Thuật Sĩ Trong Thế Giới Marvel

Chương 146: Thế giới đau khổ




Chúng tôi chắc chắn sẽ đồng ý sao? Tôi khuyên ngài đừng nên quá tự tin như vậy, Warlock bé nhỏ ạ.” Eredar Twins cảm thấy Evanson có hơi tự tin thái quá, nhưng mà chính vì điều này đã kích thích trí tò mò của bọn họ. 
“Ngài nói thử xem, rốt cuộc là chuyện gì.” 
“Được thôi, nhưng trước đó tôi muốn nghe thử xem, hai cô cảm thấy thế giới này thế nào?”  Evanson không trả lời câu hỏi của hai ả luôn mà lại chuyển câu hỏi sang một hướng khác: 
“Lâu như vậy rồi chắc cũng nắm được không ít nhỉ.” 
“Hửm?” Eredar Twins lúc đầu có hơi ngơ ra, sau đó nhìn nhau với ánh mắt đầy ẩn ý, khóe môi nhếch lên một độ cong hoàn hảo. Chắc chắn đã có tính toán trước, nắm tất cả mọi chuyện trong tay. Bất kì ai nhìn thấy nét mặt đó đều sẽ nghĩ như vậy. Thế nhưng… 
“Làm thế nào đây? Mấy ngày đến cái thế giới này rồi mà căn bản vẫn chưa hiểu rõ về nó?” 
“Nếu cứ thừa nhận như vậy thì cũng quá mất mặt đấy.” 
“Đừng vội, trước tiên ổn định lại sắc mặt đã rồi tìm lấy một cái đáp án chung chung để gạt hắn đã.” 
Đối với một cặp song sinh không biết đã ở bên cạnh nhau bao lâu mà nói thì độ ăn ý không có gì để bàn cãi nữa rồi. Chỉ cần dùng ánh mắt là đã trao đổi với nhau xong những nội dung trên. 
“Đau khổ, mù quáng, nghi kị, căm hận.” 
“Đợi đã, đợi đã.” 
Khi hai chị em vừa bắt đầu bài cảm nhận bằng chất giọng trầm bổng, du dương của mình. Evanson đã cảm thấy giọng điệu cùng nội dung này hết sức quen thuộc. Vì thế liền vội vàng ngắt lời hai người. 
“Chỉ là nói lên cảm nhận thôi mà, có cần thiết phải có cả một đoạn mở đầu không?” 
“Ngài biết cái gì.” Alythess rống lên, cũng không biết là do khó chịu vì đột nhiên bị ngắt lời hay là do bản thân định nói như vậy để lừa người ta nhưng lại bị nhìn ra nên thẹn quá hóa giận nữa. 
“Đó đều là cảm nhận của bọn tôi về thế giới này.” Sacrolash vội vã “chữa cháy”: 
“Mấy điều đó đều là năng lượng đen tối mà chúng ta cảm thụ được, cái thế giới này đâu đâu cũng có.” 
“Mỗi người đều mê muội mà nhẫn nhịn những nỗi đau lớn, âm thầm đón nhận những áp bức không có điểm kết.” Alythess kết thúc câu chuyện, vừa tiếp tục nói vừa chỉ tay về phía một khung cửa sổ lớn bằng sợi thủy tinh hai chiều. Như vậy thì có thể đứng ở trong này quan sát được mọi thứ bên ngoài mà bên ngoài không nhìn thấy được tình hình bên trong. 
Alythess vừa chỉ vào những con người đang uốn éo theo nhạc trong vũ trường vừa nói: “Loại cảm giác đau khổ và áp bức này có năng lượng phụ được sinh ra, phóng túng, giả tạo…” 
“Và cả giận dữ.” Sacrolash nhìn ra bên ngoài, hai gã đàn ông chỉ vì va chạm làm rớt mấy giọt rượu cũng ra tay đánh lộn, đã thế mỗi nắm đấm hạ xuống đều dùng hết sức, tựa như hoàn toàn không để ý đến liệu có đánh chết người không. 
“Phát tiết nỗi đau, lại gây ra nỗi đau mới, vòng tròn không lối thoát.” 
Lúc này Luthor đã nhanh chóng mang đàn em đến, đánh hai tên đó ngã vật ra đất, sau đó vây xung quanh liên tiếp đạp chúng một trận. Sau khi Luthor thấy đánh cũng đủ rồi thì đạp một cái chí mạng, sai đàn em ném hai tên sắp chết này ra ngoài. 
Tiếp theo, Luthor cầm lấy chiếc micro, dõng dạc tuyên bố mỗi người đều được tặng một ly cocktail, tất cả tiếp tục vui chơi. Đám người vui vẻ hò hét, sau đó dựa theo tiếng nhạc rock, bắt đầu “high”, cứ như cảnh tượng vừa nãy chưa từng xảy ra. 
“Lạnh nhạt, là muốn nói như vậy sao.” Evanson nhìn đám người bên ngoài, cảm thán. 
“Đúng thế.” Sacrolash liếm liếm môi: “Cũng giống như địa ngục luôn luôn hiện hữu.” 
Evanson đưa tay cầm lấy một bình Whisky trên bàn, mở nắp ngửi thử, sau khi xác định bên trong không có bỏ thêm thứ lung tung gì thì mới đưa lên tu một ngụm lớn. 
“Được rồi, tuy cách nghĩ của hai cô có hơi khác so với tôi nhưng có lẽ hai người vẫn khá hài lòng với tình trạng bây giờ chứ.” 
“Cũng được.” Alythess đáp với vẻ mặt có phần miễn cưỡng, mặc dù những lời vừa rồi bọn họ chỉ tạm thời nói lung tung nhưng không phải tất cả đều là nói dối. Những gì mà hai người nói có rất nhiều điều thật sự có tồn tại, hơn nữa bọn họ cũng thật sự rất hưởng thụ những thứ đó. 
Vậy thì tốt, Evanson buồn bực nốc thêm một ngụm rượu để che đi khóe môi đang nhếch lên không dễ phát hiện. Nói thật, Eredar Twins sẽ dùng cách gì để trả lời, Evanson không quan tâm, cứ coi như bọn họ có thể nói một lèo những số liệu đầy chuẩn xác về trái đất thì anh cũng coi như chả có gì. Điều anh thực sự nên quan tâm đó là hai người họ có phải đang hài lòng với trạng thái hiện tại, có phải đang hưởng thụ những thứ trong đó hay không. 
Dù bọn họ có che giấu nhưng Evanson vẫn nhìn ra được sự hài lòng đối với cuộc sống hiện tại, với thế giới lúc này của Eredar Twins. Nếu phải dùng một câu để miêu tả tâm trạng của bọn họ bây giờ, chính là: Quên the Void đi, chỗ này vui đó. 
Nếu đã như vậy thì chuyện tiếp theo dễ giải quyết rồi. Evanson đặt bình rượu xuống, đổi sang nét mặt buồn rầu, nói: “Nhưng mà đáng tiếc quá, cuộc sống mang lại sự hưởng thụ cho các cô này vô cùng mong manh.” 
“Mong manh?” Sacrolash không để tâm đến, hỏi. 
“Đây là một thế giới đầy rẫy nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể bị hủy diệt.” Evanson đứng lên, huơ tay ra phía trước, một mô hình địa cầu bằng những tia sáng xanh xuất hiện. Anh chỉ vào điểm cực Bắc và cực Nam, nói: “Hiện tại, hành tinh này đang không ngừng nóng lên, chắc không lâu nữa, những dải băng cũng sẽ bị tan chảy, đến lúc đó, 90% đất liền sẽ bị nhấn chìm. Nhưng đáng tiếc là, loài người lại không thể tiến hóa thành Naga.” 
“Thêm nữa, lương thực trên địa cầu, rất nhanh thôi, sẽ không theo kịp tốc độ sinh sôi của loài người.” Evanson nhìn hai chị em, nói: “Điều này sẽ dẫn tới một nạn đói khủng khiếp, mà từ nạn đói sẽ bùng phát chiến tranh. Một trận chiến không phải vì chính trị, chủ nghĩa mà chỉ đơn giản vì cái đói. Hai cô đoán thử xem, như thế sẽ tàn khốc đến mức nào? À, quên mất, các cô biết vũ khí hạt nhân chứ?” 
“Biết.” Lần này thì bọn họ nói thật. Dù sao cũng là loại vũ khí có sức hủy diệt lớn nhất địa cầu, hai người ít nhiều cũng biết chút chút. 
“Tôi có nhìn thấy trên màn hình, uy lực cũng được. Nhưng nếu để bọn tôi đưa đến sao chổi Argus thì chắc chắn còn mạnh hơn nhiều. 
“Tất nhiên.” Sao chổi Argus, việc mở ra nằm ở trái tim tà năng Argus vượt khỏi không gian và thời gian để tấn công. Điều này quả thật còn đáng sợ hơn vũ khí hạt nhân nhiều. 
“Nhưng mà chúng ta hiện tại chỉ cần biết chiến tranh hạt nhân cũng có thể hủy diệt thế giới này là được.” 
Những gì Evanson nói đến đều có thể coi là thiên tai, mà ở cái thế giới có các linh khí nguyên tố này, thiên tai sẽ không bất ngờ ập đến. Cho nên những ví dụ mà Evanson vừa đưa ra, ít nhất cũng phải năm mươi năm nữa mới có thể xảy ra. Nhưng mà Eredar Twins lại thấy rất khó chịu. Bà đây vừa mới tìm được một cái ổ yên ấm, thế mà lại sắp biến mất rồi? Gì chứ? Lại còn năm mươi năm nữa, hừ, gấp rút vậy à. 
“Còn những thứ này nữa.” Evanson nói tiếp. Lần này, trước mặt anh hiện lên một loạt các kí hiệu cùng tiêu đề “Những phần tử tôn giáo cực đoan giống kiểu Twilight"s Hammer, theo đuổi hủy diệt, lúc nào cũng nung nấu ý định gây chiến tranh đủ lớn để hủy diệt thế giới, mà những việc này chỉ là chuyện trong địa cầu.” 
“Bên ngoài.” Một con côn trùng nửa máy, được tưởng tượng lên đang vây lấy Evanson. “Nóng lòng muốn xâm chiếm các thế giới khác, đâu chỉ có mỗi Quân đoàn Rực lửa (Burning Legion), rất nhiều thế lực ngoài vũ trụ đều thèm muốn địa cầu này từ lâu rồi. Bọn chúng đều muốn chiếm lấy nguồn tài nguyên của địa cầu, có kẻ muốn biến địa cầu thành thế giới vật chất đen tối. Nhưng không cần biết là kiểu gì, thế giới này cũng tận diệt rồi.” 
“Vì vậy, nếu muốn giao cho quân đoàn một thế giới hoàn chỉnh thì không thể để những chuyện đó xảy ra.” Evanson đang nói thì thấy hai Demon không có vẻ gì là hứng thú. Evanson liền bổ sung thêm một câu: “Cũng là vì duy trì được cuộc sống hiện tại của chúng ta.” 
“Nhất định phải ngăn chặn, vì quân đoàn.” Lúc này hai Demon mới trả lời, kiểu phản ứng chậm mất một nhịp. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.