Thừa Tướng, Phu Nhân Không Thể Sủng

Chương 66: Nắm tay không rời 4




Edit: Tiểu Linh Đang.
Cửa sau Khuynh phủ, có một bóng người cao gầy dựa vào. Một thân vải thô của gia đinh, hợp với dáng vẻ nhanh nhẹn, ngược lại làm cho nàng trở nên xinh đẹp hơn.
Nhìn thấy cửa đã khóa lại rồi, Khuynh Lăng cam chịu số phận đi đến chỗ cây cổ thụ nhiều nhánh ở đại viện.
Sau khi gặp phải án mạng, vốn Khuynh Đỉnh Thiên muốn giao nàng cho quan phủ để điều tra, nhưng Tả tướng An Lịch Cảnh kiên quyết không đồng ý, mà hữu tướng Phong Đình Uyên cũng lắc đầu phủ quyết, bất đắc dĩ, Khuynh Đỉnh Thiên liền trực tiếp hạ lệnh cấm túc nàng.
Nay, ra phủ một chuyến, có thể nói khó hơn lên trời, cho nên nàng mới đắn đo như thế.
Khi hơn nửa người đã trèo lên được cành cây, lá cây xanh biếc gần như đã hoàn toàn che lấp nàng, nhìn tường bao quanh cao hơn ba thước, nàng lại do dự có nên nghĩ cách khác để ra phủ hay không.
“Không trách được vi phu không mời nổi Lăng nhi dùng bữa, hóa ra Lăng nhi đang ở trên cây ngắm phong cảnh.”
Lời nói sát phong cảnh mang theo vài phần trêu tức truyền đến, giờ phút này Khuynh Lăng lại cảm động đến rơi nước mắt trông mong nhìn về phía người đang tới.
Quần áo màu bạc, vẻ ngoài tĩnh lặng như vầng trăng, tao nhã khuynh thế, không phải An Lịch Cảnh thì là ai?
“An Lịch Cảnh, mau đưa ta ra ngoài tường đi.”
Nhưng mà, người nào đó lại cười xấu xa: “Lăng nhi gọi phu quân để ta nghe một chút.” Một chút này, như lợi thế để uy hiếp, dùng sức giành phúc lợi vì bản thân.
Nắm chặt tay, đo lường tính toán khả năng thương tổn khi nhảy xuống, Khuynh Lăng cắn răng một cái, trực tiếp định trèo lên bờ tường.
Trong lòng căng thẳng, không biết là An Lịch Cảnh hành động như thế nào, đã biến mất tại tại chỗ, trong nháy mắt xuất hiện tại ngoài tường, vững vàng tiếp được thân mình hạ xuống: “Không muốn gọi thì thôi, về sau bất kể như nào cũng không thể lấy tính mạng mình ra đùa giỡn có biết không?” Một chút cô đơn xẹt qua trong lòng, lại cười cười giống như chưa từng có việc gì xảy ra, vẫn là tên đăng đồ tử vân đạm phong thanh thích trêu chọc nàng.
Khuynh Lăng có chút hoảng hốt nhìn người trước mắt này, chỗ sâu nhất trong lòng không hiểu sao lại nổi lên một chút gợn sóng. Bỏ tay chân đang ở trên người hắn ra, cùng hắn xác định khoảng cách an toàn sau mới nhẹ giọng nói: “Cảm tạ, không có việc gì thì ta đi trước.”
*
“Tả tướng, ngài không đuổi theo sao?” Một luồng ánh sáng xẹt qua, vẫn ăn mặc đủ mọi màu sắc, Kê Bảo thình lình xuất hiện phía sau An Lịch Cảnh, giọng điệu có chút vội vàng.
“Có một số việc ta có thể dùng hết mọi thủ đoạn dọn sạch chướng ngại cho nàng, nhưng lại có một số việc, phải để chính nàng giải quyết.” Bảo hộ được nhất thời, nhưng không bảo hộ được cả đời. Hắn không biết bản thân có thể đợi đến ngày nàng có thể chấp nhận mình hay không, nhưng hắn biết, nếu đến lúc đó nàng không thể yêu thương hắn như kiếp trước, vậy thì hắn, tuyệt đối không muốn lại để nàng bị thương thấu xương một lần nữa. Cho dù vĩnh viễn phong bế thần trí của mình, để bản thân mình phải chôn vùi ở đáy vực sâu của biển nam hải, cũng sẽ không cưỡng bách nàng một chút nào nữa.
“Đâu cần lo lắng nhiều như vậy...”
Kê Bảo nhỏ giọng lải nhải nói thầm còn chưa xong, đã thấy An Lịch Cảnh trầm giọng nói: “Tiểu Bạch Bạch đâu?”
“Hả... Khụ khụ khụ...” Bị nghẹn họng, Kê Bảo rất cẩn thận nói: “ Đứa nhỏ kia vừa tu thành hình người quá mức sinh động, ta liền... Khóa nó lại...”
Biết rõ là Kê Bảo cùng Tiểu Bạch Bạch là gà chó không hợp, An Lịch Cảnh không hỏi nhiều, chỉ nghiêm túc nói: “Còn không mau thả con của bổn tướng ra? Bổn tướng mang theo con đi tìm nương tử.”
“Phốc...” Kê Bảo phun ra ngoài một hơi, trong lòng im lặng than thở. Tam điện hạ thật đúng là có nguyên tắc, vừa mới nói để cho phu nhân tự mình giải quyết phiền toái, bây giờ... Lại còn muốn mang theo con cẩu thối kia đuổi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.