Thuật Sĩ Trong Thế Giới Marvel

Chương 212: Cậu đã phá hủy sân khấu của tôi rồi!




Sau khi ngăn cản mấy lần công kích của Kẻ hủy diệt giữa gió bão, Thor quyết định cho hắn một kích cuối cùng.
Khi Kẻ hủy diệt một lần nữa bắn ra tia laser hủy diệt, Thor bay trên bầu trời cao cầm búa lao thẳng xuống, mạnh mẽ đẩy ngược tia laser lại. Gậy ông đập lưng ông, hắn muốn dùng phương thức kinh động lòng người này để dõng dạc tuyên bố, Cô Tô Mộ Dung... à không phải, là Thần Sấm Thor đã trở lại!
Chỉ cần hắn đẩy dòng năng lượng này lại trở về, Kẻ hủy diệt cũng sẽ bị chính công kích của bản thân giết chết, nhưng ngay khi sắp sửa thành công thì đột nhiên Kẻ hủy diệt bị một tia sáng màu xanh nhạt bao phủ, thân thể cũng trở nên mờ ảo. 
Evanson đứng trên mặt đất giơ ngón tay với Kẻ hủy diệt, khẽ thì thầm từ "trục xuất".
Cấu trúc cơ thể loại hủy diệt này tràn ngập nguyên tố ma pháp, đương nhiên phải bị trục xuất rồi. Nhưng mặc dù không hoàn toàn khởi động thì thực lực của hắn cũng đã vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa còn thêm vào sự chúc phúc từ thần thánh, khiến Evanson không có cách nào sớm sử dụng loại hình pháp thuật khống chế này được.
Nhưng sau quá trình tiêu diệt quân đội loài người và Địa ngục hỏa, nhất là khi Thor vừa mới khôi phục lại sức mạnh, trở thành bao cát phát tiết sau một trận đánh xong, hắn đã không còn sức mạnh để chống cự lại pháp thuật này nữa. 
Biến cố này xảy ra quá đột ngột, Thor đang gấp gáp xông tới không kịp phản ứng, trực tiếp xuyên qua hư ảnh của Kẻ hủy diệt, nặng nề đập xuống mặt đất tạo thành một khoảng bụi mù mịt.
Mục tiêu sau khi bị trục xuất thì thân thể sẽ thuộc về vị diện thứ cấp, mặc dù không có cách nào để làm ra bất cứ công kích hay hành động nào, nhưng đơn giản sẽ không bị công kích được nữa.
Nhìn Thor khi nãy vẫn còn quang vinh chói lọi, nhưng hiện giờ đầu chúi xuống mặt đất, bụi mù mịt bao quanh, Melinda và Coulson liếc nhìn Evanson, hơn nữa còn rất bình tĩnh kéo giãn chút khoảng cách: "Thằng nhóc cậu còn có hành động này sao? Cậu sẽ bị Búa Lớn nện chết đấy biết không hả?" 
Còn hiện giờ Kẻ hủy diệt với một nửa trạng thái mờ ảo thật sự giống như không có trọng lượng bay hạ từ trên không trung xuống, đứng ngây ngốc bên cạnh mà không thể di chuyển được.
Qua một lúc lâu, Thor vẫn chưa leo ra khỏi cái hố lớn do chính hắn nện thành, chắc hẳn hắn vẫn chưa trở lại bình thường. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vừa rồi rõ ràng là thời khắc bản thân trở lại thành thần, là thời khắc quan trọng nhất, sao nháy mắt đã thành tình cảnh người đầy bụi đất rồi? Đến khi bụi đất rơi xuống không còn bay tán loạn nữa thì hắn mới nhảy lên.
Toàn thân hắn bám đầy bụi đất nhanh chóng đi tới trước mặt đám Evanson, dùng búa chỉ thẳng mặt Evanson quát: "Cậu đã phá hủy sự xuất hiện long trọng của tôi, chuột nhắt!" 
Ồ, thật ngạo mạn làm sao? Tôi đây nhọc công khổ sở tập hợp một đoàn thể trăm người đánh cả nửa ngày, cũng đã phải dùng đến đại chiêu rồi, vậy mà cuối cùng cậu còn cướp công đầu của người ta nữa sao?
Đương nhiên loại lời thoại này cũng chỉ là suy nghĩ trong lòng, Evanson sẽ không nói thẳng ra miệng. Anh nhìn Kẻ hủy diệt ở bên cạnh, nếu đã được ưu thế như vậy thì anh không ngại thông minh một lần.
"Sử dụng cẩn thận sức mạnh của bản thân đi." Evanson mỉm cười nói với Thor: 
"Tôi nghĩ kế tiếp anh còn phải đánh một trận ác chiến nữa, anh không nên lãng phí sức mạnh ở một nơi không quan trọng như thế này."
Cẩn thận con bà ngươi, vừa rồi đã là một kích cuối cùng rồi, tên cẩu nhà cậu lại cướp đi mất, tôi giữ thể lực cái rắm ấy!
Nhưng lần nào đối phương cũng biểu lộ vẻ mặt muốn tốt cho mình, Thor cảm thấy bản thân hiện giờ chỉ trích đối phương giống như lấy oán trả ơn, vì vậy trước mắt hắn chỉ tạm bỏ qua mà thôi. 
Lúc này Jane Foster, Silvige, Darcy thấy chiến sự đã được bình ổn đều chạy tới, tò mò dò xét Thor đang mặc khôi giáp rất có phong cách, ừ, nếu không có đám bụi đất kia thì càng oai phong hơn.
"Đây là bộ dạng bình thường của anh sao?" Jane hỏi, cô không cảm thấy người đàn ông trước mặt này cách xa cô bao nhiêu.
"Cũng gần như vậy." Thor khẽ cười vang, dùng giọng điệu bình thường nói, điều này khiến trái tim Jane nhẹ nhàng hơn một chút. 
Lúc này, các dũng sĩ của Thor, đám Fandral cũng khiêng Sif đang hôn mê chạy tới, bộ dạng hiện giờ của bọn họ cũng vô cùng chật vật.
Bọn họ vừa phải đọ sức với Kẻ hủy diệt, vừa phải chăm sóc cho Sif đang hôn mê, quan trọng hơn là phải tránh né đợt công kích nhầm của quân đội loài người được xem là đồng minh, suýt chút nữa khiến bọn họ mệt chết rồi.
Thor nhìn đồng bọn của mình xung quanh, kiên định nói: "Chúng ta phải đi đến cầu Bifrost (*), ta muốn nói chuyện với người anh em của ta một chút." 
"Anh em." Lúc này Thor bỗng nhiên tìm tới Coulson, không biết hắn vì tạm thời không muốn nói chuyện với Evanson, hay hắn cảm thấy Coulson thận trọng hơn:
"Chúng ta đều chiến đấu vì cùng một mục tiêu, vì bảo vệ thế giới này, từ nay về sau tôi chính là đồng minh của các anh."
"Nhưng..." Thor đi tới bên người Jane nói: "Điều kiện tiên quyết là các anh phải trả lại đồ cho Jane." 
Thấy Thor còn quan tâm đến mình, Jane phấn chấn mở miệng nói lời mà không thèm suy nghĩ: "Đồ các người đã cướp đi..."
Coulson lúc ấy ra vẻ ngượng ngùng, việc này cũng do hắn dẫn người tới làm. Tiến sĩ Selvig nhanh chóng sửa lại lời nói: "Là mượn đi."
"Đương nhiên có thể trả lại thiết bị cho cô, cô còn có thể tiếp tục dùng nó để nghiên cứu nữa." Coulson thầm tự nhủ trong lòng đây coi như chuyện nhỏ đi, cô nàng này chính là thái tử phi dự định của anh, nói không chừng còn có thể là Vương hậu cùng anh thống trị Asgard, đương nhiên phải đối xử cho thật tốt rồi. 
"Có muốn nhìn cây cầu mà anh đã từng nói tới không?" Thor ôm Jane nói.
"Được." Jane hơi căng thẳng một chút, cuối cùng vẫn đáp lại.
Sau đó Thor dùng một tay ôm Jane vào trong ngực, quay vòng búa chuẩn bị bay lên. 
"Đợi một chút, đợi một chút đã!" Thế nhưng khi giọng nói này vang lên đã ngăn hành động của hắn lại.
Thor ném một ánh mắt xem thường nhìn sang, cậu có biết khi búa quay vòng kiêng kị nhất là hô ngừng không? Có thể thọc nhầm bên xương hông đấy có biết không hả?
"Chuyện gì?" 
Lúc này Evanson đã đi tới:
"Anh có phải định khiêng theo thương binh đi đánh giặc không hả?" Evanson liếc mắt nhìn Sif đang hôn mê nói: "Cô ấy đã mất ý thức rồi, anh không khỏi quá tàn nhẫn rồi đó?"
"Chúng tôi luôn luôn cùng tác chiến." Thor nói với vẻ đương nhiên: "Nếu như trận chiến đấu vinh quang này tôi không dẫn cô ấy cùng tham gia thì khi trở về cô ấy nhất định sẽ trách mắng tôi." 
"Vậy là anh muốn sau khi cô ấy tỉnh lại sẽ trách mắng anh..." Evanson hít một hơi, đi về hướng Thor hai bước rồi nói: "Hay là muốn từ nay về sau anh chỉ có thể nhìn bia mộ tưởng nhớ cô ấy?"
Thor do dự một chút, Evanson lại tiếp tục nói: "Bây giờ ở Asgard không biết Loki đã dùng bao nhiêu người để mai phục, ở trên đó chiến đấu càng hung hiểm hơn so với nơi này, anh mang cô ấy cùng tham gia rất có thể sẽ khiến cô ấy phải chết tại đó, thậm chí còn có thể bị Loki bắt cóc, trở thành con tin uy hiếp anh. Đây cũng không phải một lựa chọn sáng suốt mà một quốc vương nên làm."
"Tôi không phải quốc vương." Thor sửa lại cách xưng hô của Evanson, sau đó lại rối rắm hỏi: "Vậy anh nói xem phải làm sao?" 
"Để cô ấy ở lại." Evanson nói: "Để cô ấy ở đây dưỡng thương trước đã, chờ đến khi anh giải quyết xong mọi chuyện trên đó rồi lại đón cô ấy về, đây không phải lựa chọn tốt nhất sao?"
Thor cân nhắc lời nói của Evanson một chút rồi mới gật đầu đáp ứng nói: "Được, nhưng các người phải chăm sóc cô ấy cho thật tốt đấy."
"Không thành vấn đề." Evanson nói lời đảm bảo, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Melinda mà lấy một quyển trục xưa cũ ra đưa tới: "Vật này cho anh." 
Thor nhận lấy quyển trục, cho rằng đây là loại đồ vật dạng thư tín, vì vậy liền tiện tay cất vào trong người mình, ôm Jane bay về hướng cầu Bifrost.
***
(*) Cầu Bifrost: cây cầu nối giữa Asgard và Midgard. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.