Thuật Sĩ Trong Thế Giới Marvel

Chương 376: Thiên sứ là…




Thời điểm Evanson lần đầu tiên nhìn thấy những tu sĩ kia, liền phát hiện trên người tên kia khắc kinh văn, cũng không phải là để trang trí, hay là để tỏ ra dáng vẻ tiều tụy thành kính vì phương pháp khổ tu, mà xác thực là có ma lực của hoa văn ma pháp.
Chuyện này cũng không có gì, dù sao giáo phái này cũng nắm giữ sự tồn tại của sức mạnh thần bí. Làm thủ lĩnh của bọn họ trên người mình có khắc một ít kinh văn có sức mạnh thần bí cũng không có gì quá kỳ quái. Hơn nữa, những văn tự tạo thành ma văn này Evanson cũng không biết.
Thế nhưng, thứ ma văn này, đọc cũng không phải văn tự, mà là ý chí của người viết. Chỉ cần bản thân tu vi phép thuật đầy đủ, như vậy cho dù bản thân một dấu chấm câu cũng không biết, cũng có thể hiệu được hàm nghĩa của ma văn. 
Thế nhưng, cuối cùng Evanson nhìn thật kỹ một lúc mới phát hiện, những ma văn kia phần lớn đều là vô dụng, dư thừa. Mang đến tác dụng thật sự chỉ là mấy cái phù hiệu kia, và một ít đoạn câu nói gộp lại cũng dài không đến 10 cm.
Vàng thau lẫn lộn, loại hiện tượng này khiến Evanson không khỏi nghĩ đến, đây là muốn dùng phần lớn những văn tự vô dụng để làm lẫn lộn bên trong đó là những ma văn chân chính có sức mạnh thần bí.
Khiến sau khi Evanson lọc ra được những đoạn phù hiệu chân chính có tác dụng ra, lại phát hiện hắn vô cùng quen thuộc với loại ma pháp này, trước đây còn thường dùng đến nó. Đó là một loại phép thuật che giấu. Có điều, trước đây hiệu quả của phép thuật này đối với hắn lại vừa hay ngược lại. Phép thuật che giấu của hắn là phòng ngừa khí tức pháp thuật của chính mình phát tán ra. Mà cái này lại là che giấu ảnh hưởng của khí tức bên ngoài đối với bản thân. 
Sauk hi Evanson tạm thời vẽ những đoạn phù hiệu đã được chọn ra tay mình, quả nhiên hắn cảm thấy cảm giác khó chịu kia đã lập tức biến mất. Mà hắn cũng đã vẽ những ký hiệu này lên lưng Melinda, đối phương cũng đã lập tức thoát khỏi trạng thái hư nhược. Những hiện tượng này cho thấy phán đoán của hắn không sai.
Cái này rất thú vị, thủ lĩnh các tu sĩ của Thánh điện khắc ma văn trên người mình, lý do lại là để phòng ngừa khí tức thánh khiết của tòa Thánh điện này ảnh hưởng đến bản thân. Hơn nữa, từ đặc điểm của phép thuật này, Evanson cảm thấy cái này so với mình lần trước lấy được phép thuật che giấu ở chỗ của Mephisto quả thực là giống y như đúc.
Thủ lĩnh của các tu sĩ kia rốt cuộc là đầy tớ của ai, chính là chưa nói đã rõ rồi. 
Khó trách được giáo phái này đối với việc đó phản ứng nhanh chóng như vậy, hóa ra không phải là Mephisto nói bóng gió cho tin tức tình báo, mà là hắn trực tiếp ra lệnh.
Evanson nghĩ tới đây, Mauroux đột nhiên chạy tới, có thể là cảm thấy đã về tới địa bàn của mình rồi thì có thể buông thả, cũng có thể là bởi vì khí tức phép thuật của nơi này gia tăng dũng khí cho hắn, hắn đích thực đã thay đổi cái dáng vẻ rụt rè trước kia, lớn giọng tùy tiện hỏi:
“Johnny ở đâu? Chúng ta cũng nên thực hiện ước định với hắn lúc đó rồi, trục xuất Ghost Rider từ trong cơ thể hắn ra.” 
“Các người thật là quan tâm chu đáo chuyện của Ghost Rider nhỉ.” Evanson liếc nhìn, giọng kỳ quái nói.
Mauroux đối với thái độ này của Evanson, có chút không rõ vì sao lại như vậy. Thế nhưng, vừa nghĩ đến những việc mà Ghost Rider đã làm được suốt cả chặng đường, trong nháy mắt hắn đã hiểu rõ ràng:
“Đúng vậy, thực ra hắn phát huy không quá nhiều tác dụng, còn đem tới không ít phiền phức, thế nhưng chúng ta nhất định phải tuân thủ ước định.” 
“Thủ lĩnh của các người đã quyết định?” Evanson xoay người lại hỏi.
“Đúng thế.” Mauroux gật đầu nói.
Evanson gật gật đầu nói: “Thủ lĩnh của giáo hội các người, có phải hắn mỗi ngày đều khắc kinh văn nhiều như vậy lên người hắn không?” 
“Cái này ngược lại tôi cũng không rõ.” Tuy rằng Mauroux không hiểu tại sao đột nhiên Evanson lại hỏi đến vấn đề này, nhưng tạm thời đối phương tò mò: 
“Theo tôi được biết thời điểm giáo phái được thành lập, mấy thủ lĩnh đời trước dường như không có cái này. Thế nhưng, sau đó không biết bắt đầu từ lúc nào, mỗi đời thủ lĩnh cũng sẽ khắc những kinh văn này lên đầy người.”
Cuối cùng, hắn nửa đùa nửa thật nói: “Có thể là vì các thủ lĩnh thấy mình không giống với người thường, giống như hoàng đế mặc quần áo bình dẫn cũng không thể mặc giống như vậy.” 
“Nói có lý.” Evanson giống như lòng hiếu kỳ đã được làm thỏa mãn, giống như cười nói:
“Thủ lĩnh của các tu sĩ, đúng là không thể giống với các tu sĩ bình thường khác.”
“Thế còn chuyện của Johnny? Thấy đối phương tâm tình đang tốt, Mauroux lần thứ hai đề cập đến chuyện của Johnny Blaze. 
Evanson phất tay áo một cái, nói: “Rumlow, để hắn mang Johnny tới đây đi, nếu như tên kia đã tan băng rồi.”
Johnny bị hắn dùng sợi xích sắt treo ở đuôi máy bay bay 5 tiếng, cũng đã sớm đông cứng lại rồi.”
“Này!” Mauroux đang muốn cùng Rumlow rời đi, Evanson đột nhiên gọi hắn lại. Dưới ánh mắt đầy khó hiểu của đối phương, Evanson chỉ vào bức trang vẽ treo trên tường hỏi: 
“Một vấn đề cuối cùng, trên này vẽ cái gì vậy?”
Hiện tại Evanson bọn họ ở đây, miễn cưỡng có thể coi chỗ này là phòng tiếp tân đi. Cái nơi như phòng tiếp tân này, tự nhiên sẽ vẽ một ít bức tranh đặc sắc về tôn giáo. Nhưng cũng có thể là do biểu lộ sự đặc sắc của việc khổ tu của bản thân giáo phái, nét bút ở nơi này không có màu sắc tươi đẹp. Họa sĩ cũng chẳng ra làm sao cả, thậm chí là có hơi trực tiếp dùng những đường nét trừu tượng khắc vào trên vách tường.
Hiện tại, Evanson đối với một bức tranh vẽ như vậy liền cảm thấy rất có hứng thú, bởi vì hắn cảm thấy bức  này còn có đặc điểm đồ án hình học của tranh vẽ, khiến cho hắn có cảm giác quen thuộc. 
Mauroux quay đầu lại nhìn bức tranh treo trên tường này: “Thiên sứ.”
“Là áo giáp của Thiên sứ sao?” Evanson làm thế nào cũng không nhìn ra được hình người trong bức tranh vẽ này. Nhưng nếu như nói đây là áo giáp của Thiên sứ, giống như là ghép saint cloth của Saint Seiya lại với nhau một chỗ vậy, vẫn là có khả năng này.
“Không.” Mauroux nhưng lại phủ nhận: 
“Đó chính là Thiên sứ, không phải là áo giáp.”
“Ồ.” Evanson một bên gật gật đầu một bên ra hiệu cho Mauroux rằng có thể đi được rồi, tiếp tục nghiên cứu hình tượng trên bức bích họa.
“So với Thiên sứ mọc cánh chim trong tưởng tượng của anh không giống nhau sao?” Lúc này Claire đi tới, còn mang theo một nụ cười khoe khoang, vẻ mặt đó giống như công khai nói với Evanson, anh mau mau đi hỏi đi! 
“Hoàn toàn chính xác.” Evanson nhìn Clare với vẻ mặt không thể chờ thêm được nữa, nở một nụ cười nuông chiều: “Như vậy em có thể giải thích được nghi ngờ của anh sao?”
“Đương nhiên, trên lớp lịch sử về Kama Taj, nhưng mỗi lần em đều được điểm tối đa đó.” Claire lập tức hưng phấn lên, hắng giọng một cái giải thích.
“Đầu tiên, hình tượng của Thiên sứ có bao gồm cánh chim kia, là ở thời kỳ văn hóa Phục Hưng mới hưng khởi. Đồng thời trong thần thoại Hy Lạp còn lấy làm gương đặc điểm của Thần Tình yêu Cupid.” 
“Thế nhưng, nguồn gốc của sơ ghi chép ban đầu, Thiên sứ không phải là hình dạng này. Thiên sứ là linh hồn, không có hình dạng người, cũng không có giới tính. Giống như mô tả về Tổng lãnh thiên thần Micheal, có hàng trăm vạn khuôn mặt cùng miệng, lưỡi và sử dụng hàng trăm vạn thứ ngôn ngữ.”
“Loại miêu tả này, người như anh và em có thể hiểu Thiên sứ đến tột cùng là hình dạng gì?” Cuối cùng, Claire thần thần bí bí nói với Evanson.
“Cơ thể năng lượng, đồng thời sẽ sử dụng liên kết tâm linh tương tự của tinh thần để giao lưu.” 
Hàng trăm vạn khuôn mặt, nói đúng ra là hắn không có hình dáng nhất định. Hàng trăm ngàn cái miệng cùng trăm ngàn ngôn ngữ, nói cách khác hắn có thể cùng nói chuyện với rất nhiều người, hơn nữa không có trở ngại về ngôn ngữ, vậy chỉ có thể là tiến hành giao lưu tinh thần.
“Thiên sứ không thể bị giết chết, sau khi trải qua luân hồi, sẽ được sinh ra một lần nữa từ sự tốt lành và ánh sáng của thế giới.”
Cuối cùng Claire nhún vai nói: “Năng lượng sinh vật đích xác là rất khó bị giết, mặc dù bị đánh tản đi, không lâu sau đó cũng sẽ lại tụ lại một chỗ.” 
Evanson nhíu nhíu mày, đang muốn nói cho Claire rằng Azeroth không biết có bao nhiêu nguyên tố sinh vật, vẫn bị một rìu của Warrior One giết chết. Thế nhưng, vẻ mặt của anh đột nhiên thay đổi lớn, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía bức bích họa.
Azeroth…Năng lượng sinh vật… Ánh sáng… Luân hồi…
Sắc mặt Evanson vô cùng khó coi, không thể nào, loại năng lượng có thể tới nơi này chính là Thánh Quang? Mà thiên sứ trên bức bích họa này… đó chính là…Naru?! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.