Thức Tỉnh Luân Hồi Nhãn

Chương 10: Lên lớp dạy học




Sau khi đám người kia đuổi theo tới con hẻm liền dừng lại, bởi vì bọn hắn không phát hiện ra tung tích của Ichiro đâu nữa. Nhìn con hẻm tối tăm, bất giác làm cho người ta sợ hãi, tên nhát gan vừa rồi lại lên tiếng, có vẻ như cái vỗ vừa rồi không làm cho hắn can đảm hơn bao nhiêu.
“ Đại ca nhìn, tên nhóc đó sợ chúng ta đến nỗi chạy mất dép rồi, chúng ta có phải hay không nên quay lại thôi, đợi lần sau lại cho nó một bài học. Hơn nữa nhìn nơi này tối tăm bẩn thỉu như vậy, đại ca vẫn không nên vào thì hơn.”
“ Phải đấy đại ca, chúng ta vẫn là quay về mai phục nó tại khu nhận nhiệm vụ thì hơn. Nó chắc chắn sẽ phải quay trở lại trả nhiệm vụ mà không phải sao?”
“ Đúng đấy đại ca, hay là chúng ta quay trở về đi. Nơi này... không nên đi vào.”
Những tên tiểu đệ cũng lần lượt khuyên ngăn nhưng tên đại ca có vẻ không quan tâm cho lắm, hắn đập từng đứa một, quát lên.
“ Một lũ nhát gan, phế vật. Các ngươi thì hiểu cái gì, nó chính là nhằm vào tâm lý của các ngươi đó. Theo ta thấy chắc chắc nó vẫn còn trốn trong đó, những nơi tối tăm bẩn thủi như thế này mới thích hợp cho bọn chuột nhắt trốn. Đi, theo ta vào trong, cho nó một bài học.”
“ Dạ, đại ca.”
Tên đại ca thấy bọn đàn em ngoan ngoãn vâng dạ liền thấy vui vẻ, vênh váo dẫn đầu đi vào ngõ hẻm. Những tên còn lại nhìn nhau, cắn răng đi theo sao, ai bảo bọn họ chỉ là đàn em không thể cãi lại đại ca được.
“ Chỉ bằng câu nói vừa rồi của ngươi, ta bỗng dưng cảm thấy nếu chỉ dạy dỗ các ngươi một chút thì có vẻ quá coi thường các ngươi rồi. Nào để con chuột nhắt như ta xem xem các ngươi có đủ thực lực để dạy ta một bài học hay không?”
Khi đám người vừa đi sâu sâu vào con hẻm, bất ngờ có tiếng người nói vang vọng khiến tất cả giật mình, hướng phát ra lại chính là lối ra của con hẻm. Bọn họ lập tức quay người lại, theo ánh sáng từ ngoài chiếu tới lờ mờ nhìn ra một thân ảnh bé nhỏ chắn ngay đường ra.
“ Đại ca, là tên nhóc đó, chính là nó cướp mấp nhiệm vụ của chúng ta.”
“ Ta không có mù, đứng qua một bên.”
Tên đại ca quay sang quát tên tiểu đệ của mình sau đó đứng ra phía trước, hất cằm nhìn Ichiro mà trong lòng thì đang cười to, cảm giác vừa rồi hắn rất giống những đại nhân vật, quát tháo thuộc hạ khinh thường kẻ thù, uy phong biết bao.
“ Nhóc con, ngoan ngoãn đến trước mặt ta nhận nỗi may ra ta còn tha cho ngươi đỡ phải đau phần thể xác. Nếu không, hừ.”
“ Nếu không ngươi muốn làm như thế nào? Có phải như thế này không?”
Vừa nói, thân ảnh kia liền biến mất trong mắt của bọn người, cũng không phải hắn có cái gì ẩn thân thuật mà chỉ là do tốc độ của hắn quá nhanh, kết hợp với ánh sáng mập mờ khiến cho bọn người kia không nhìn ra được. Ngay khi bọn họ kịp lấy lại tinh thần liền thấy được đại ca của mình không hiểu thấu bay lên trời, tư thế kia rất giống như con tôm nướng, cong một cách nghệ thuật. Quả đúng là đại ca có khác, không ngờ lại có thể làm được động tác đẹp như vậy, mới mẻ như vậy.
Khi bọn hắn ngẩng đầu lên ngước nhìn tư thế vĩ ngạn của đại ca, một dòng nước ấm từ trong miệng đại ca liền bắn ra, phun đầy mặt bọn họ. Không những tư thế giống tôm, mà còn có thể phun nước nữa, tuyệt vời.
“ Bịch” một tiếng vang dội, như một làn sóng dội vào lòng của bọn tiểu đệ, tên đại ca bị dính trên tường, không giống như hắn tự làm mà giống như...
“ Đại ca bị người đánh.”
Một tên tiểu đệ đưa tay quệt dòng nước trên mặt, thì ra không phải nước ấm mà là máu. Bọn tiểu đệ lập tức xôn xao, nhao nhao chạy tới bên đại ca hô hào bảo vệ.
Lúc này mới có tên hiểu ra, nhanh tay móc ra kunai đề phòng nhìn xung quanh, nhưng đã muộn, bởi vì nạn nhân kế tiếp liền là bọn hắn. Một cánh tay từ trong hắc ám nhô ra, nhanh như chớp cho hắn một quyền vào bụng, sau đó biến mất, người kia ngay cả nhìn đều không kịp, ôm lấy bụng ngã quỵ xuống đất, khuôn mặt nhăn nhó nhưng không phát ra được lời nào.
“ Có người bị đánh nén mọi người cẩn thận.”
Một tên nhìn có vẻ già dặn hơn, hắn nhìn thấy đồng bọn bất ngờ ngã xuống, biểu hiện đau đớn, không cần hỏi cũng biết đã bị tập kích.
Đáp lại lời kêu gọi của hắn hắn lại là một cánh tay nhô ra từ trong hắc ám, một chưởng chặt sau gáy một tên đồng bạn ngay bên cạnh hắn. Đợi đến khi hắn nhận ra người kia liền theo gót đồng bạn nằm xuống, nhưng may mắn là tên này không có bị đau đớn nhiều.
“ Không tốt, mau tập hợp lại nếu không chúng ta sẽ bị hắn hạ từng người từng người một.”
Nhìn thấy lại có người bị tập kích phải nằm xuống, kẻ già dặn kia lại lên tiếng, lần này xem ra hắn đã đưa ra một câu có chiếm lược.
“ Đừng sợ, móc phi tiêu của các ngươi ra, nghe ta hiện lệnh hướng xung quanh ném.”
“ Ném.”
Vừa móc ra shuriken, người kia liền hướng đồng bọn hô một câu khẩu lệnh đồng thời cũng hướng phía trước mặt ném mạnh shuriken. Những người khác cũng lập tức hướng xung quanh ném ra shuriken.
Ở trong hắc ám, nhìn thấy mấy người kia hướng xung quanh ném shuriken, Ichiro nhếch miệng khinh thường, hắn nhẹ nhàng lách người né tránh, thân ảnh mập mờ giống như u linh. Mặc dù mắt hắn không nhìn thấy shuriken nhưng tai hắn lại nghe được tiếng xé gió rất rõ ràng, trong đầu hắn hiện ra hướng đi của từng chiếc shuriken một, nhẹ nhàng né tránh.
Sau khi ném xong vài đợt shuriken, trong tay đã trống không, bọn người mới dừng lại, xung quanh vẫn tịch mịch, bọn hắn ném đi shuriken giống như đá chìm đáy biển, không chút động tĩnh. Một người trong đó thở phào nhẹ nhõm hướng về đòng bạn hô.
“ Mọi người xem, tên này có khi đã bị chúng ta dọa cho chạy rồi. Nhiều shuriken như vậy, ngay cả một trung nhẫn cũng không thể né tránh được, vừa rồi yên tĩnh như vậy chắc chắn là hắn vừa thấy đã sợ chạy rồi.”
“ Moi người, nâng theo đại ca cùng những người khác đi thôi, không chắc nó còn quay lại hay không, vẫn là mau chóng mang đại ca đến bệnh viện.”
“ Phải phải, đại ca có mệnh hệ gì chúng ta không còn mặt mũi gì sống trên đời này nữa.”
“ Nhanh như vậy đã muốn đi. Vừa rồi ta còn nghe các ngươi nói muốn dạy cho ta một bài học mà, ta vẫn còn chưa học được gì, các ngươi đã vội đi vậy sao?”
Lời này rơi vào trong tai của mấy người giống như là lời ác ma đến từ địa ngục, vừa mới thả lỏng tinh lần lại một lần nữa bị kéo lên, lần này thật sự đá phải đại thiết bản. Một người nhát gan không chịu được quỳ rạp xuống đất cầu xin.
“ Đại ca, tôi gọi cậu là đại ca, cậu có thể tha cho bọn tôi được không? Bọn ta hứa sau này sẽ không tìm cậu phiền toán nữa, cũng sẽ không làm chuyện bắt nạt người khác nữa.”
Ichiro không chút nào để ý bộ dáng cầu xin của bọn họ, hắn thoát ẩn thoát hiện đi đến bên cạnh những tên này. Quyền cước không chút lưu tình chào hỏi thân thể của bọn chúng, từng tiếng kêu la vang vọng bên trong ngõ hẻm. Đợi đến khi yên tĩnh trở lại, trong hẻm đã không còn một người có thể đứng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.