Thực Vật Khế Ước Sư

Chương 26:




       Ngày hôm nay quân đoàn thứ bảy tới là để làm bia đỡ đạn.


      Kiều Tu rất rõ ràng, trong các thế gia đại tộc không thiếu Khế Ước Sư cao cấp, mà là thiếu Linh bảo. Khế thực trung cấp muốn thăng cấp thành Linh bảo, cần phải có số lượng Năng Nguyên thạch đủ để cho thế gia bậc trung tuyệt vọng, ngoại trừ Năng Nguyên thạch, hoàn cảnh để khế thực thăng cấp, bắt buộc phải nghiêm khắc đến hà khắc. Theo lý thuyết, ở thế giới Tinh Lịch, nguyên tố vi lượng bên trong không khí khoa học đều có thể bố trí, hoàn cảnh để khế thực thăng cấp không tính là vấn đề gì lớn, từ Sơ cấp đến Trung cấp còn có thể thông qua máy móc để mô phỏng môi trường thủy, hỏa, lôi, điện, nhưng mà từ khế thực trung cấp thăng cấp đến Linh bảo, chỉ có thể ở trong hoàn toàn tự nhiên mới có thể thành công, chỉ cần có một chút ảnh hưởng của máy móc, nhất định sẽ thất bại.


      Khế thực có lực công kích cường đại là do đặc tính của từng người, vì vậy hoàn cảnh càng thêm cực đoan, một khắc ở miệng núi lửa trước khi phun trào, đạo lôi thứ nhất của trời khô hạn, hoặc là kim loại vừa bị thiên hỏa hòa tan, đều là những hiện tượng hiếm thấy có thể gặp không thể cầu , vì vậy khế thực có thể thành công thăng cấp làm Linh bảo đã ít lại càng ít.


     Ngay cả Triệu Duệ Dương và Ebnath, tuy rằng năng lực và thiên phú đứng số một số hai trong gia tộc, nhưng nếu muốn có được một cây Linh bảo, ít nhất phải đợi thêm mười năm, đợi đến bọn họ chân chính khống chế sự vụ của gia tộc mới được.


      Hiện tại người nắm giữ Linh bảo trong bạn cùng lứa tuổi với bọn họ, ngoại trừ Kiều Tu cũng chỉ có Triệu Tốn .


     Triệu Tốn là bởi vì đã gánh chịu chức vụ, mà Kiều Tu, nhân khẩu của Kiều gia rất, trong đại chi chính bây giờ chỉ có mỗi Kiều Tu, tình huống của hắn lại khác với mọi người, gặp phải nguy hiểm nhất định phải có thực lực tự bảo vệ. Tuy rằng thông thường đều là hắn làm cho đối thủ không có lực tự bảo vệ mới đúng.


     Triệu Duệ Dương còn không biết Đường Tiểu Trì đã đưa cho Kiều Tu hai Linh bảo, nếu không thì đây không còn là ước ao bình thường.


      Triệu Duệ Dương nghe xong lời nói của Triệu Tốn, chần chờ một chút, vẫn không có nhiều lời, Triệu Tốn gật đầu mang Thuyền trưởng Laur đi ra ngoài.


     "Cậu định làm như thế nào?" Triệu Huệ Dương không biết ba người Đường Tiểu Trì làm sao mà cứu được các hành khách trong tay bọn hải tặc, hơn nữa còn bắt được hơn nửa bọn chúng, thế nhưng hắn tin tưởng nếu muốn làm được việc này, dựa vào ba học sinh của học viện, hầu như là không khả năng, mà trên người Đường Tiểu Trì kia, giấu không ít bí mật.


      Hắn rõ ràng rằng Kiều Tu kêu Triệu Tốn dẫn theo quân đoàn thứ bảy tới, là muốn nhờ A Tốn gánh vác danh tiếng bắt được đoàn hải tặc Lửa Khói, giúp che dấu bí mật của Đường Tiểu Trì. Chuyện này đối với với A Tốn, đối với Gia tộc, đều là việc tốt, vì vậy hắn không ngăn cản. Thế nhưng với tính khí của A Tốn, xưa nay đều là một là một, hai là hai, nếu y tiếp nhận chuyện này, nhất định sẽ điều tra rõ ràng đầu đuôi sự tình, đến thời điểm nhất định, Kiều Tu nghĩ muốn che giấu bí mật còn giấu được sao?


     Đường Tiểu Trì không thích ánh mắt mang theo dò xét của Triệu Duệ Dương, Tả Khâu Tự và Đường Niệm Chân cũng không thích.


      Chuyện trong tay Đường Tiểu Trì có linh bảo toàn bộ thế lực trên tinh cầu Tangol thế lực, nhưng mà sẽ không bảo mật được bao lâu, nhưng mà bọn họ không biết trong tay Đường Tiểu Trì không chỉ có một Linh bảo, càng không biết cậu có thể dễ dàng giúp khế thực trung cấp tiến giai.


      Kiều Tu cũng không nghĩ muốn hoàn toàn che dấu chuyện này. Bằng thế lực hiện tại của hắn, dư sức bảo vệ được bí mật của Đường Tiểu Trì. Hắn làm như thế chỉ là không muốn Đường Tiểu Trì xuất hiện trong mắt đại chúng sớm như vậy, tuy rằng năng lực của Đường Tiểu Trì rất mạnh, nhưng mà còn quá mức non nớt, bị những cáo già kia nhìn chằm chằm sợ rằng sẽ xuất hiện chỗ sơ suất.


     Kiều Tu không hề trả lời vấn đề của Triệu Duệ Dương, chỉ là động viên vỗ vỗ mái tóc mềm mại của Đường Tiểu Trì.


      Triệu Duệ Dương nhìn ba đôi mắt to đang trừng bản thân, biểu tình lạnh lùng quanh năm trên mặt cũng không nhịn được lộ ra mấy phần khổ, co co khóe miệng. Hắn, Ebnath và Kiều Tu từ nhỏ đã quen biết, cùng nhau lớn lên, vì vậy cũng khá là hiểu nhau. Tuy rằng bình thường có thể không chỗ nào là không nói chuyện, thế nhưng đây đều là xây dựng trên cơ sở lợi dụng lẫn nhau. 


      Lúc trước Kiều gia xảy ra chuyện, hai nhà bọn họ cũng động thủ một chút, bây giờ việc duy nhất bọn họ có thể làm, chính là không  giẫm lên điểm mấu chốt của Kiều Tu, mà hiện tại, Kiều Tu muốn một lần nữa khống chế Kiều gia tiến vào quyền lợi trung tâm của Đế tinh, liền tới tìm kiếm hắn và Ebnath trợ giúp, sau khi bọn họ cân nhắc liền ra một phần lực. Trong lòng ba người bọn họ đều rõ ràng, hữu tình giữa bọn họ, vẫn là có, chỉ là so với lợi ích của gia tộc, căn bản không đáng nhắc tới.


      Ebnath có chút cười trên sự đau khổ của người khác mà chà chà miệng, muốn mở miệng cười nhạo hắn hai tiếng, nhưng Triệu Tốn lại đi vào lần nữa.


     Còn lại trong gian phòng nhỏ, ba người Đường Tiểu Trì, Kiều Tu, Triệu Duệ Đương, Ebnath vàTriệu Tốn phân thành ba nhóm - mỗi nhóm đứng một bên.


     Ánh mắt Triệu Tốn từ Kiều Tu chuyển đến Đường Tiểu Trì, Tả Khâu RTự, thời điểm nhìn đến Đường Niệm Chân dừng một chút, sau đó lại trở về trên người Đường Tiểu Trì và Tả Khâu Tự.


     "Ta là Đoàn trưởng quân đoàn thứ bảy, Triệu tốn, liên quan tới việc Bantaia hào bị đoàn hải tặc Lửa Khói cướp bóc và phản kích, thỉnh ba vị phối hợp miêu tả tình huống lúc đó."


     Tả Khâu Tự mắt lóe sáng, như là mèo mễ thấy cá khô, giơ tay lên đem chuyện kể lại như là đảo hạt đậu.


     Triệu Tốn nhíu mày lại, nói: "Có thể lại cụ thể hơn một chút được không? Khế thực của ba vị  có thể cho ta nhìn một chút không?"


      Kiều Tu tiến lên nửa bước cản, nói: "Triệu đoàn trưởng, chuyện xảy ra chính là như vậy, bất luận bọn họ dùng phương pháp gì, kết quả đều là hải tặc bị ngăn cản, hành khách được cứu trợ, về phần khế thực của bọn họ, điều này cũng thuộc về một trong Khế ước sư **."


(tui không hiểu hai cái ** này là cái gì ...)


      Triệu Tốn suy nghĩ một chút, trong ánh mắt kinh ngạc của Triệu Duệ Dương và Ebnath thẳng thắn gật gật đầu, cảm ơn ba người Đường Tiểu Trì đã phối hợp rồi rời đi.


     Sau khi Ebnath sững sờ liền vỗ bắp đùi không hề có một tiếng động cười lớn.


     Trong mắt bọn họ, Triệu Tốn là một quái thai. Thân là thiên chi kiêu tử của đại gia tộc, bất luận tính cách là kiêu ngạo lạnh lùng , điên cuồng phản nghịch, hay là ôn văn nhĩ nhã như tưởng tượng của đại chúng , tất cả Ebnath đều đã từng gặp qua, cũng không hề kinh ngạc, chỉ có riêng Triệu Tốn, luôn hành động ngoài dự đoán của mọi người.


      Cho dù là con cháu thế gia phản nghịch nhất, nhưng trong lòng vẫn cất giấu kiêu ngạo đối với gia thế của mình, cho nên biểu hiện phản nghịch mới bất đồng với người khác, tỷ như hắn bất cần đời, tỷ như Triệu Duệ Dương lạnh lùng trầm tĩnh.


     Mà Triệu Tốn, ngoại trừ thiên phú xuất chúng, những nơi còn lại đều bình thường, không hề bắt mắt chút nào, liền ngay cả tướng mạo tính cách cũng không có nửa điểm xuất chúng.


      Bất quá cũng là bởi vì những điều phổ thông này mới làm hắn khác biệt với mọi người. Ebnath thấy đến Triệu Tốn cứ như là người máy, làm tất cả mọi chuyện đều tuân theo quy tắc.


     Triệu gia cần một người có năng lực gánh vác được quân đoàn thứ bảy, mà Triệu Tốn nguyện ý gánh chịu, vì vậy hắn đi tòng quân, không thèm suy nghĩ xem sự tập trung và hi sinh của mình vào đó có đáng giá không. Hiện tại hắn bắt được đoàn hải tặc, cần phải biết chuyện đã xảy ra, ba người bạn nhỏ kia đã nói cho hắn, vì vậy hắn liền không tiếp tục truy hỏi tình tiết cụ thể nữa cho dù biết rằng nếu hỏi tiếp có thể sẽ đào móc ra được bí mật.


     Quả nhiên giống hệt với người máy chỉ xem trọng quy tắc.


      Triệu Duệ Duơng và Ebnath không muốn làm bóng đèn, cho nên rời phòng nhỏ, thuận tiện mang theo Đường Niệm Chân đầy mặt phẫn hận với ánh mắt xem Kiều Tu như hồ ly tinh, Tả Khâu Tự sau khi Triệu Tốn rời đi đã lặng yên không một tiếng động như cái đuôi nhỏ đi theo, hiện trong phòng nhỏ chỉ còn dư lại hai người Kiều Tu và Đường Tiểu Trì.


      Đường Tiểu Trì mới lúc đầu còn biểu hiện nhiệt tình dưới ánh mắt mỉm cười nhìn kỹ của Kiều TU, rất nhanh liền kinh sợ cúi đầu cười trộm lộ ra đôi tai hồng hồng.


     "Kiều Tu, chuyện của anh đã làm xong chưa?" Đường Tiểu Trì hai tay che gò má nóng đến muốn bạo của mình, Tiểu sư thúc tổ chưa bao giờ trải qua loại cảm giác quẫn bách lại ngọt ngào này chỉ có thể ngốc ngốc nói sang chuyện khác.


     "Tạm thời đã ổn rồi." Kiều Tu nhìn người trước mắt chỉ lộ ra mái tóc xù, không nhịn được nhớ tới ở tinh tế rất lưu hành việc dùng thú Kate làm sủng vật, hắn lúc nhỏ đã từng nuôi một con, l tiểu Kate màu đen mềm nhũn oa ở lòng bàn tay của hắn, thời điểm nũng nịu yếu ớt miêu ô một tiếng, Kiều Tu cũng giống bây giờ cảm giác được trong lòng một trận mềm yếu, chỉ muốn đem cá khô ngon nhất tinh tế đưa cho cậu.


     Đưa tay xoa mái tóc được tỉ mỉ bảo dưỡng như da lông của thú Kate, nhu nhu hai lần. Đường Tiểu Trì híp đôi mắt to óng ánh, tùy ý để hắn xoa đầu mình, thoải mái hận không thể rầm rì vài tiếng để biểu thị thoả mãn.


     Đột nhiên trên ngón tay căng thẳng, một chiếc nhẫn hình chữ nhật được đeo lên ngón giữa trên ngón tay trái của cậu.


     Đường Tiểu Trì giơ tay lên, kim loại màu bạc ở trung tâm xoay thành biểu tượng của Kiều gia, toàn thể ngắn gọn hào phóng, hơn nữa, thật giống như là còn có cái gì đó huyền diệu khác thường.


     Kiều Tu nhìn dáng vẻ hiếu kỳ của cậu, giống như là thú Kate lần đầu tiên tiếp xúc với cuộn len, trong chuyên chú mang theo cẩn thận, cẩn thận từng li từng tí một duỗi ra móng vuốt trảo trảo nhẹ nhàng, chạm một chút liền chạy.


      Kiều Tu não bổ của bản thân chọc phát cười, Đường Tiểu Trì nháy đôi mắt đào hoa nghi hoặc nhìn hắn, dáng vẻ mê man kia quả thực manh lòng người làm cho gan không ngừng run rẫy.


     Ngược lại trong mắt nhìn lén của Ebnath và Đường Niệm Chân như vậy không sai.


     Kiều Tu nhàn nhạt liếc mắt phía sau cửa nơi phát ra âm thanh tiếng hút khí nhẹ nhàng, chặn lại tầm mắt bên kia, mới giải thích: "Chiếc nhẫn này là một không gian chứa đơn giản, tuy rằng diện tích không lớn, nhưng mà khế thực có thể sinh trưởng trong đó."


      Ở Thiên diễn đại thế giới, không gian chứa đồ cũng là đồ hiếm, chỉ có những người luyện khí đến điên dã hoán môn mới biết được cách luyện chế, tài liệu cần thiết cũng rất khó kiếm được, toàn là thiên tài địa bảo cấp bậc Thiên Hằng cát hơn nữa còn phải tỉ mỉ điêu khắc, vì vậy chỉ có môn phái truyền thừa ngàn năm nội hàm thâm hậu mới có thể có mấy cái không gian chứa đồ, mà không gian chứa đồ cũng chia làm nhiều loại hình khác nhau, có cái là diện tích áp súc, hay là trọng lượng bất biến, còn có trọng lượng cũng giảm bớt theo thể tích, thời gian bên trong không gian cũng bảo trì bất biến, thứ được Tu sĩ trung gian hoan nghênh nhất, cũng có vật như chiếc nhẫn này, chả khác gì chiếc nhẫn bình thường, nhưng mà không gian bên trong lại cho phép vật còn sống sinh tồn.


     Tuy rằng không sánh được với tiểu bí cảnh do đại năng mở, có thể chứa được nhân loại và linh thú, loại không gian chứa đồ này chỉ có thể bảo trì hoạt tính và sinh trưởng của thực vật, có vài động vật có nhu cầu thấp hơn cũng có thể sinh tồn trong đó, có chiếc nhẫn này, Tiên linh và nhóm Linh bảo liền có chỗ có thể thả lỏng chơi đùa, nhóm Linh thảo cậu muốn thu thập để luyện chế Tử linh đan cũng có địa phương để thu xếp.


     Đường Tiểu Trì dùng linh lực thăm dò vào bên trong chiếc nhẫn, quả nhiên bên trong là một khối đất không tính là ngay ngắn, rộng khoảng bằng một nửa trang viên Lung Thúy, dáng vẻ trọc lóc không đáng chú ý. Đường Tiểu Trì biết không gian chứa đồ khó có được, người bình thường ở thế giới Tinh Lịch căn bản không có nghe nói đến còn có loại vật phẩm có không gian để cất đồ này, ngay cả Bá tước Layton có quyền thế nhất trên tinh cầu Tngaol chuẩn bị cho khế thực của Shirley cũng chỉ là túi khế ước mà thôi.


-------


_Zen_


19/7/2019


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.