Thuật Sĩ Trong Thế Giới Marvel

Chương 235: Những gì tôi làm có ý nghĩa không?




Evanson đi vào quầy rượu mà anh hay ngồi, lục lọi một lúc lấy ra chai rượu Whiskey không biết mua từ khi nào. Anh chỉ nghĩ rằng tiếp đãi khách mà dùng nước lọc thì không được hợp lý, mà anh không cho rằng chuyện chai rượu sẽ hết hạn sử dụng vào cuối tháng này có vấn đề gì.
"Nói tôi nghe xem, đội trưởng." Evanson rót rượu vào ly của anh và của Steve: "Tại sao anh lại chọn tôi để tư vấn tâm lý cho anh?"
Phải biết rằng, bác sĩ tâm lý ở SHIELD nhiều không đếm xuể, muốn tiến sĩ có tiến sĩ, muốn giáo sư có giáo sư, làm sao mà tới lượt Evanson anh? Chức vụ của anh là cố vấn sự vụ đặc biệt, không phải là bác sĩ tâm lý. Hơn nữa anh cũng không có lý lịch, giấy chứng nhận tư cách, kinh nghiệm nào về chữa trị tâm lý cả nên anh tin Nick Fury sẽ không giới thiệu anh với Steve ngay từ đầu để làm cái gọi là tư vấn tâm lý. 
"Đúng là lúc đầu ông ấy giới thiệu cho tôi rất nhiều bác sĩ tâm lý, nhưng tôi đều từ chối." Steve nâng ly rượu lên uống một ngụm, sau đó nhe răng trợn mắt: "Rượu này... làm tôi nhớ đến chai rượu mà Winter Soldier giấu trên chiến trường, à không, chai này còn khó uống hơn".
"À, Winter Soldier là bạn thân nhất của tôi, anh ta..." Steve tiếp tục giải thích.
"Tôi biết anh ta." Evanson ngắt lời Steve: "Khi tôi còn nhỏ, xưởng sữa chữa của cô nhi viện có tổ chức cho chúng tôi đi tham quan viện bảo tàng về anh, bên trong có thông tin giới thiệu về anh ta." 
"Anh lớn lên ở cô nhi viện?" Steve ngạc nhiên hỏi lại.
"Đúng vậy." Evanson thờ ơ đáp.
"Ồ..." Steve cảm thấy câu hỏi vừa rồi hơi tế nhị, ngại ngùng nói: "Tôi xin lỗi". 
"Không có gì". Evanson lại rất thoải mái: "Tôi không cảm thấy ở đấy có gì không tốt, chúng ta tiếp tục chủ đề lúc nãy đi".
"Được". Steve đương nhiên cũng mong muốn tránh xa chủ đề này: "Tôi từ chối các bác sĩ tâm lý kia, tôi không thích những cái gọi là tư vấn tâm lý đó."
"Có thể giải thích..." Evanson vô thức nhấc ly rượu lên định uống một ngụm, nhưng khi mới kề ly rượu tới môi, ngửi thấy mùi rượu bên trong, miệng khẽ mím lại rồi anh lại đặt ly rượu xuống bàn: 
"Không có ai thích được tư vấn tâm lý cả, nhất là khi bị người khác đề nghị, hừm... cảm giác đó giống như có người chỉ thẳng tay vào mũi mình mà nói rằng đầu anh có vấn đề".
"Nhưng đây lại là một thủ tục bắt buộc, nếu tôi không tiến hành đánh giá tâm lý." Steve cũng theo quán tính muốn uống một ngụm nhưng ông ta vừa nghĩ tới hương vị lúc nãy liền nhẹ nhàng đặt ly trở lại: “Tôi sợ là vẫn phải ở lại tổng bộ SHIELD để quan sát một thời gian nên tôi miễn cưỡng phải chọn một vị bác sĩ tâm lý, mà ngay lúc đó, vừa khéo tôi nhìn thấy tên của anh".
"Tên của tôi..." Lông mi Evanson khẽ giật. Với đầu óc của Nick Fury thì ông ta sẽ dễ dàng đoán được, một người vừa tỉnh lại như America Captain sẽ rất ác cảm với bước đánh giá tâm lý này, mà trong danh sách các nhà phân tích tâm lý, Steve lại nhìn thấy cái tên không nên có trong danh sách là anh, không phải là lúc lên danh sách lại đưa nhầm vào đó chứ. 
Vậy ý là muốn cho chiến hữu tương lai làm quen với nhau trước sao? Evanson cười nói: "Tôi rất vinh hạnh, đội trưởng".
"Tôi có chút tò mò, tiền thân của SHIELD là đơn vị khoa học chiến lược, còn anh là người có năng lực duy nhất ngoài tôi phục vụ cho tổ chức này." Steve nói: "Cho nên tôi muốn tự mình gặp xem anh là người như thế nào".
"Tôi xin sửa lại, đội trưởng." Evanson nói: "Tôi không phải là người đặc biệt duy nhất phục vụ cho SHIELD." Evanson cường điệu cúi đầu xuống giống như đang nhìn ra bên ngoài một chiếc cửa sổ: 
"Người Sắt Tony Stark cũng vậy, chắc anh cũng biết anh ta, con trai của Howard Stark, từ đây cũng có thể nhìn thấy tòa cao ốc của anh ta".
"Anh ta không giống chúng ta, điểm đặc biệt của anh ta là đến từ bộ giáp sắt chứ không phải năng lượng bên trong cơ thể như chúng ta."
Steve cũng quay đầu nhìn tòa nhà của Tony bên ngoài cửa sổ: "Tiện nói một câu, tòa nhà đó quá xấu..." 
"Hả?" Lông mi Evanson lại giật giật: "Chắc là thế... tôi cũng không hiểu lắm về nghệ thuật kiến trúc, có điều, viết tên mình lên toàn nhà, anh ta không cảm thấy ngại sao? Dù sao tôi cũng không làm được chuyện như thế."
Thật sự là không làm được chuyện đó sao? Anh còn nhớ được tên cửa hàng của mình là gì không?
"Đúng vậy..." Steve nở nụ cười đồng cảm: "Tôi đã xem thông tin chiến đấu của anh... sau đó tôi nghĩ, nếu anh cũng ở thời của tôi thì hay biết mấy..." 
"Vậy sao?" Evanson cảm thấy bất ngờ khi thấy American Captain đánh giá cao mình như vậy, nhưng trong lòng anh lại nghĩ quả nhiên, anh ta đã tìm hiểu rất kỹ về anh, đây chắc chắn không phải là nội dung đánh giá tâm lý.
"Hydra là kẻ địch hung ác, khi đánh nhau với bọn chúng thì sự hy sinh là không thể tránh khỏi." Steve như đang nhớ lại chuyện cũ, vẻ mặt trầm ngâm:
"Tôi không được như những gì mà mọi người ca tụng, lần nào cũng giúp các chiến hữu biến nguy thành an, có nhiều lần tôi đã phải chứng kiện các đồng đội chết ngay trước mắt, mà tôi thì bất lực. Cho nên tôi đang nghĩ, nếu có thêm nhiều người có năng lực như tôi, kết quả chắc chắn sẽ khác". 
"Về vấn đề này thì tôi đồng ý với anh." Evanson nghiêm túc nói, rồi lại chuyển sang giọng điệu đùa vui: "Nói không chừng, sau này người đứng đầu SHIELD là tôi cũng nên, không còn chuyện của Nick Fury nữa".
"Nhưng chuyện này cũng khó mà nói." Evanson chỉ chỉ vào mình rồi nói: "Anh nhìn tôi xem, không chừng tôi sẽ chạy đến đế quốc thứ ba làm khách, mà với khả năng của tôi, chắc chắn là sẽ khách quý nhất trong các vị khách quý, biết đâu lại trở thành nguyên thủ quốc gia thì sao."
"Thôi được rồi, nói đùa đến đây thôi." Evanson nghiêm túc, không đùa nữa: "Nếu anh đã tìm đến chỗ tôi, thì những bước cần làm vẫn phải làm." 
"Được." Steve ngồi ngay ngắn lại, hắn biết cái tư vấn tâm lý này là bắt buộc.
“Anh đã ngủ vùi suốt 60 năm nhưng sau khi tỉnh lại, trong 60 năm đó, thế giới đã xảy ra những chuyện gì, tôi nghĩ Nick Fury đã nói lại với anh rồi." Evanson hỏi: "Cho nên tôi muốn hỏi là, thế giới của anh phát triển đến như thế này, anh có suy nghĩ gì?"
"Tôi nghĩ..." Steve suy nghĩ một hồi, hít sâu một hơi rồi nói: "Dường như thế giới trở nên đáng sợ hơn." 
Evanson nói: “Sao anh nghĩ vậy?”
"Năm tôi nhập ngũ, tôi nghĩ rằng vũ khí đáng sợ nhất là lựu đạn, trong nháy mắt có thể nổ chết một đám người, nhưng trên thực tế có một thứ vũ khí còn đáng sợ hơn rất nhiều lần, cho đến khi tôi nhìn thấy Hydra dùng Cosmic Cube để khởi động loạ ivũ khí đó, tôi chợt nghĩ rằng đây chính là vũ khí đáng sợ nhất rồi".
Steve cười tự giễu: "Nhưng sau khi tôi ngủ vùi một năm, một vũ khí đáng sợ nữa được phát minh ra, giờ đây dường như đến con người cũng có thể hủy diệt trái đất rồi". 
"Năm đó, lý tưởng của tôi là kết thúc chiến tranh, để có hòa bình thế giới. Nhưng bây giờ tôi lại nghĩ, năm đó những điều tôi làm là có ý nghĩa gì không?"
"Đương nhiên là có..." Evanson cũng không nói ra lời an ủi hay khen ngợi hành động của anh ta đã cứu rỗi biết bao sinh mạng, mà chỉ đơn giản nói lên quan điểm của mình:
"Chiến tranh là nỗi đau khổ lớn nhất của văn minh thế giới, nhưng đau khổ làm con người ta trưởng thành, chiến thắng được đau khổ đó, còn người sẽ mạnh mẽ hơn. Những gì anh làm là đưa mọi người vượt lên để chiến thắng nỗi đau, anh nói xem có ý nghĩa không?" 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.