Thuật Sĩ Trong Thế Giới Marvel

Chương 199: Đã đến giữa trưa




Ở một góc xa xôi của New Mexico, có một địa điểm không được đánh dấu trên bản đồ, không một ai muốn đến một nơi có cái nghĩa địa hoang vu tọa lạc như chỗ này. Thời gian khắc trên bia mộ mới nhất ở đây cũng đã là mười năm trước rồi, thậm chí có những ngôi mộ do gió sương cả một quãng thời gian dài khiến cho chữ viết trên đó không còn nhìn thấy rõ nữa rồi. Nghĩa địa này đã tồn tại khá lâu rồi, chắc có lẽ từ lúc Mỹ mở rộng lãnh thổ ra khu vực phía Tây lúc Mỹ bắt đầu xây dựng đất nước.
Có thể ở đây còn rất nhiều những ngôi mộ vô danh như vậy, dù sao lịch sử miền Tây nước Mỹ cũng nhuốm đầy máu tươi, máu của những người dân bản địa, cũng có của những người khai hoang vùng đất này.
Hầu hết các nghĩa trang như này đều đã bị bỏ hoang. Nhưng có một nhà thờ và một túp lều mang thêm cho nơi đây chút hơi người. Có một phần mộ có niên đại lâu năm nhưng lại không bị cỏ dại bao phủ, xem ra vẫn có một người canh mộ tận tâm bảo vệ và chăm nom cho nó. 
Lúc này là đúng giữa trưa, một đoàn xe gồm năm chiếc SUV màu đen đang tiến đến chỗ nghĩa trang dọc theo một con đường rải sỏi. Những xe này đều không có biển số xe, có thể nói là bất kì những thứ tùy thân gì có thể xác định được danh tính đều bị bỏ đi. Và nếu ai đó có thể nhìn thấy bên trong xe thông qua giấy bóng kính màu đen, họ sẽ thấy rằng tất cả mọi người trong xe đều đeo khẩu trang chiến thuật màu đen, mặc đồng phục chiến đấu của thành phố và mang súng trường tự động với lựu đạn bên dưới.
Theo mô típ miêu tả từ trước thì chính là bọn họ được trang bị kĩ lưỡng từ đầu đến chân. Hơn nữa từ tác phong của họ có thể nhận thấy rằng đây chắc chắn không phải một lũ gà mờ mới ra chiến trường lần đầu mà là một đội quân tinh nhuệ kinh nghiệm đầy mình.
“Phải bày ra một trận địa lớn như thế này, sức mạnh của anh vẫn chưa hồi phục à?” Bên trong chiếc xe thứ ba, Melinda ngồi ở hàng ghế sau quay sang hỏi Evanson đang ngồi bên cạnh. Tình huống lúc này có hơi bất ngờ so với suy nghĩ của cô, lúc ban đầu cô còn tưởng rằng Evanson sẽ lại dùng chiếc xe đua kia đưa cô đến đây giải quyết xong việc rồi rời đi, chứ không phải là kéo theo cả một tiểu đội đặc chủng có thể đánh tập kích những tàu hàng bị phần từ khủng bố cướp mất. Vì vậy cô đoán là có lẽ sức mạnh của Evanson vẫn chưa hồi phục nên mới dẫn theo mấy người này đến trợ giúp anh ta. 
“Đã hồi phục lại rồi.” Evanson lật đi lật lại chiếc khẩu trang trong tay.
“Nói thật nhé, cái thứ đồ chơi này được giặt sạch chưa vậy?”
“Cứ yên tâm đeo lên đi, mỗi lần có nhiệm vụ đều đã thay mới hết rồi.” Melinda lườm anh ta một cái rồi nói. 
Evanson cười toe toét:
“Thật là lãng phí quá đi, tiền của dân nộp thuế đều bị dùng như thế này đấy à?”
Melinda không đáp lại câu nói của Evanson mà chỉ hỏi một cách nghiêm túc: 
“Vậy anh sắp xếp, bố trí người như vậy là vì kẻ đó không dễ đối phó hay chỉ đơn giản là anh muốn cảm nhận cảm giác được ra mệnh lệnh cho mọi người?”
“Chỉ là muốn giấu đi thân phận mà thôi.” Evanson đặt chiếc khẩu trang lên đùi:
“Tạm thời tôi chỉ vì không muốn mọi người biết rằng chuyện này là do tôi làm.” 
Dù là phép thuật hay chiếc xe của anh đều quá thu hút sự chú ý của mọi người rồi.
“Chỉ có điều...” Evanson cầm bộ đàm lên: “Toàn đội chuẩn bị, đợi lệnh hành động, thời gian chỉ định đã tới rồi. Tất cả mọi người bỏ hết phù hiệu trên tay áo xuống, tôi hi vọng lần hành động này sẽ chỉ thấy duy nhất hành động của những con người áo đen thôi.”
“Đã rõ thưa chỉ huy.” Những thành viên khác đều lần lượt trả lời qua bộ đàm. 
Evanson mỉm cười và nói với Melinda: “Cảm giác được ra lệnh cũng tuyệt đấy chứ.”
Hai mươi phút sau, cả đội xe đã đến phía bên ngoài của nghĩa trang. Một người lính dùng ống nhòm nhiệt quan sát một chút rồi báo cáo: “Thưa chỉ huy, xác nhận mục tiêu ở trong nhà một mình, có bất ngờ xông vào không ạ?”
“Không.” Sau khi tiếp nhận câu hỏi, Evanson lại không đồng ý với yêu cầu tiến hành đột nhập: 
“Nhanh chóng dỡ bỏ ngôi nhà này đi, nếu như mục tiêu phản kháng thì cho phép các cậu sử dụng hỏa lực tuyệt đối.”
“Đã rõ.” Người lính trả lời.
“Evanson, tôi nghĩ chúng ta vẫn nên đưa người đó ra trước thì hơn.” Melinda đứng bên cạnh nhắc nhở. Trong lúc cô tra ra người này cũng có tìm hiểu thêm về anh ta, người này ngoại trừ hành tung bí ẩn, ít giao du với người bên ngoài thì không có tiền án tiền sự gì. 
“Yên tâm đi, ông ta không chết được đâu.” Evanson mỉm cười, nói một cách quả quyết. Sau đó, anh như thể chợt nghĩ ra điều gì, liền ra lệnh:
“Nếu mọi người không muốn chết thì hãy để ông ta lộ diện hoàn toàn dưới ánh mặt trời đi.”
Rõ ràng các binh sĩ không hiểu ý nghĩa của mệnh lệnh này, nhưng họ vẫn trả lời: 
“Thưa chỉ huy, rõ!”
“Chính là vì lí do này nên anh mới lựa chọn thời điểm này để đến đây?” Bây giờ Melinda đã hiểu rồi, rằng vì sao tối qua khi Evanson nghe thấy tin tức về người này nhưng lại không lập tức hành động ngay trong đêm mà phải đợi đến ngày hôm nay.
“Đúng thế.” Evanson lại cầm bộ đàm lên: 
“Bây giờ bắt đầu hành động.”
Cùng với tiếng hạ lệnh, bốn chiếc xe còn lại lập tức xông vào khu nghĩa trang, bao vây lấy căn nhà nhỏ. Sau đó dường như các binh sĩ trên xe đều đồng loạt nhảy xuống, cầm theo quả bom phá cửa hình vuông màu trắng, nhanh chóng chạy tới bốn phía của căn nhà, đặt quả bom lên các vách tường.
Ba, hai, một, kích nổ. Một trận khói bụi mù mịt bốc lên, căn nhà nhỏ có kết cấu mái ngói chắc chắn liền ầm ầm sụp xuống. 
“Nhanh lên, tìm kiếm mục tiêu!”
Những người lính khác lao xuống xe, tổng cộng có hai mươi người bắt đầu tìm kiếm trên đống đổ nat.
“Ở đây!” Ngôi nhà vốn không lớn nên rất nhanh sau đó một binh sĩ đã tìm thấy người đó. Nửa người dưới của ông ta bị chôn vùi trong đất cát, nửa thân trên nằm gục trên mặt đất, không biết còn sống hay đã chết. 
Một người lính thận trọng bước tới, muốn kiểm tra xem người này còn thở không, những người khác đứng một bên đầy cảnh giác.
Khi người lính đó bước vào thì cái người đang nằm gục như đã chết đó đột nhiên lật người, cánh tay phải của hắn đang áp sát bên người liền cầm lên một khẩu súng ngắn Winchester, hắn dùng nó nhắm chuẩn vào người lính.
Người lính chỉ kịp thốt lên “chết tiệt” thì đã bị trúng đạn. May mắn thay, anh ta đã phản ứng đủ nhanh để né tránh vào phút chót, viên đạn đáng lẽ sẽ bắn trúng đầu anh ta, nhưng sau đó đã sượt lên trên vai áo chống đạn, nhưng với uy lực của đạn ghém mười hai li thì cú bắn không chỉ khiến cậu ta bị thương nhẹ mà còn bị bắn ra 360 độ. 
“Nổ súng.” Những người lính khác cùng lúc xả đạn vào người đàn ông với một khẩu súng trường tự động trong tay, dù gì bọn họ cũng đã có lệnh được phép sử dụng hỏa lực tuyệt đối. Mười một khẩu súng tự động gần như làm cho người đàn ông đó biến thành một cái sàng thủng lỗ chỗ.
“Binh sĩ báo cáo tình hình đi.” Sau khi nghe thấy tiếng súng, Evanson ngay lập tức hỏi tình hình hiện trường.
“Một người bị thương, thưa chỉ huy.” Sau khi bắn được phân nửa số đạn, người cầm đầu trong đó báo cáo với Evanson. 
“Tình hình mục tiêu.” Evanson thở phào nhẹ nhõm, tình hình cũng không tệ lắm.
“Đã chết.” Người đội trưởng trả lời.
“Hử, chết rồi?” Giọng của Evanson đầy nghi ngờ. 
“Ông ta trúng ít nhất 150 phát đạn, thưa chỉ huy.” Người đội trưởng giải thích. Như thế vẫn chưa được tính là đã chết sao? Ngài thử ăn một trăm phát đạn xem.
“Vậy ông ta, hừm, cả người chắc vẫn lành lặn chứ?” Evanson hỏi.
“... Đúng, đúng vậy, thưa chỉ huy.” Viên đội trưởng sững người trong giây lát, người đàn ông kia chỉ như có thêm một trăm cái lỗ hổng ở nửa người trên mà thôi, điều này rất bất bình thường. 
“Giữ nguyên cảnh giác, tôi lập tức qua đó.” Evanson đeo khẩu trang lên, nói với Melinda:
“Tôi phải ra trận rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.