Thuần Phục

Chương 6: Không phải ăn nhờ ở đậu




Những chuyện xảy ra trước hồi tiểu học, thật ra Tô Chỉ cũng không còn nhớ rõ nữa.
Khi ấy Tô Xương Minh bận bịu đầu tắt mặt tối ở bên ngoài, dưới lời chỉ dẫn của Lý Niên, ông ta đã kiếm được mớ tiền đầu tiên trong đời, kể từ đó lại càng coi lời Lý Niên là chân lý sống. Còn Tề Mỹ Ngọc thì suốt ngày lập sới ở nhà với mấy bà dì.
Có xôm không? Làm sao mà không xôm cho được.
Trong nhà cứ người ra người vào không ngớt cơ mà.
Nhưng có cô đơn không? Tô Chỉ thấy rất cô đơn.
Cô là đứa con gái khiến Tề Mỹ Ngọc cảm thấy mất mặt ở nhà họ Tô, là đứa con khiến Tề Mỹ Ngọc cứ hễ trái gió trở trời là lại mắc bệnh lặt vặt.
Tô Xương Minh thi thoảng lại về nhà thăm cô, nhưng ông ta chỉ nói với cô rằng đã dâng cho ăn uống tận miệng thì phải biết đủ, đừng có mà quấn lấy ông ta.
Hồi bảy tuổi, Tô Chỉ háo hức khấp khởi đợi được đi học chung với mấy cô bé nhà hàng xóm, nhưng rồi lại bị Tô Xương Minh gửi đến nhà bác họ ở dưới quê mà không hề báo trước.
Kể từ ngày đó, cô đã biết người đàn ông tên Lý Niên đó đã đổ hết mọi “vận xui” lên đầu cô.
Từ đó về sau, cô chính là người mà nhà họ Tô không thể không tránh xa.
Tô Chỉ sống dưới quê một mạch tận sáu năm trời, tới năm lớp bảy mới được đón về Bắc Xuyên.
“Thầy nói hai năm này ta sẽ có đại hạn, buộc phải giữ con ở lại bên mình.”
Vậy là thấm thoát hai năm trôi qua, đến năm cô học lớp chín, vận may của Tô Xương Minh lại thuận buồm xuôi gió, thế rồi cô lại bị đá đi một lần nữa.
Đến năm lớp mười vẫn với cái lý do tương tự, cô lại được Tô Xương Minh đón về Bắc Xuyên một lần nữa.
Một mạch đến tận bây giờ.
Bọn họ đã có đứa con mới rồi, bọn họ sẽ chẳng cần Tô Chỉ nữa.
Tấm thân mỏng manh, dễ gãy đó đến cuối cùng đã mục nát, rồi sau đó là vỡ vụn tàn tạ.
Tô Chỉ nằm ở mép giường, tối nay cô không kéo rèm cửa. Phía ngoài có ánh sáng dìu dịu chiếu lên gương mặt, lên cơ thể cô.
Có lẽ Trình Hoài Cẩn nói đúng, không phải mọi sự đấu tranh đều có ý nghĩa.
Cô đã vùng vẫy, đã đấu tranh nhiều năm như vậy rồi.
Nhiều năm như vậy rồi.
Cá mòi còn sống được vận chuyển tới đích đến, sau đó thì sao?
Bọn chúng vẫn sẽ phải chết thôi.
Đạo lý này, cuối cùng đến ngày hôm nay cô đã hiểu ra.
Tô Chỉ khép chặt đôi hàng mi, cô nghĩ từ nay về sau mình nên biết rõ một điều, không ai có được cô, và cô cũng không thuộc về bất cứ ai cả.
Như vậy, cô sẽ không bị vứt bỏ, không bị ruồng rẫy một lần nào nữa.
-
Sáng hôm sau Tô Chỉ vẫn thức dậy rất sớm.
Dì Lý rút kinh nghiệm ngày hôm qua, hôm nay vừa thấy Tô Chỉ bước ra là dì ấy bưng bữa sáng lên cho cô trước luôn.
“Hôm nay cô Tô còn dậy sớm hơn nhỉ.” Dì Lý nói rồi đặt sữa bò và bánh sandwich đến trước mặt cô.
Tô Chỉ nói cảm ơn rồi lại hỏi: “Dì Lý, hôm nay tài xế mấy giờ đến đón cháu thế, hôm qua cháu không để ý mấy giờ chú ấy đến.”
“Bảy giờ, hôm nay cô Tô muốn ra ngoài sớm hơn sao? Vậy để tôi gọi điện thoại kêu chú ấy mau chóng qua đây.”
“Không cần, không cần.” Tô Chỉ vội vàng giơ tay ngăn dì Lý đi lấy điện thoại, “Không có gì đâu, cháu chỉ hỏi thế thôi, bảy giờ cũng được.”
“Hôm nay tôi đưa cháu ra ngoài trước.”
Tô Chỉ vừa dứt lời, đột nhiên nghe thấy giọng Trình Hoài Cẩn bước từ trên lầu xuống.
Một tay anh đang thắt dây đeo đồng hồ, vừa đi về phía phòng ăn vừa nói.
“Vội đến trường?”
Trình Hoài Cẩn đứng cạnh bàn ăn, sau đó rót cho mình một cốc nước trước.
Tô Chỉ nhìn anh một cái.
Vẻ mặt của anh vẫn như bình thường như mọi khi, dường như bất kể trước đó giữa họ đã xảy ra cuộc đối thoại như thế nào, anh đều có thể hoàn toàn cho qua, hoặc là hoàn toàn không đếm xỉa.
Trình Hoài Cẩn ngửa cổ uống nửa ly nước lọc.
Trong ánh ban mai dịu dàng sáng trong, nước da của anh hiện lên một màu trắng lạnh sạch sẽ. Ngón tay thon dài lộ rõ những khớp xương rắn rỏi, trông anh chẳng giống một người thực sự tồn tại trên thế giới này chút nào, mà càng giống như một món vật phẩm nào đó nên được trưng bày trong bảo tàng để mọi người đến chiêm ngưỡng ngắm nhìn.
Hầu kết của người đàn trượt lên trượt xuống vài lần bằng tốc độ đều đều.
Phút chốc, một tiếng “cạch” vang lên. Anh đặt ly về chỗ cũ rồi ngồi bên bàn ăn.
“Trước đây tài xế được ấn định mỗi ngày cứ đến bảy giờ sẽ đến đón cháu, còn nếu cháu muốn sớm hơn một chút thì lần sau nhớ nói trước với anh ấy một ngày.” Trình Hoài Cẩn nhìn cô một cái, sau đó bắt đầu ăn bữa sáng của mình.
Tô Chỉ lặng lẽ hít vào một hơi, cất giọng trong trẻo: “Được, vậy hôm nay làm phiền chú rồi. Tôi muốn tới nhà sách cạnh trường mua ít sách tài liệu trước đã.”
Nói xong cô cũng cúi đầu ăn bữa sáng của mình.
Tô Chỉ biết, anh lại vừa nhìn thoáng qua cô một cái.
Cô cũng biết, anh đã nhận được câu trả lời của cô.
Cô sẽ ở đây sống yên ổn một năm.
Đến sáu giờ bốn mươi, hai người cùng nhau ra khỏi nhà.
Tô Chỉ đi theo sau anh ra bãi gara. Lúc lên xe, cô vẫn ngập ngừng hỏi một câu: “Tôi ngồi ở ghế phó lái sao?”
Trình Hoài Cẩn ừm một tiếng rồi lên xe trước.
Trong gara của Trình Hoài Cẩn có rất nhiều mẫu xe khác nhau đang đậu ở đây, nhưng anh rất hay lái chiếc Porsche mà Tô Chỉ từng nhìn thấy trong bãi đậu xe lúc trước.
Dưới ánh mặt trời, thân xe màu đen ánh lên nước sơn sáng bóng.
Chẳng mấy chốc chiếc xe đã lái ra khỏi gara.
Ánh nắng ló dạng lúc hơn sáu giờ sáng vẫn chưa đạt tới cái nóng bức khó chịu của ban trưa. Nhất là khi trong xe đang từ từ phả ra khí lạnh điều hoà một cách đều đặn, khi làn khí mát lạnh ấy phả vào bắp chân Tô Chỉ, có một cảm giác dễ chịu thật khó tả.
Chút hơi lạnh dìu dịu đồng thời cũng mang tới một chút bình tĩnh.
Tô Chỉ đặt balo ở bên chân, khoang mũi có thể ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt phảng phất.
Như có như không.
Khi thấm vào lòng người sẽ mang tới sự thư thái, khuếch tán, và sau đó là cảm giác thanh mát.
Tựa như thứ hương vị của loài cỏ cây nào đó, chỉ một chút xíu thôi, nhưng lại không hẳn là hương gỗ mun hoàn toàn.
Khác hẳn so với hương nước hoa nồng nặc gắt mũi trong xe của Tô Xương Minh.
Tô Chỉ lẳng lặng đá mắt nhìn qua.
Khi lái xe, vẻ mặt của Trình Hoài Cẩn rất tập trung, những ngón tay thon dài đang cầm bánh vô lăng được bọc da, đâu đó mang tới cảm giác kiểm soát nắm giữ vận mệnh.
Thật khó để Tô Chỉ có thể rời mắt khỏi anh.
Rốt cuộc anh là một người như thế nào đây?
Tàn nhẫn, lạnh lùng.
Nhưng đồng thời ngay lúc cô cảm thấy tuyệt vọng nhất, anh lại vực cô dậy.
Người như anh, liệu trong cuộc đời có khi nào phải đấu tranh, phải vùng vẫy hay không?
Tô Chỉ cảm thấy sẽ chẳng bao giờ có chuyện đó.
Anh sống ở nơi mà kể cả có tiền cũng chưa chắc có thể đặt chân tới, anh làm một công việc mà có lẽ cả đời cũng chẳng thể sánh nổi giá tiền một chiếc xe sang bất kì nào trong gara của anh.
Anh chỉ là sống vì cuộc sống mà thôi, hoàn toàn chẳng phải vì sinh tồn.
Thế nên anh mới có thể dễ dàng xem thường sự vùng vẫy của cô, cũng có thể thẳng thừng phá vỡ vọng tưởng của cô.
Tô Chỉ xoay mặt ra phía ngoài cửa sổ.
Quả thực, anh tuyệt đối không phải một người xấu.
Nhưng trong lòng cô, anh cũng tuyệt nhiên không được coi là một người tốt.
Cô không hề quên nơi mình gặp Trình Hoài Cẩn lần đầu tiên.
Anh và Tô Xương Minh giống hệt nhau, đều là kiểu người tin lời Lý Niên hết lòng.
Anh tin vào cái thứ phong thuỷ ngu ngốc dớ dẩn đó, tin vào thứ Tô Chỉ căm hận nhất.
Suốt dọc đường Trình Hoài Cẩn không nói lời nào, anh cho xe dừng trước cổng trường trung học số 4, Tô Chỉ nói cảm ơn với anh rồi xuống xe luôn.
Trong gương chiếu hậu bên phải, bóng dáng cô chạy rất nhanh.
Gió thổi tung mái tóc buông xõa sau lưng, thổi bay cả làn váy của cô.
Tựa như cánh diều bay ngược chiều gió.
Trình Hoài Cẩn thu hồi tầm mắt, lái xe rời đi.
-
Tô Chỉ mở danh sách tài liệu trong điện thoại ra, Ngô Thụ Sơn đã gửi danh sách này vào nhóm lớp trước khi vào năm học. Khi đó cô vừa biết chuyện Tô Xương Minh muốn đi Mỹ cùng Tề Mỹ Ngọc, suốt cả ngày chỉ lo tranh cãi với bọn họ, căn bản chẳng tâm trí đâu mà học với hành.
Trước mắt thì cô thật sự đã bị vứt bỏ rồi.
Nhưng cô không muốn bản thân cứ thế biến thành đồ bỏ đi như vậy.
Trình Hoài Cẩn nói sai rồi, cô vĩnh viễn sẽ không chấp nhận hiện thực.
Cô phải đấu, cô phải tranh.
Chỉ có điều lần này cô không muốn tiếp tục đấu tranh vì Tô Xương Minh, vì Tề Mỹ Ngọc hay vì bất cứ người nào nữa.
Cô muốn vì chính mình.
Các tiết học còn dang dở năm lớp mười và lớp mười một đều phải bổ sung từng tiết một. Lúc ôm theo cả chồng sách tài liệu bước vào trường, Tô Chỉ cảm giác như có một ngọn núi đủ để nghiền nát mình đang đè nặng lên tấm thân cô.
Nhưng đồng thời cô cũng cảm thấy thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Thật khó nói, khi cô cảm thấy làm tất thảy những điều này là vì chính mình chứ không phải vì ai khác, Tô Chỉ cảm nhận được một thứ cảm giác được nắm quyền kiểm soát mà mình đã đánh mất từ lâu.
Không còn là sự lo lắng bất an cầu xin một cuộc điện thoại có lẽ sẽ chẳng bao giờ gọi tới nào đó, bỏ ra quá nhiều, có khi lại là hoa trong gương trăng trong nước, dần dà tan biến như bong bóng xà phòng.
Suốt cả ban sáng Tô Chỉ đều vất vả cố theo kịp tiến độ của giáo viên, cô vốn dĩ còn lo lắng Ngô Thụ Sơn sẽ đến gây phiền phức vì chuyện cô vắng mặt trong buổi tọa đàm tuyên truyền của đại học Bắc Xuyên, kết quả nào ngờ cả ngày không nhìn thấy bóng dáng Ngô Thụ Sơn đâu.
Thấy bảo là xin nghỉ phép vài ngày, tạm thời sẽ không đến trường.
Đến chín giờ là kết thúc tiết tự học buổi tối, xe của tài xế vẫn đang đợi ở phía bên phải cổng trường giống ngày hôm qua, Tô Chỉ bước lên xe rồi nói tiếng cảm ơn với tài xế như thường lệ.
Chiếc xe suôn sẻ lái thẳng về tiểu khu nơi Trình Hoài Cẩn sống, đến lần này Tô Chỉ mới nhìn rõ tên của tiểu khu này - Quân Uyển.
Tô Chỉ xuống xe, cô đứng ở cửa nhấn chuông. Chẳng mấy chốc dì Lý đã ra mở cửa, “Cô Tô về rồi sao.”
“Vâng, dì Lý.” Tô Chỉ đáp lại một tiếng rồi đi vào. Đồ trong balo nặng trĩu, cô bỏ balo xuống bên cạnh chân trước, sau đó cúi người xuống tháo dây giày.
Ngồi suốt cả một ngày nên lúc cúi xuống cô có cảm giác đau nhức rất rõ ràng ở phía sau lưng, Tô Chỉ bèn ngồi thụp cả người xuống mặt đất, động tác chậm chạp uể oải.
“Ấy, cô nhóc nhà cháu đã về rồi sao?”
Đột nhiên, một giọng nam giới nghe có vẻ hơi cợt nhả phát ra từ hướng phòng khách.
Tô Chỉ nghiêng đầu nhìn qua đó.
Một người đàn ông lạ mặt bước ra từ phòng khách.
Dáng người cao gầy thẳng tắp, anh ấy đang mặc một chiếc áo sơ mi màu nâu sẫm. Một tay đút túi, tay kia đang châm điếu thuốc.
Trên mặt hiện ra nụ cười quá đỗi rõ ràng, nhưng cũng có vẻ gì đấy phù phiếm không thực.
Bởi vì không có sự chân thành.
“Về rồi à.” Lại một tiếng nữa vang lên.
Trình Hoài Cẩn cũng bước ra từ phòng khách.
Bấy giờ Tô Chỉ mới nhận ra trong phòng khách không bật đèn chính.
Chỉ có một chùm sáng lờ mờ dìu dịu chiếu lên nửa gương mặt Trình Hoài Cẩn.
Trông anh còn cao hơn cả người đàn ông lạ mặt đứng bên cạnh, giây phút này anh cứ thế yên lặng nhìn cô.
Một thứ cảm giác quá đỗi quen thuộc lập tức xông lên trán, Tô Chỉ cởi từng chiếc giày ra, sau đó xách balo chạy thẳng vào phòng mình.
Một tiếng “rầm” không hề nhỏ vang lên, có thể thấy người đóng cửa vội vã trốn đi đến nhường nào.
Giang Triết trợn tròn hai mắt, một lúc sau cười phá lên ha hả.
Anh ấy xoay người nhìn Trình Hoài Cẩn: “Anh hai, có phải anh ngược đãi cô nhóc nhà người ta không hả? Sợ anh đến thế cơ à?”
Giang Triết cười nhạo anh mãi không ngớt, Trình Hoài Cẩn xoay mặt nhìn dì Lý một cái: “Đi xem xem có chuyện gì.”
Dì Lý đáp lại một tiếng rồi đi về phía phòng ngủ.
Hai người ngồi trở lại ghế sofa.
Giang Triết cảm thấy thoải mái hết cả người.
“Dập thuốc đi.”
Giang Triết ngớ người, lập tức khoát tay đồng ý, “Nghe lời anh hai hết.”
Anh ấy bày ra bộ dáng ngông nghênh cà lơ phất phơ, ngón tay khẽ ấn lên đầu mẩu thuốc đã tắt, thản nhiên nói: “Rất đẹp.”
“Một người phụ nữ rất đẹp.”
Trình Hoài Cẩn liếc xéo anh ấy một cái, “Giang Triết, những gì nên nói anh đều đã nói với cậu rồi.”
“Đương nhiên rồi, anh hai.” Giang Triết cười cười, “Mười bảy tuổi, em hiểu mà. Nhưng dựa vào con mắt với kinh nghiệm phong phú đầy mình này, em đánh giá sẽ là một người phụ nữ rất đẹp đây.”
“Đường nét khung xương lẫn da dẻ đều thuộc hàng cực phẩm, lớn thêm hai năm nữa sẽ càng đẹp.”
Trình Hoài Cẩn xoay cổ tay, hạ mắt nhìn thời gian, “Anh tiễn cậu về.” Anh nói rồi đứng dậy để Giang Triết về khách sạn.
“Ấy, anh hai, con người anh thật là.” Giang Triết bị kéo buộc phải đứng dậy, “Cô nhóc vừa về một cái là đuổi em đi, anh làm vậy mà coi được?” Anh ấy bị ép đi ra ngoài, nhưng ánh mắt vẫn ngoái lại căn phòng Tô Chỉ bước vào lúc nãy.
“Ở lại Bắc Xuyên chơi mấy ngày cho đã đi rồi về nhà.” Trình Hoài Cẩn lấy chìa khoá xe rồi đi cùng Giang Triết ra gara.
Giang Triết lắc đầu, “Nơi đó không phải nhà em, ở đây mới đúng.”
“Nơi đó không phải nhà cậu thì là nhà ai?”
“Nhà của ông già, của bà già, còn cả của Giang Nghiên Nguyệt kia nữa, nói chung không phải nhà của em.” Giang Triết rất cứng đầu, anh ấy đặt mông ngồi phịch lên ghế phó lái của Trình Hoài Cẩn.
Trình Hoài Cẩn không đáp lại lời anh ấy nữa, cứ thế thẳng thừng khởi động xe.
Mới đầu, Giang Triết vẫn còn nói mấy câu huyên thuyên vớ vẩn. Về sau cũng chịu tắt đài. Bộ dạng cười đùa khi nãy như thể chưa từng tồn tại. Lúc xe bắt đầu lái đến dưới lầu khách sạn, Giang Triết đột nhiên xoay đầu qua.
“Anh hai, anh biết tại sao vừa nãy cô nhóc đấy tự nhiên lại chạy về phòng không?”
Bất thình lình, anh ấy đột nhiên lại nhắc đến Tô Chỉ.
Trình Hoài Cẩn quay sang nhìn anh ấy, trong ánh mắt anh có chút cảm xúc dao động nào đó, nhưng rồi cũng chỉ nhàn nhạt hỏi: “Tại sao?”
Giang Triết cười cười, “Lần đó em về nhà, khi lần đầu tiên nhìn thấy Giang Nghiên Nguyệt và mẹ chị ta ngồi ở phòng khách trong nhà, em cũng chạy vào phòng ngủ như thế đấy.”
“Có lẽ tình huống không hẳn là giống nhau, nhưng, em hiểu cô nhóc đó.”
“Anh hai, anh cũng vậy mà, phải không?” Ánh mắt Giang Triết nhìn Trình Hoài Cẩn hồi lâu.
“Tối nay cậu uống nhiều rồi.” Trình Hoài Cẩn nói, “Tự xuống đi, anh không tiễn cậu nữa.”
Giang Triết khẽ chớp mắt hai cái, chợt cười một tiếng, “Anh hai nói gì thì là cái đó.” Sau đó xoay tay đóng cửa xe lại.
-
Khi Trình Hoài Cẩn trở về nhà, vừa đúng lúc dì Lý mang trà nước vào cho Tô Chỉ xong bước ra ngoài.
Anh đứng ngoài hiên nhà, vừa cởi áo khoác vừa nghe dì Lý nói: “Vừa nãy tôi hỏi rồi, cô Tô là sợ làm phiền đến cậu tiếp khách, cho nên mới vội vàng đi vào phòng thôi. Chắc là tại ngày trước từng sống ở nhà người ta, cứ căng thẳng là lại lao vào phòng đây mà. Nom đến tội.”
Trình Hoài Cẩn khẽ liếc mắt nhìn phòng của Tô Chỉ, nhàn nhạt nói: “Tôi biết rồi.”
Dì Lý cũng không lên tiếng nữa, dì ấy cầm áo khoác của Trình Hoài Cẩn rồi đi lên lầu.
Người đàn ông đặt chìa khóa xe lên nóc tủ, xỏ dép lê đi vào trong. Nhưng rồi, một thứ cảm xúc nặng nề không thể giải thích được nào đó hệt như một chiếc xúc tu không chịu buông ra, chẳng biết tự bao giờ đã quấn chặt lấy mắt cá chân của anh.
“Anh hai, anh cũng vậy mà, phải không?”
Những lời Giang Triết xoay mặt qua nói với anh lại đang thấp thoáng hiển hiện lên trong tâm trí.
Trình Hoài Cẩn thả chậm bước chân, thế rồi anh xoay người đi về hướng cửa phòng của Tô Chỉ.
Hai tiếng gõ cửa thật khẽ vang lên, anh nghiêng người nói vọng vào: “Tôi là Trình Hoài Cẩn.”
Rất nhanh, Tô Chỉ đã mở cửa phòng.
Cô vẫn ăn mặc giống hệt lúc vừa về nhà, cửa phòng mở hẳn ra, Trình Hoài Cẩn xoay người thấy đèn trên bàn vẫn đang bật sáng.
Tô Chỉ không hề lên tiếng trước.
Dưới ánh đèn sáng soi, đôi đồng tử của cô càng thêm đen láy mà lại sáng long lanh.
Trình Hoài Cẩn còn nhớ, bà ngoại và mẹ anh đều có đôi mắt màu nâu nhạt. Lúc nhìn thấy anh, bà thường nói đùa rằng đôi mắt đen của anh không đẹp, trông giống hệt cái ngữ người ba trèo cao đó của anh.
Nhưng, đôi đồng tử màu đen của Tô Chỉ lại giống như trái nho đen vừa được rửa sạch sẽ, sáng trong mà lại sống động.
Cô không nói gì cả, ấy vậy mà anh lại cảm thấy dường như nghe thấy giọng nói của cô phảng phất đâu đây.
Tay phải Tô Chỉ vẫn luôn nắm chặt tay nắm sau cửa, im lặng trong chốc lát, cô và Trình Hoài Cẩn cùng lên tiếng:
“Xin…”
“Về…”
Sống lưng Tô Chỉ chợt nóng lên, “Chú nói trước đi.”
Trình Hoài Cẩn nhìn cô: “Về sau có khách đến nhà không cần phải trốn.” Tô Chỉ thảng thốt nhìn anh.
Người đàn ông khẽ lùi lại một bước, dường như có vẻ đã định rời đi.
“Cháu là sống ở đây, chứ không phải ăn nhờ ở đậu.”
Ngữ khí của anh nhẹ tựa làn khói lúc hoàng hôn.
Giây phút này Tô Chỉ không hiểu nổi tại sao anh lại cất công qua đây nói với cô những điều này.
Nhưng khi cô định mở miệng hỏi lại thì chỉ nhìn thấy được bóng lưng của Trình Hoài Cẩn.
Thẳng tắp mà lại thanh cao đẹp đẽ.
Rồi cuối cùng biến mất ở phía cuối phòng khách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.