Thuật Sĩ Trong Thế Giới Marvel

Chương 366: Chịu thiệt lớn




Việc chuyển đến New York cũng rất dễ hiểu, vì tuy SHIELD có mặt ở khắp nơi nhưng mà tổng bộ của nó là ở Mỹ, vì thế mà người của bọn họ đa phần đều ở đó. Cho nên việc chuyển đến một nơi như New York không khác nào chuyển vào phạm vi quản lý của bọn họ, và cũng sẽ tiện cho việc giám sát của SHIELD hơn.
“Được, không có vấn đề gì cả.” Nadia vẫn đồng ý một cách dứt khoát cho dù biết được ẩn ý đằng sau việc này.
Dù sao thì tình huống của Danny cũng rất đặc biệt, cho nên việc ở trong tầm giám sát của SHIELD còn hơn việc sống bữa nay lo bữa mai nhiều. Hơn nữa, việc đối phương đưa ra những điều kiện như vậy cũng đồng nghĩa với việc họ sẽ không có ý muốn động vào Danny nữa cho nên Nadia cũng có thể yên tâm phần nào. 
Nhưng mà Nadia cũng không biết, cô ấy chuyển đến New York không chỉ là ở trong sự giám sát của SHIELD.
“Cô thể đi cùng chúng tôi không, bởi vì máy bay quá lớn cho nên chúng tôi không thể hạ cánh ở gần đây.” Evanson vừa đi vừa nói.
Nadia lập tức đi theo sau, trên thực tế thì cô ấy mới là người sốt ruột nhất, dù sao thì người bị bắt cóc chính là con của cô. 
“Khoan đã!” Lúc này thì Johnny mới lên tiếng, bởi vì hắn phát hiện không có ai để ý đến mình cả: “Còn tôi thì nên làm gì bây giờ?”
“Anh đến từ đâu thì trở về đó đi.” Melinda lạnh lùng trả lời, cô ấy cho rằng người này chính là tên vô dụng, chả làm được việc gì cả, hợp tác với hắn ta chính là mua dây buộc mình.
Johnny vừa nghe thì suýt nữa mắng ra tiếng, người khác đang yên đang lành đến phá, lại còn không thèm chào hỏi mà đã cho người làm nhà và xe của hắn nổ tan tành, sau khi xong việc thì lại vứt bỏ hắn ở đây, ngoài việc thỉnh thoảng bị đánh ra thì hắn có được trả gì đâu. 
“Đứa bé kia liên quan đến linh hồn của tôi.” Johnny tiến lên một bước: “Cho nên tôi nhất định sẽ không từ bỏ.”
Khi mà linh hồn còn nằm trong tay của bản thân thì cái gì cũng dám nói, gì mà cho dù phải xuống địa ngục cũng không sợ, gì mà cho dù phải bán linh hồn cho quỷ dữ cũng không thấy tiếc, nhưng khi những lời này trở thành sự thật thì có mấy ai sẽ không cảm thấy hối hận chứ?
Johnny cảm thấy bản thân mình sắp bị linh hồn ác quỷ ở trong cơ thể mình làm cho phát điên rồi. Giống như năm xưa hắn có thể vì cứu cha của mình mà bán linh hồn cho Mephisto, thì bây giờ hắn có thể làm mọi chuyện để giành lại linh hồn của mình. 
Evanson quan sát Johnny rất lâu rồi mới lên tiếng: “Vậy anh... cũng đi cùng chúng tôi di.”
Quá trình anh ta đoạt lại linh hồn của bản thân và xóa bỏ lời nguyền của Ghost Rider cũng rất đáng để xem.
“Lời anh vừa nói là thật sao?” Melinda đi đến chỗ của Evanson, còn ánh mắt thì liếc về phía Johnny ở phía sau: “Nếu như lên máy bay rồi mà tên kia lại lên cơn thì cũng không phải là dễ xử lý đâu.” 
“Yên tâm.” Evanson cười lớn: “Có tôi ở đây thì tên kia không làm được gì đâu.”
“...Được rồi.” Melinda nhìn Evanson chằm chằm, nếu đối phương đã tự tin như thế thì cô cũng không có gì để nói cả.
Sau khi lên máy bay thì Evanson liền dặn dò Rumlow: “Anh hãy chăm sóc cẩn thận cho quý cô đây.” 
“Được.” Sau khi nhìn thấy Nadia thì Rumlow liền vui vẻ tiếp nhận nhiệm vụ này. Bởi vì cho dù Nadia đã có con nhưng cô ấy cũng có thể được xem là một người phụ nữ xinh đẹp, cho nên Rumlow cảm thấy công việc này rất tốt.
“Còn nữa, anh nhớ nhắc người của mình là phải cách xa tên có đường chân tóc cao đến sắp trọc kia xa một chút.” Trong giọng nói của Evanson tràn ngập sự ác ý.
“Tuân mệnh.” Về vấn đề này thì Rumlow rất nghiêm túc, vì hắn không phải là người tốt nên đâu dám lại gần Ghost Rider chứ. 
“Quý cô xin cứ tự nhiên, tôi còn có việc phải đi trước.” Sau khi đã an bài mọi chuyện thì Evanson liền quay sang nói với Nadia.
“Được, cảm ơn rất nhiều.” Nadia vẫn còn cảm thấy choáng ngợp trước sự hiện đại của chiếc máy bay này, cô cho rằng có sự giúp đỡ của SHIELD thì khả năng cứu Danny sẽ tăng lên nhiều.
“Còn anh, thì ngồi yên ở trong khoang của mình đi.” Evanson quay sang nói với Johnny, trong giọng nói tràn ngập sự tức giận. 
“Bà nó.” Johnny khẽ mắng một tiếng, sao có thể phân biệt đối xử như thế chứ? Nhưng thôi quên đi, ai bảo tình huống của hắn có phần đặc biệt chứ, hơn nữa ánh mắt của người phụ nữ hung dữ kia giống như đang ước rằng hắn sẽ từ chối vậy.
“Clade... đi đến phòng thí nghiệm với tôi một lát.” Evanson nói thầm vào tai của Clade: “Chỉ có hai người chúng ta thôi.”
Clade vừa nghe thấy vậy liền ngẩn ra, khuôn mặt trở nên đỏ rực, sau đó liền gật nhẹ một cái: “Tôi phải nói trước là không cho phép anh được làm xằng làm bậy.” 
“A.” Tuy cảm thấy kỳ lạ nhưng Evanson vẫn gật đầu.
Clade cùng Evanson đi về phía phòng thí nghiệm, trong suốt dọc đường thì cô ấy không ngừng hít thở sâu, không ngừng nói thầm ở trong lòng, Clade, cô phải bình tĩnh, phải tỉnh táo, hắn ta nhất định sẽ không đưa ra yêu cầu đó vào lúc này đâu, có lẽ chỉ là muốn tâm sự thôi, nhất định là như vậy, dù sao bọn họ cũng đã ở cùng nhau hơn một tháng rồi mà từ trước đến nay hắn vẫn chưa đưa ra yêu cầu quá đáng nào cả.
Sau khi vào phòng thí nghiệm thì Evanson liền khóa cửa và kéo rèm che lại. Hành động này của Evanson làm cho trái tim của Clade đập thình thịch. Không phải chứ, chẳng lẽ hắn muốn... không được, Clade khẽ nắm chặt nắm tay, sau đó lên tiếng: “Tôi không đồng ý.” 
“Cái gì?” Evanson nhướn mày, sau đó hỏi lại.
“Chẳng lẽ anh không thấy bây giờ là quá sớm sao? Hơn nữa... cho dù tôi đồng ý thì anh cảm thấy ở một nơi như phòng thí nghiệm thì không phải là có chút tùy tiện sao!” Clade khẽ cúi đầu, khuôn mặt của cô ấy đỏ rực, sau đó nói liền một mạch.
“Sớm sao? Tôi lại cho rằng lúc này là tốt nhất, hơn nữa...” Evanson nhìn xung quanh căn phòng: “Tôi cảm thấy chỗ này cũng rất tốt, tùy tiện ở đâu chứ?” 
“Hơn nữa...” Evanson lấy bình máu mà mình đã giấu đi: “Chỉ cần xét nhiệm chỗ máu này thôi, nên chắc tôi không phải trang trí cho căn phòng này đi?”
“Hả?” Clade ngẩng đầu, nhìn thấy biểu tình của Evanson không giống như đang nói dối, sau đó lại nhìn về phía bình máu trong tay anh ta thì Clade liền cảm thấy bản thân không thở nổi, hai tay ôm lấy ngực rồi dựa vào tường, không ngừng hít sâu.
“Cô bị sao vậy?” Evanson lập tức tiến lên, muốn đỡ Clade. 
“Không có việc gì, anh cứ làm việc của mình đi, để tôi ngồi một chút là được, thực sự là không có việc gì cả, anh... anh cút đi!” Nói mãi mà Evanson không chịu đi cho nên Clade không nhịn được mà phải quát lên.
“Rốt cuộc là đã xảy chuyện gì vậy?” Evanson thấy tiếng hét vừa rồi của Clade rất lớn cho nên cũng biết cô ấy không có việc gì cả, cho nên chỉ có thể quay lại bàn thí nghiệm, hơn nữa cũng không ngừng suy đoán, chẳng lẽ cô ấy đến tháng sao?
Evanson nghĩ mãi mà không ra, sau khi chuẩn bị làm thí nghiệm thì hắn bỗng nghĩ ra điều gì đó, chẳng lẽ... vừa rồi... là... ý đó sao? 
Evanson không ngừng vỗ ngực, hai mắt rưng rưng, đúng là thiệt thòi lớn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.