Thuật Sĩ Trong Thế Giới Marvel

Chương 136: Cậu nên làm việc rồi




“Thi thể xử lí thế nào?” Sau khi nghe xong Taylor kể lại sự việc, Evanson bèn hỏi ngay. 
“Đã bị nhét vào trong bụng Domen hết rồi.” Taylor hất cằm chỉ về phía Voidwalker đang đứng bên cạnh. 
“Còn hiện trường?” Evanson hỏi tiếp. 
“Ha ha, cũng vào bụng Domen cả rồi.” Taylor bật cười, sau đó nói: “Chỗ đó hiện giờ ngoài một cái hố sâu năm mét ra thì chẳng thể tìm được gì khác cả.” 
“Phù…” Evanson thở một hơi dài, anh cảm thấy hiện giờ tốt nhất là… nên đi ngủ cái đã. 
Cho xin đi, vất vả cả một đêm, bây giờ đã là ba giờ rưỡi sáng rồi, không đi ngủ thì còn làm gì? Hả? Có hai Pháp Sư đã chết à? Thế thì đã làm sao? Đúng thế, có hai Pháp Sư bị chết hoặc mất tích thì Hội ẩn tu chắc chắn sẽ không để yên, nhưng họ có thể điều tra ra Evanson được sao? 
Taylor đã xử lí việc này khá ổn thỏa, thi thể và hiện trường đều đã được nhét vào bụng của Domen hết rồi, chỉ cần chờ qua một khoảng thời gian thì sẽ hoàn toàn phân giải thành nguyên tố Ám Ảnh, đó chính là cách tiêu hủy thi thể hiệu quả nhất, nếu bản thân Evanson có mặt ở hiện trường thì cũng sẽ chọn cách làm như thế. 
Cho nên nếu Hội ẩn tu trong lúc ăn cơm tự nhiên phát hiện ra thiếu đi hai người thì chỉ có thể thắc mắc tại sao hai người này lại mất tích, rốt cuộc là bị người ta hại, hay là bất mãn với tiền lương mà về nhà, hay là đã dắt tay nhau cùng xây mái nhà riêng rồi? Hoàn toàn chẳng thể có được manh mối nào cả. 
Vì vậy Evanson hoàn toàn không lo mình sẽ bị điều tra ra, bèn leo thẳng lên giường ngáy pho pho. 
“Ôi trời, sắc mặt của cậu có vẻ không được ổn lắm.” Sáng hôm sau, Nick Fury ngồi ở bàn làm việc, nhìn thấy Evanson đang vật vờ trên ghế sô pha với cặp mắt thâm quầng thì liền nói ngay. 
“Ha ha.” Evanson khó chịu quay mặt sang một bên, trong lòng nghĩ tôi đây bốn giờ mới được ngủ, thế mà ông lại mới bảy giờ sáng đã gọi điện đánh thức tôi dậy, sau đó tôi phải chạy xe nửa tiếng đồng hồ mới đến được đây, sắc mặt tốt được mới là lạ đấy. 
“Ha ha.” Nick Fury cũng cười chọc ghẹo: “Cùng lúc đối phó với ba cô gái, có phải là có hơi lực bất tòng tâm rồi không?” 
Tòng cái đầu ông ấy! Evanson lúc ấy thật sự rất muốn đập bàn quát to, tôi đây cho dù có cùng lúc đối phó với năm cô gái… à, không đúng, tôi không bao giờ làm thế, ông thật sự đã nghĩ quá vớ vẩn rồi, mặc dù tôi cũng muốn được như thế. 
“Haizzz…” Nhưng cuối cùng Evanson chỉ ngán ngẩm phẩy tay, ngàn vạn lời muốn nói chợt biến thành một tiếng thở dài. Hết cách rồi, dẫn ba người đẹp vào thuê phòng ở một khách sạn nhỏ, cho dù có nói là không làm gì cả thì cũng chẳng ai tin. 
Vả lại, so với việc bị truy hỏi nguồn gốc của hai cô gái đó thì cứ nhận mình đã vui vẻ với hai người ấy còn hơn. 
“Tuy cậu đã xin ứng trước một năm tiền lương, trong tay hiện giờ cũng có một ít tiền nhàn rỗi…” Nick Fury không hề có ý định buông tha cho Evanson, vẫn tiếp tục trêu đùa: “Nhưng cũng nên chú trọng sức khỏe, đừng có để mớ tiền đó tan thành tro bụi hết.” 
“Hừ, tuổi trẻ chính là thế mà.” Evanson khó chịu trả lời: “Ông thấy có đúng không hả ông chú?” 
Câu nói này có hơi quá đáng, khiến gân xanh trên trán Nick Fury đều nổi hết cả lên. Ông chú à? Có nhầm không thế? Tôi hiện giờ mới bước vào tuổi trung niên thôi, tuy trông có hơi già dặn một chút nhưng làm gì đến nỗi bị gọi là ông chú? 
“Giờ tôi muốn thảo luận với cậu một chút…” Nick Fury mím môi nói: “Liên quan đến số tiền lương ứng trước của cậu.” 
“Đó là gì?” Evanson dụi mắt rồi đứng dậy khỏi ghế sô pha: “Ông chắc chắn không phải vì muốn tán gẫu nên mới gọi tôi đến, chúng ta mau bàn chuyện chính đi.” 
Bị người ta nắm lấy điểm yếu chính là số tiền lương ứng trước nên Evanson vội vàng muốn đổi chủ đề. 
“Hừ.” Nick Fury khịt mũi lạnh lùng hừ một tiếng, rõ ràng không hài lòng với việc đổi chủ đề một cách lộ liễu của Evanson, nhưng ông cũng không muốn trêu đùa tiếp nữa, vẫn nên bàn chuyện chính thì hơn: “Cậu có nhớ cậu vẫn còn một công việc khác không?” 
“À… có sao?” Evanson nghĩ ngợi một lúc, dạo gần đây có quá nhiều việc xảy ra, anh hiện giờ lại không nghỉ ngơi tốt nên đầu óc có hơi rối, nhất thời không nghĩ ra được ý Nick Fury đang muốn nói gì. 
Nick Fury nhếch môi nói: “Cố vấn sức khỏe cho Tony Stark, hôm ấy cậu đã bằng lòng rồi mà.” 
“Đúng, đúng là việc đó.” Evanson vỗ tay đánh bốp, nhớ lại đúng là mình đã nhận việc này, hơn nữa quan trọng nhất chính là: “Anh ta hứa trả lương cho tôi năm con số.” 
Ngoài tiền ra cậu còn nghĩ đến gì khác không? Nick Fury lừ mắt, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Tôi nghĩ cậu nên đi làm việc rồi đấy.” 
“Tony sắp không xong rồi à?” Evanson nhớ lại, lúc đầu đúng là anh có đồng ý việc này, nhưng chỉ khi nào Tony không cầm cự nổi nữa thì mới dùng cách của anh để kéo dài mạng sống cho anh ta. Giờ Nick Fury lại bảo anh phải làm việc, thế thì lẽ nào Tony đã sắp thăng thiên rồi sao? Sao nhanh thế nhỉ? 
“Hiện giờ vẫn ổn, nhưng thời gian của cậu ta cũng không còn nhiều nữa.” Nick Fury giải thích: “Cậu nên ở bên cạnh cậu ta nhiều hơn để tránh việc bất ngờ xảy ra.” 
Như thế thì còn hiểu được. Tuy Tony hiện giờ chưa gặp nguy hiểm đến tính mạng, nhưng trạng thái của anh ta đã rất không lạc quan rồi, Nick Fury bảo Evanson đi là vì muốn có một biện pháp an toàn, lúc Tony đột nhiên ngã quỵ thì sẽ có ngay một người lao ra cứu. 
“Thế chị ấy thì sao?” Evanson nhìn người đối diện rồi hất cằm nói. 
“Đặc vụ Romanoff thời gian này cũng sẽ ở bên cạnh Tony, nhưng cô ấy sẽ có một thân phận khác.” Người ngồi đối diện Evanson chính là người đẹp mà Sarah ngày nào cũng nhớ nhung, Black Widow Natasha Romanoff. 
“Hành động của cô ấy có thể sẽ cần cậu phối hợp.” Natasha nghe Nick Fury nói thế liền lịch sự vẫy tay với Evanson. 
“Phối hợp? Phối hợp thế nào?” Evanson chống cằm hỏi: “Lúc đầu chỉ bảo tôi chăm lo cho sức khỏe của Tony, hoàn toàn không nói là tôi sẽ phối hợp nhiệm vụ bí mật gì đó của các người.” 
“Cậu chỉ cần đừng quá ngạc nhiên trước sự xuất hiện của tôi là được.” Lần này đến lượt Natasha trả lời: “Tôi sẽ lấy một thân phận khác, thế nên cậu cứ giả vờ không quen biết tôi, xem tôi như một người xa lạ, đừng để Tony nghi ngờ tôi là người của SHIELD, thế là đã phối hợp tốt nhất rồi.” 
“Chuyện này không có gì khó cả, dù gì chúng ta cũng đâu có thân thiết.” Lúc này Evanson đã hiểu, bọn họ đang lo lắng rằng sau khi Evanson nhận nhiệm vụ, nhìn thấy Natasha xuất hiện với một thân phận hoàn toàn mới thì sẽ có biểu hiện thiếu tự nhiên, khiến một người vừa thông minh vừa nhạy cảm như Tony sẽ nảy sinh nghi ngờ. 
Sự lo lắng này không có gì là khó hiểu cả, bởi Evanson chưa hề được trải qua huấn luyện đặc vụ đặc biệt, thế nên bọn họ lo lắng khi anh tiếp xúc với tình huống bất ngờ này sẽ để lộ ra sơ suất cũng là điều rất tự nhiên. 
“Cậu mau đến chỗ Tony đi, sau một khoảng thời gian cậu xuất hiện thì Natasha cũng sẽ xuất hiện bên cạnh Tony, hi vọng đến lúc đó cậu sẽ làm được như lời mình nói, không để lộ ra sơ suất gì.” Nick Fury sắp xếp kế hoạch. 
“Thế bây giờ tôi đi luôn à?” Evanson hỏi. 
“À, hai ngày sau đi.” Nick Fury nghĩ một lúc rồi nói. 
“Không phải ông bảo cần đi mau sao?” Rõ ràng ông bảo tôi mau đi đi, giờ sao lại kéo dài tận hai ngày sau? 
“Mấy ngày này cậu ta đang ở Washington tham gia một phiên điều trần.” Nick Fury giải thích: “Liên quan đến việc của Iron Man.” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.