Thuật Sĩ Trong Thế Giới Marvel

Chương 138: Đảm bảo... sức khỏe?




Nước Mỹ là một quốc gia có chế độ tư hữu rất cao, đại đa số huyết mạch kinh tế, bao gồm tiền bạc và đô la trong đó đều không phải là của quốc hữu mà nằm trong tay các nhà tài phiệt gia tộc lớn, mà đám lãnh đạo buôn bán vũ khí này cũng nằm trong số đó. 
Những tài phiệt gia tộc lớn này đều thường có cùng một suy nghĩ, đó chính là chính phủ và quân đội chỉ là những lực lượng giúp bảo vệ và phát triển quyền lợi cho họ chứ không phải là để quản lí họ. 
Thế nên cho dù chính phủ hay quân đội có dùng lí do và danh nghĩa gì đi chăng nữa cũng không thể ép lấy đi của họ bất kỳ thứ gì mà họ không đồng ý. 
Vì vậy lần này, trước việc chính phủ và quân đội định ép Tony Stark phải giao ra kỹ thuật chế tạo bộ giáp Iron Man, bọn họ đều cảm thấy không ủng hộ lắm, thậm chí có thể nói là phản đối. 
Bởi việc này bản thân đã hoàn toàn đi ngược lại với chế độ tư hữu của nước Mỹ, là khởi nguồn cho việc quốc gia sẽ dùng mệnh lệnh để ép tư nhân phải giao ra lợi ích. 
Hôm nay quốc gia để mắt đến bộ giáp Iron Man của Tony, bắt anh ta phải giao ra, thế thì liệu ngày mai có để mắt đến kỹ thuật robot chiến đấu của công ty khác, rồi ngày kia có để mắt đến kỹ thuật chế tạo đầu đạn điều hướng của công ty nọ không? 
Giả vờ đường đường chính chính lập ra phiên điều trần gì đó, rồi cử một tên chẳng ra sao đứng lên phát biểu lung tung, ép người ta phải giao thứ ấy cho quốc gia. 
Đùa à? Tất cả mọi người đều nhận thấy rõ, hôm nay nếu dồn Tony vào đường cùng thì rất có khả năng ngày mai sẽ phải tự đào mồ chôn mình, nói không chừng hiện giờ chính phủ và quân đội đang âm mưu lấy bộ giáp Iron Man này ra làm trường hợp đặc biệt để mở màn, hôm nay hạ Tony trước, ngày mai sẽ lấy lí do khác ra để xử các công ty của bọn họ. 
Thế nên việc bọn họ không nhảy ra công khai phản đối, không kiện những nghị viên đã tham gia phiên điều trần tội vi hiến đã là nể mặt lắm rồi, còn mong gì việc họ chịu giúp đỡ? 
Nhưng Justin Hammer thì lại không quan tâm nhiều như thế. Dù gì thì tất cả những gì anh ta có đều là nhờ có chính phủ bao che. Với phương thức và đối tượng kinh doanh của anh ta, chính phủ có muốn thu lại thì cũng chẳng cần đến cả phiên điều trần, chỉ cần chuyển một số tài liệu được chỉnh sửa sang cho Cục Điều tra liên bang hoặc Cảnh sát quốc tế thì anh ta sẽ phải lập tức bị tống vào nhà giam. Thế nên anh ta ngoài việc ngoan ngoãn bị sai khiến ra thì không còn cách nào khác. 
Huống hồ trong lòng anh ta lại còn đang chất chứa đầy sự ghen tị đối với Tony Stark, lần này có cơ hội đạp Tony ngã xuống thì anh ta đương nhiên hoàn toàn bằng lòng. 
“Ừ, Justin Hammer dù gì cũng chỉ là hạng tép riu.” Evanson nghĩ một lúc rồi nói: “Anh ta nhảy ra tỏ vẻ ta đây một chút thì được, nhưng nếu muốn dùng anh ta mà đè bẹp được Tony thì đúng là nằm mơ rồi.” 
“Tôi có nằm mơ cũng chẳng mơ thấy chuyện nực cười như thế.” Nick Fury dùng một câu nói đùa để nói rõ suy nghĩ của mình về Justin: “Nhưng có một người cần phải lưu ý.” 
“Là ai?” Evanson hỏi. 
“Trung tá James Rhodes.” Nick Fury nói: “Cậu có từng nghe nói về người này chưa?” 
“Hình như có nghe qua rồi.” Evanson nhắm mắt suy nghĩ một chút mới nhớ ra được người này là ai, dù gì thì ký ức ở thế giới cũ đã quá lâu rồi, hơn nữa anh cũng chỉ nhớ biệt danh chứ không nhớ tên thật của họ: “Có vẻ rất thân thiết với Tony.” 
“Đúng thế.” Nick Fury thừa nhận: “Cậu ta là bạn thân của Tony, thế nên Bộ Quốc phòng định bảo cậu ta thuật lại báo cáo đánh giá về Iron Man, như thế sẽ tăng cao độ đáng tin của báo cáo này.” Cuối cùng Nick Fury thở dài nói: “Tiếc là cậu ta buộc phải làm thế, vì cậu ta là quân nhân, phải phục tùng mệnh lệnh.” 
“Tôi hiểu, chuyện này thật sự có hơi phiền phức rồi.” Evanson lắc đầu: “Nhưng tôi cảm thấy báo cáo của anh ta sẽ không thiên vị, cũng sẽ không phóng đại sự nguy hiểm của bộ giáp, tạo lí do cho chính phủ tịch thu.” 
“Là một quân nhân chính trực và là bạn thân của Tony nên báo cáo của cậu ta thật sự là rất công bằng khách quan.” Xem ra Nick Fury cũng đã biết nội dung của báo cáo ấy: “Nhưng những chính khách ấy thật sự vẫn có cách để biến báo cáo ấy thành có lợi cho họ.” 
“Bọn họ lấy ra vài đoạn rồi bắt trung tá Rhodes đọc những đoạn ấy.” Evanson nói. 
“Bản báo cáo ấy rất dài, trong đó Rhodes có liệt kê ra các khả năng của bộ giáp, nếu chỉ đọc những đoạn về khả năng nguy hiểm thì sẽ rất bất lợi cho Tony.” Nick Fury lo lắng nói. 
“Nhưng trung tá Rhodes thật sự dễ bị điều khiển thế sao?” Evanson nói: “Là một quân nhân chính trực thì sẽ không dễ bị những lời nói đường mật của chính khách sai khiến.” 
“Ai mà biết chứ?” Nick Fury nói một cách không chắc chắn. 
“Được rồi, rốt cuộc ông muốn nói gì?” Evanson khó chịu vuốt mặt, đứng dậy khỏi ghế sô pha rồi nói một cách không kiên nhẫn: “Mới sáng sớm ông đã gọi tôi đến đây rồi nói một tràng, ngoài việc bảo tôi phải đến chỗ Tony ra thì những việc khác có liên quan gì đến tôi chứ? Cái gì mà phiên điều trần, cái gì mà trợ thủ của chính phủ, những việc ấy thì có liên quan gì đến công việc của tôi? Thế nên ông mau nói nhanh mục đích thật sự của ông đi.” 
“Ha ha.” Nick Fury tựa người vào lưng ghế rồi nói: “Người trẻ tuổi đúng là chẳng có chút kiên nhẫn gì cả.” 
“Tôi vốn rất có lòng kiên nhẫn.” Evanson nói thẳng: “Nhưng năng lực nói vòng vo của ông thật sự không kém đám chính khách đó đâu, hơn nữa bây giờ tôi đang rất buồn ngủ, phiền ông nói nhanh một chút được không?” 
“Được rồi, được rồi.” Nick Fury mỉm cười nhìn Evanson đang sắp nổi điên: “Tôi có thể nói chắc chắn rằng phiên điều trần lần này sẽ chẳng có tác dụng gì cả, đám chính khách sẽ không có được thứ họ muốn, nhưng họ cũng sẽ không dễ bỏ cuộc, cậu hiểu mà.” 
“Ừ.” Evanson thở dài rồi ôm cái trán đang đau nhức của mình: “Ông sợ họ sẽ giở thủ đoạn đen tối sau lưng Tony nên muốn bảo tôi để mắt đúng không?” 
“Đúng thế.” Đi cả một vòng, Nick Fury cuối cùng cũng nói ra mục đích thật sự của mình: “Tony khoác bộ giáp Iron Man lên thì sẽ trở thành siêu anh hùng, nhưng nếu không có bộ giáp thì chỉ là một người thường, hơn nữa còn là một người thường có sức khỏe đang rất tệ, nên nếu muốn một người thế này gặp phải bất ngờ là việc rất dễ dàng.” 
Gặp bất ngờ? Ông cứ nói thẳng là bị người ta hại chết đi cho nhanh. 
Nick Fury lo lắng là điều dễ hiểu. Nếu Tony Stark đột nhiên chết mà lại không có một người thừa kế thì chính phủ và quân đội sẽ dễ dàng chiếm được kỹ thuật của bộ giáp, mà cho dù có người thừa kế đi nữa cũng chẳng là gì, bởi vì không phải ai cũng đều khó đối phó như Tony. 
“Nhiệm vụ của chị ấy cũng là thế này à?” Evanson chỉ vào Natasha từ nãy giờ không nói gì. 
“Cũng tương tự.” Nick Fury không trả lời rõ ràng. 
“Việc này không giống với thỏa thuận lúc đầu.” Evanson khó chịu nói: “Tôi chỉ nhận lời làm cố vấn sức khỏe chứ không phải là cố vấn an toàn.” 
“Có gì khác nhau đâu?” Nick Fury nhướn mày nói một cách gian xảo: “Không có sự an toàn thì sức khỏe sẽ không thể đảm bảo được, thế nên đây chẳng phải là một phần công việc của cậu sao?” 
“Tôi lại lần đầu nghe nói cố vấn sức khỏe lại còn có thêm nghĩa vụ này nữa đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.