Thuật Sĩ Tại Giới Phù Thủy

Chương 1: Xuyên Việt






"Đầu đau quá..."Đây là ấn tượng đầu tiên sau khi Phương Minh tỉnh lại, trên đầu giống như bị bắn thủng vây, đau đến mức muốn vỡ ra.Cảnh tượng trước mặt dường như là đang ở trên một cỗ xe ngựa, cả người lắc lư theo thân xe, tác động đến miệng vết thương, khiến Phương Minh đau đến mức phải hít một hơi lạnh.Mở hai mắt ra, đánh giá cảnh vật chung quanh.Lọt vào trong tầm mắt là tấm ván gỗ làm thành vách tường, chung quanh cũng không có thiếu thiếu niên tóc vàng mắt xanh phương Tây ngồi, cả đám đều nhắm mắt dưỡng thần, lại không có ai nhìn sang phía này.Chính mình dường như đang nằm trên sàn nhà, Phương Minh cảm nhận được sàn nhà lạnh buốt dưới lưng, biết nếu mình lại nằm xuống, thân thể sẽ không chịu được, còn có thể bị cảm lạnh nên tranh thủ thời gian giãy dụa đứng dậy.Nhưng vào lúc này, trong đầu lại nhói đau.Cơn đau này đột nhiên xuất hiện, còn mang theo rất nhiều hình ảnh ký ức lạ lẫm, hai mắt Phương Minh khẽ đảo, lại hôn mê bất tỉnh."Này! Lôi Lâm! Tỉnh..."Trong lúc mơ màng, Phương Minh đã nghe được tiếng gọi, không khỏi mở hai mắt ra.Đây là xuyên việt sao? Phương Minh nhớ rất rõ ràng hình ảnh cuối cùng mình nhìn thấy là lò phản ứng năng lượng phụ nổ tung sinh ra chùm lửa nóng bỏng.Một trận nổ mạnh như thế, trong tình huống không có bất kỳ phòng hộ thì hắn tuyệt đối không thể sống sót được.Huống chi, bản thân hắn sống trên địa cầu, phong cách xe ngựa cùng tấm ván gỗ này không biết là của bao nhiêu năm trước về trước rồi.Sắp xếp lại những ký ức xuất hiện trong đầu, Phương Minh cũng dần hiểu rõ đối với thân thể cùng thế giới này.Đây là một thế giới tương tự thời Trung Cổ phương Tây, còn có lực lượng thần bí tồn tại.Thân thể hiện tại của chính mình này vốn gọi là Lôi Lâm Pháp Lôi Nhĩ, là con trai một tiểu quý tộc, bởi vì kiểm tra ra có thiên phú Phù Thủy nên Ước Hàn Pháp Lôi Nhĩ Tử tước- cũng chính là cha của thân thể này đã đăng ký để hắn có thể trở thành một học viên thuộc học viện Phù Thủy, hiện tại hắn đang ngồi trên xe ngựa chạy tới Học viện Phù Thủy.Nhìn về phía người đánh thức mình, lọt vào trong tầm mắt là một thiếu niên cao lớn.Mày rậm mắt to, sống mũi cao thẳng, mái tóc dài màu vàng óng, tuy nhiên gương mặt còn có chút non nớt, trên người là bắp thịt rắn chắc, nhìn rất có khí khái đàn ông.Nhìn thấy Phương Minh tỉnh lại, thiếu niên rất vui mừng cười : "Ha ha...!Lôi Lâm, rốt cục cậu đã tỉnh rồi, chậm thêm vài phút nữa thì sẽ không đuổi kịp cơm tối rồi, tôi đoán cậu cũng không muốn đói bụng đâu nhỉ!"Phương Minh rũ mắt xuống, suy nghĩ một chút là biết thân phận người này."Kiều Trị, cám ơn ngươi rồi!"Thiếu niên thiếu nữ có thể cùng đi Học viện Phù Thủy đều là người được kiểm tra ra có được tư chất Phù Thủy đấy, Kiều Trị này chính là con trai cả của một Vị Bá tước, nghe nói còn rất được vị Bá tước kia thương yêu, lần này vì Kiều Trị có thể tới học viện mà vị Bá tước này đã bỏ ra ân tình và tài nguyên rất lớn."Bá tước sao?" Phương Minh thầm suy nghĩ.Lại nghĩ tới cha của thân thể này, Ước Hàn Pháp Lôi Nhĩ Tử tước, đây chính là một vị thổ hoàng đế có được địa bàn tương đường với một thành phố lớn của kiếp trước, trong tay có trên dưới ngàn binh sĩ.

Ở thế giới này, địa vị cùng thực lực móc nối với nhau, phụ thân của Kiều Trị là Bá tước, vậy lãnh địa kia tối thiểu cũng lớn cỡ mấy thành phố lớn, thu nhập một năm cũng có mấy ngàn kim tệ, có thực lực như thế, còn nói là phải tốn một cái giá rất lớn, vậy cha của hắn tốn hao thế nào mới có thể đưa hắn tới nơi này?Phương Minh nghĩ đến đây thì trong đầu lại nhói đau đớn, một có một hình ảnh nổi lên.Đó là ở trong mật thất tối tăm, giá gỗ ố vàng tản ra khí tức Cổ lão, chung quanh còn có tro bụi gay mũi.Dưới ánh đèn, Ước Hàn Pháp Lôi Nhĩ trịnh trọng giao một chiếc nhẫn cho Lôi Lâm: " Lôi Lâm thân ái, đây là chí bảo của gia tộc Pháp Lôi Nhĩ chúng ta, một ước định với Phù Thủy, lúc trước ông nội của cha đã từng trợ giúp một vị Phù Thủy đại nhân bị thương, ngài cho ông nội cái giới chỉ này, hứa hẹn nếu như trong số các hậu nhân của ông nội có người có thiên phú, có thể dựa vào cái giới chỉ này để trở thành học đồ Phù Thủy, tiến vào Học viện Phù Thủy học tập, được miễn phí nhập học! Hiện tại, cha đưa nó cho con, hy vọng con sẽ tiếp nối vinh quang của Gia tộc Pháp Lôi Nhĩ..."Chiếc nhẫn! ! !Đồng tử Phương Minh co rút lại, tay phải không tự chủ được sờ lên ngực.Dưới lớp quần áo bằng tơ truyền đến cảm xúc thô sáp, giống như có một chiếc nhẫn sắt buộc ở phía dưới.Phương Minh khẽ thở dài một hơi: "May mắn! Không biết là do ánh mắt những người kia không tốt, hay là vì có ước thúc, rõ ràng chưa lục soát cướp đi!"Ở kiếp trước Phương Minh chính là nhà khoa học nên luôn cảm thấy hiếu kỳ đối với lực lượng thần bí, tràn đầy dục vọng tìm tòi hư thực.Hơn nữa, hắn cũng không muốn bởi vì mất đi vật quan trọng để nhập học, mà bị trả về gia tộc."Tuy chiếm cứ thân thể này, hơn nữa đã tiếp nhận ký ức , nhưng đáng tiếc mình và Lôi Lâm Pháp Lôi Nhĩ vẫn có điểm khác nhau, người nhà ở cùng hắn hơn mười năm, nhất định sẽ ra được điểm khác biệt! Nếu như bị cho rằng là ma quỷ phụ thể, lại mời Phù Thủy thần bí đến kiểm tra, mình cũng không chắc có thể giấu diếm được...""Nhưng nếu như tiến vào Học viện Phù Thủy, chí ít có thời gian mấy năm không cần trở về, đến lúc đó cho dù có chút thay đổi thì cũng là tình huống bình thường, chớ nói tới chuyện trở thành Phù Thủy thì tính cách sẽ biến thành quái gở quái dị, nếu vẫn giống như trước đây mới là dị thường!"Trong khi hắn đang tự hỏi thì một đôi bàn tay lớn rất khỏe kéo Phương Minh lên."Nghĩ gì thế?" Kiều Trị hỏi."Không có...!Không có gì!" Phương Minh lập tức lắc đầu, lại sờ sờ đầu, cảm giác vẫn là rất đau.Đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Kiều Trị, khiến Kiều Trị cảm thấy vô cùng căng thẳng, giống như bị một con rắn độc nhìn chằm chằm vào vậy." Kiều Trị thân yêu, vì sao tôi nằm trên sàn nhà lâu như vậy mà cậu không tới đỡ tôi dậy?" Phương Minh trợn trắng mắt hỏi."Hắc hắc! Không phải vì thấy cậu ngủ ngon như vậy, còn tưởng cậu thích nằm ở đây mà!" Kiều Trị có vẻ ngại ngùng đưa tay vò đầu giải thích, nhưng trong mắt lại lóe ra một tia giảo hoạt.Bị Phương Minh nhìn chằm chằm như muốn giết người, cậu mới rốt cục giơ hai tay đầu hàng: "Được rồi! Được rồi! Ai bảo cậu dám mạo phạm nữ thần của tôi, mạo phạm thì thôi, nể tình anh em, Kiều Trị tôi cũng không phải người keo kiệt , nhưng đáng tiếc người trong xe đều căm thù cậu, tôi cũng không muốn bị cô lập!""Mạo phạm? Nữ Thần?" Phương Minh gãi gãi đầu, đột nhiên nhớ tới nguyên nhân bị đánh đích.Đó là vì một cô gái tên là Bối Tư Tháp, tuy cũng mới mười lăm mười sáu tuổi, nhưng dáng người đầy đặn, mắt to ngập nước, đối với một sắc quỷ như Lôi Lâm thì đúng là rất có lực hấp dẫn.Lôi Lâm này cũng không phải người tốt đẹp gì, mười hai tuổi đã "phá tờ-rinh", về sau không ngừng thông đồng hoặc bức bách, hiện tại đã hoàn thành nghiệp lớn Bách nhân trảm!Có thể nói đây là một mối họa lớn trong lãnh địa.

Lúc này nghĩ tới đây, Phương Minh chỉ biết trợn mắt: "Mình còn đang nghĩ sao thân thể này suy yếu như vậy, hóa ra không hoàn toàn là vì bị thương!"Sau đó hắn lại nghĩ tiếp, Lôi Lâm đã quen làm mưa làm gió trên lãnh địa của mình, thấy Bối Tư Tháp cũng không biết thu liễm.Lúc đầu còn có thể xum xoe bình thường, sau đó lại dám định dùng sức mạnh.

Phương Minh nhớ đến đây, trong lòng dán cho Lôi Lâm một cái nhãn người ngu ngốc."Người ta còn là công chúa đấy! Lại muốn cưỡng ép, trong đầu Lôi Lâm này ngoài bột nhão ra thì đúng là không còn cái khác sao?"Chuyện phía sau cũng không cần nói nữa, Lôi Lâm bị một đám hộ hoa sứ giả hung hăng giáo huấn, còn bởi vậy mà treo, thế là Phương Minh nhặt được của hời."Hắc hắc! Bối Tư Tháp này xem ra cũng không đơn giản, rất có tâm kế đấy!" Phương Minh cười lạnh nghĩ."Được rồi! Bất kể thế nào, nếu anh đây đã chiếm được thân thể của chú, tương lai nếu có cơ hội, nhất định sẽ báo thù cho chú! Hiện tại, ánh chính là Lôi Lâm Pháp Lôi Nhĩ rồi!"Trong lòng Phương Minh thầm nghĩ.Trong trí nhớ của Lôi Lâm còn chưa từng thấy người da vàng, càng chưa từng nghe tới cái tên Trung Quốc, nơi này là thế giới tây huyễn, nếu dùng một cái tên Trung Quốc thì không được tự nhiên, cũng quá nguy hiểm!Lại nhìn chung quanh, trong xe rộng rãi, lúc này đã không có một bóng người, khó trách lúc này Kiều Trị mới đến gọi hắn."Dù nói thế nào thì vẫn cám ơn cậu! Kiều Trị, có thuốc trị thương không?" Phương Minh đứng dậy, khẽ vặn người, tuy có mấy chỗ vẫn hơi đau, nhưng không ảnh hưởng hoạt động, sau đầu cũng không còn chảy máu."Hắc hắc...!Tôi biết là cậu cần thứ này mà!" Kiều Trị cười cười rồi ném tới một bình nhỏ, "Đây là nhà tôi bí chế, nghe nói là để kỵ sĩ dùng lúc huấn luyện đấy, rất có hiệu quả đối với vết thương đấy!"Kiều Trị vừa nói, vừa như tên trộm nhìn bốn phía: "Được rồi! Bữa tối đã sắp bắt đầu, tôi đi trước, cậu nhanh chóng bôi thuốc xong rồi chạy đến, phải nhớ là không cần nói với người khác quan hệ của chúng ta!"Nói xong, hắn lại vụng trộm chạy đi!Nhìn bóng lưng Kiều Trị biến mất, Lôi Lâm không khỏi vuốt cái trán, "Xem tình huống này, Lôi Lâm tuyệt đối là khiến nhiều người tức giận rồi, thù này lớn tới mức nào chứ? Chẳng phải chỉ trêu đùa con gái sao? Trong trí nhớ của Lôi Lâm, thế giới này vẫn khá cởi mở đối với phương diện này đấy..."Lúc này không cần quan tâm nhiều, tranh thủ thời gian cởi quần áo ra, bôi thuốc lên vết thương rồi tính."Híz-khà-zzz...!Kiều Trị chết tiệt, không biết bôi thuốc cho bạn xong rồi hãy đi sao?" Lôi Lâm vừa suýt xoa vừa tự bôi thuốc.Thuốc này đúng là có chút hiệu quả, Lôi Lâm vừa bôi lên, trên miệng vết thương lập tức truyền đến cảm giác mát lạnh, cảm giác đau đớn giảm nhiều.Đợi đến khi xử lý xong vết thương trên người, Lôi Lâm mới mặc quần áo lại, mở cửa xe ra.Hô! ! !Gió nhẹ thổi qua, mặt trời màu vàng chậm rãi hạ xuống, chiếu rọi khiến vạn vật đều bị nhuộm một tầng sáng màu vàng."Dù nói thế nào thì còn sống vẫn rất tốt! ! !"Trong mắt Lôi Lâm dường như hơi ẩm ướt, thì thào nói xong.Nhìn chung quanh một vòng, thấy hơn mười chiếc xe ngựa cực lớn làm thành một nơi trú quân đơn sơ tạm thời, chính giữa thiêu đốt đống lửa.Rất nhiều thiếu niên thiếu nữ ngồi trên thảm được phủ trên mặt đất nghỉ ngơi, vui cười đùa giỡn, thỉnh thoảng cắn bánh mì trong tay.Lôi Lâm đi về phía một cái bàn dài mảnh, ở trên bày không ít trái cây bánh mì và nước, dựa theo ký ức, chỗ đó chính là nơi cấp đồ ăn.Đi đến gần, đã nhìn thấy còn có mấy người đang xếp hàng, thấy Lôi Lâm tới,tất cả đều lộ vẻ khinh bỉ.Tuy Lôi Lâm tự nhận là da mặt rất dầy, nhưng vẫn còn có chút không chịu nổi.Nhưng hắn cũng không rời đi, bất kể như thế nào, cơm vẫn cần phải ăn."Nhanh lên!" Tiếng nói khàn khàn vang lên."Vâng...!Thực xin lỗi! An Cách Lôi đại nhân!" Một thiếu niên trên mặt đầy tàn nhang vội vàng nói xin lỗi, cầm lấy phần đồ ăn thuộc về mình rồi nhanh chân chạy đi."Tích! Cảnh báo nguy hiểm! Cảnh báo nguy hiểm!""Khoảng cách tới đầu nguồn nguy hiểm quá gần, đề nghị chủ thể lập tức rời xa 1000m trở lên!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.