết màu đen dễ bắt nắng không, đến khi cô về nhà nhất định phải đi thẩm mỹ viện tắm trắng rồi. - hắn nói một tràng ngôn ngữ châm chọc dành cho cô, cô gái nào nghe không tức giận mới lạ
- Mặc kệ tôi. - cô xách balo đi ra khỏi nhà, vào nhà sau lấy xe. Cô rất thoải mái đeo chiếc balo ra sau, sửa lại kính xe, cô chạy ra khỏi cổng định bước xuống đóng thì ở đằng sau đã có một giọng nói rất ưa là quen thuộc
- Không cần xuống, tôi đóng cổng rồi.
Cô theo quán tính quay lại nhìn, thì ra cái tên khốn đó nhưng thay đồ, chải tóc nhanh hơn siêu nhân đã vọt lên xe cô từ lúc nào mà cô không biết.
- Nè, anh lên đây làm gì? Chân không phải đang bó bột sao, đi nhanh thế? Chắc đã khỏi rồi ấy. - cô ngây thơ hỏi một câu, hắn sửng gai đầu, hôm đó phải dùng thân thể của hắn để đổi lấy cái mác gẫy chân này.
" Nhớ lại một ký sự bán nụ hôn cho nữ y
- Bác sĩ, thực ra là cô ấy và tôi giận nhau cho nên mới xảy ra chuyện không đáng. Tôi muốn hòa giải, mong bác sĩ có thể giúp tôi có được không? - hắn nằm trên giường, năn nỉ vị bác sĩ nữ ở phòng chụp X quang.
- Đỗ ca, anh yên tâm đi. Em sẽ nói với nhân viên bó bột cho anh, em sẽ ký vào giấy là anh hiện tại bị gãy chân cần bó thạch cao cố định. Anh yên tâm, em sẽ giữ bí mật chuyện này. - vị bác sĩ nữ nhân thời cơ đụng chạm liền đụng chạm, hắn có phải quá nổi tiếng hay không?
- Được, được. Vậy, cô cần bao nhiêu tiền? - hắn cười cười
- Em không có cần tiền đâu, em cần... Anh hôn em một cái là được rồi. - vị bác sĩ nữ hung hăng chu chu cái môi tô son đỏ chói đó, và không có nhắm nghiền mắt lại.
Hắn gặp cái cảnh này nhiều lần lắm rồi, chỉ là mấy lần trước không tính là hôn môi dù có cũng không như cô gái này. Mắt mở to như cá thồi lồi, hắn dám sử dụng tay để thay môi sao?
Đành vậy, để đổi sự quan tâm của cô thực cực khổ mà. "
- Bác sĩ nói chân tôi lành lại khá nhanh, cô xem thạch cao cũng tháo ra rồi. - hắn cười cười chỉ cái chân bị gãy đã tháo thạch cao
- Được rồi, hôm nay chúng ta đi kiểm tra lại. Tôi cũng muốn chắc chắn một chút. - cô cũng chỉ nói ngắn gọn, nhấn ga, hôm nay cô muốn đi siêu thị mua ít đồ ăn đem về cho nhà mẹ.
Siêu thị hôm nay cũng khá đông người, ít ra thì hôm nay cũng là chủ nhật nên lượng khách mới nghẹt thở như vậy. Cô đem xe kéo lại, hắn vịnh lên xe kéo nhờ cô đẩy đi.
Hắn thực sự không thể thoải mái như các nam tử bình thường khác, hôm nay ra đường, thực cá biệt. Mặc áo thun trắng, quần jean đen rách, áo khoác sơ mi đen, đội nón đen và khẩu trang đen. Cô nhìn hắn cũng chợt xem lại mình, có phải chúng tôi rất khác biệt không?
Sao xung quanh đều chú ý vậy nhỉ?
- Nè, đó không phải là quảng cáo đồng hồ nam sao? - cô chỉ lên bảng quảng cáo
- Woa, Tuấn Anh? Hắn ta vào nghề người mẫu sau tôi mà lại nổi hơn tôi, ghê thực. - hắn xoa xoa cằm
- Người ta vừa đẹp trai, vừa tài giỏi thế mà. - cô cúi đầu, gương mặt đỏ lên một xíu
- Cô thích Tuấn Anh sao? - hắn hỏi, giọng lại có chút ghen tị
- Phải. Chúng tôi đã từng yêu nhau, nhưng sao này bạn gái cũ cũng là mối tình đầu của anh ấy trở về, chúng tôi đã không còn liên quan gì nữa. - cô hơi cúi đầu, vẻ mặt trầm ngâm
- Bạn gái của Tuấn Anh, chính là Jenny đúng không? - hắn lại hỏi
- Không lẽ... - cô thầm hừ lạnh một tiếng, trong lòng không mấy vui vẻ. Cô gái này có được rất nhiều người thích, cô thực cảm phục cô ấy.
- Tôi từng yêu cô ấy, nhưng vật chất đối với cô ấy còn quan trọng hơn tôi. - hắn cùi đầu cười lạnh, nụ cười tự giễu
Cô khẽ lắc đầu
- Đừng suy nghĩ về quá khứ, hãy hướng đến tương lai mà đi. Cố lên! - cô dùng toàn bộ năng lực year một cái, cái gì đến rồi sẽ đến.
Tya và Đỗ Thanh đi đến quầy thức ăn nhanh mua mấy gói mì, đồ ăn nhanh,... Họ vừa đi vừa nói cười rất vui vẻ, cô và hắn mua rất nhiều đồ, mua đến mức xe đầy cả đồ ăn. Hắn nhìn cô mà buồn cười, theo như những gì hắn biết khi phụ nữ vào siêu thị họ thường đến quầy quần áo, còn cô, mua rất nhiều đồ, đồ ăn là chính.
Họ đi đến nhà sách, cô còn nhớ mỗi khi đến đây cô thường ghé vào quầy hàng lưu niệm mua rất nhiều đồ nhưng mẹ cô lại nói " Cái gì không cần thì không nên mua ".
- Cá heo. - cô chỉ chỉ một con cá heo được làm bằng gốm, phía dưới còn khắc chữ " Đoản Văn "
- Cuối cùng được bày bán rồi. - cô mỉm cười
- Con cá heo sao? Nhìn rất đẹp nhỉ. - hắn nhìn sơ qua
- Con cá heo cứu người, nó chính là biểu tượng của hòa bình. - cô cười
- Đoản Văn là sao?
- Đoản Văn giống như một cái kết không đẹp như trong tiểu thuyết, không lãng mạn như trong phim, mà là một cái kết bất thình lình. - cô cẩn thận giải thích
- Cô có vẻ rất hiểu rõ nhỉ. - hắn cười cười nhìn cô
Cô không quan tâm
Cô ngồi xuống một quầy sách thư giãn đọc một quyển không tới 200 trang, còn hắn kế bên chỉ vỏn vẹn đọc quyển nhật kí một đời.
Cô lại như vậy rồi, lại nhớ
Cô thực nhớ, thực nhớ cái hương bạc hà trên người Tuấn Anh mỗi khi ôm anh.
Cô nhớ mùi vị ở đôi môi anh, nó ngọt ngào lắm nhưng chưa bao giờ nụ hôn đó sâu như núi lửa mà chỉ thoáng qua như một cơn mưa rào, cuống trôi tất cả không để lại ấn tượng gì cho cô. Cô sợ, sợ khi mình tỉnh dậy mùi bạc hà đã biến mất vì bây giờ cô đang ngủ, ngủ trên bờ vai của một chàng trai.
- Tuấn Anh. - cô khẽ gọi đi kèm với nước mắt chảy xuống vai người con trai ấy, lạnh lẽo băng hàn
- Có phải, tình yêu chỉ cần nhìn thôi đã hiểu không? Tôi thực sự không biết, tình yêu đúng nghĩa có phải là tình yêu tôi dành cho em không? Hay tình yêu chúng ta dành cho kẻ phản bội. - Đỗ Thanh khẽ tự thuật, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên má cô vuốt ve nó, có mấy cọng tóc rơi trên khuôn mặt nhỏ đã được anh vén lên gọn gàng.
Có lẽ tình cảm chỉ thoáng xuất hiện ở 3 năm trước, lần đầu họ gặp nhau đó là số phận. Nếu lúc đó ông trời không chịu se duyên mà ngắt giữa đường thì chắc chắn họ không yêu nhau, cô không biết rõ xúc cảm của mình, cô chỉ biết rằng " anh là khách trọ, cô là bà chủ ". Nhưng có một điều cả hai bằng tuổi nhau, đều đã 25 tuổi rồi, cô chưa từng có cái cảm giác ấm áp dành cho một người bằng mình như thế này thực bình yên.
- Tổng giám đốc, ngài cần gì mà lại tự mình đến đây? - vị quản lý lớn tuổi cung kính nhìn người xoay lưng về phía mình
- Sắp tới sinh nhật chị dâu, ông nghỉ tôi nên tặng gì. - người đàn ông vừa nói, tay vừa vặn nâng niu con cá mập được làm bằng thủy tinh.
- Hay là trang sức? - ông quản lý nhanh chóng trả lời
- Nhiều năm liền đều tặng trang sức, người nhận không chán nhưng người tặng chán. - người đàn ông vẫn xoay lưng về phía ông quản lý, chậm rãi vuốt ve con cá mập
- Hay bộ nước hoa của Pháp đi. Bộ nước hoa ấy là do một nhà chế tạo giỏi đã tạo ra, giá rất đắt, đặc biệt có một không hai. - người quản lý khoe khoang
- Được. - người đàn ông quay lưng lại, gương mặt điển trai được ánh mặt trời chiếu vào trông thực rực rỡ. Hơn thế, tướng mạo cao to hoàn hảo làm rung động trái tim của mấy cô ở đây.
- Con cá heo. - người đàn ông chợt trầm giọng nói, con cá heo được làm bằng gốm sứ đẹp mê hồn, được đôi tay tạo ra đường nét uyển chuyển không sao sánh bằng.
- Đây là tác phẩm của một cô họa sĩ trẻ, cô ấy đã nói " con cá heo cứu người, nó chính là biểu tượng của hòa bình ". - người quản lý nhìn sơ qua giá của con cá heo này, tầm với số tiền 3.000.000 ngoài.
- Người họa sĩ này tên gì? - người đàn ông âm trầm hỏi
- Cô ấy không sử dụng tên thật, chỉ lấy nghệ danh là " Đoản Văn ". - người quản lý thành thật trả lời
- Đoản Văn? - người đàn ông nhíu mày, chợt nhớ ra một câu nói trong tiềm thức " Đoản Văn giống như một cái kết không đẹp ở trong tiểu thuyết, không lãng mạn như trong phim, mà là một cái kết bất thình lình. "
Cô vươn vai dậy, cô đã ngủ bao lâu rồi? Cô không nhớ rõ cho lắm, cô chỉ biết bản thân tối qua về nhà trễ nên ngủ lại nhà tạm ở. Chắc là vì thiếu ngủ, nên khi được ở một nơi mát mẻ thế này lại cảm thấy vô cùng thoải mái.
- Ngủ ngon không? - một giọng nói từ phía sau lưng khiến cô giật mình
- Anh... Ngồi đây làm gì? - cô trợn tròn mắt hỏi
- Cô còn hỏi, cô ngủ ngã lên vai tôi vì sợ làm cô thức dậy sẽ bị tính thêm phí sinh hoạt mới thành ra vầy nè. - hắn đứng lên, bỗng toàn thân run rẩy như muốn ngã xuống đất. Cô cũng đứng lên, cảm giác người trước mình không muốn di chuyển cô đành hỏi
- Tôi thực sự cảm ơn anh. Bây giờ cũng trễ rồi, chúng ta đi thôi. - cô cười một cái
Hắn nhíu mày, cắn răng chịu đựng cơn đau đang dày vò.
- Anh bị gì vậy? - cô hỏi
- Cô còn hỏi hay sao, tôi ngồi đây hơn 1 tiếng đồng hồ rồi. Chân không liệt là may lắm rồi đó, cô còn đứng đó làm gì? Mau đỡ tôi ra xe, ui da chân tôi... - hắn thuận thế mè nheo với cô, cô cũng biết bản thân có tội nên cũng không có nhiều lời. Trực tiếp đỡ hắn ra xe...
- Chân anh chưa khỏi, bị đau như thế có sao không? - cô thầm dò hỏi
- Không sao. - hắn lắc đầu, nhảy lên xe ngồi chờ cô chở hắn đi
Cô rất biết làm theo, không có không ngoan ngoãn nha!
---------
Truyện tự sáng tác, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.