Thừa Tướng, Phu Nhân Không Thể Sủng

Chương 44: Người đệ nhất thiên hạ (2)




Khói sau trận cháy khiến người ta phải ngạt thở, phế tích được hạ nhân trong phủ suốt đêm thu dọn , mọi người theo nhau đi về phía trước đại sảnh.
Giờ phút này, đèn lồng đỏ treo trên mái nhà bằng ngói lưu ly khiến người ta ám ảnh nặng nề.
Cẩm Tử Túc ngồi ngay ngắn trên địa vị cao,trên tuấn nhan không nhìn ra được hỉ nộ. Vốn là, dưới chân thiên tử liên tiếp phát sinh mấy án mạng đã xúc phạm uy nghi thiên tử. Nay, án tử tuyên cáo đã chấm dứt lại gây lên cơn sóng mới, làm cho người ta không thể không phỏng đoán, vị quan đã kết án qua loa vụ án này liệu có phải đứng mũi chịu sào bị tước đi một bậc quan hay không.
" Khi tiểu đồ kiểm tra, quả thật phát hiện có thịt cháy đen , rõ ràng là bị người ta ngược đãi. Nhưng..." Thân mình lão thái khám nghiệm tử thi run lên, không dám nhìn thẳng bậc đế vương đang nhìn xuống từ trên cao, chỉ là trong thanh âm thêm mấy phần sợ hãi.
"Nói tiếp."
"Nhưng đã quá muộn, Tiền đại nhân đã kết án, căn cứ vào nguyên tắc nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, lão nhân liền tự tiện làm chủ để cho đồ đệ giữ kín bí mật này."
Lời vừa nói ra, người sáng suốt đã đoán ra được việc này chỉ hai ba câu nữa sẽ có bản án mới.
Phất tay, Cẩm Tử Túc sai người dẫn hắn đi, sau đó nói với Khuynh Lăng: "Tứ tiểu thư tuệ chất lan tâm, không biết hung thủ này, có thể phác thảo ra khuôn mặt hay không?" Môi hơi nhếch lên tỏ ý cười, nhưng khuôn mặt lại ngưng trọng không giống như không chút thay đổi như vừa rồi.Tiểu Linh Đang-LQD
"Việc này, chỉ sợ phải hỏi hắn ." Ngón tay ngọc ngà khẽ vươn ra, Khuynh Lăng không chút dài dòng chỉ thẳng ra chỗ An Lịch Cảnh đang thảnh thơi xem kịch vui, "Lúc trước dẫn mọi người lạc lối, kẻ đầu sỏ gây nên phán đoán sai lầm, không phải chính là vị An công tử An Lịch Cảnh này sao?"
Mắt phượng tà nghễ nàng, lướt qua một tia sủng nịch, khóe mắt đuôi lông mày ôn nhu, giống như sa vào đầm nước mênh mông.
Âm thầm nhướn mi với nàng,trên khuôn mặt tuấn tú là biểu tình như mình vừa chịu ấm ức: "Lăng nhi thật là độc ác, vi phu đang ngồi đứng đắn, nhưng lại bị nàng vu hãm thành kẻ xấu bụng dạ khó lường."
Cố ý đè thấp thanh âm, nhưng mà, lại rõ ràng lọt vào tai của những người ngồi ở đây.
"Cái gì? Khuynh phủ tứ tiểu thư khi nào thành thân? Tại sao một chút tin tức cũng không có truyền ra?"
"Khuynh lão gia, ngài thật không phúc hậu , tứ tiểu thư thành thân là chuyện lớn như vậy,lại có thể không thông báo cho chúng ta một tiếng, để chúng tôi chúc một tiếng hỉ chứ”.
"Đúng vậy, lang quân như thế này mới xứng với nữ nhân... Diện mạo....Diện mạo" Một chữ “Diện mạo”, âm thanh bỗng kéo dài ra,có thể tưởng tượng ra khiếp sợ đến trình độ nào.
Nhưng mà vừa thấy bộ dáng bây giờ của Khuynh Lăng, váy trắng thuần khiết cùng quần lụa mỏng đón gió, làm nổi bật dáng vẻ yểu điệu. Cây trâm màu tím gài trên đầu đẹp như muôn vàn bông hoa. Làn da trắng nõn nà, đôi mắt sâu như hồ nước, thâm trầm như có tình lại giống như vô tình, vài sợi tóc theo gió phất qua mặt, khuôn mặt lộ ra một cỗ mông lung dụ hoặc.
Sâu trong đáy lòng mọi người nguyên bản cảm thấy hai người "Không xứng đôi", nhưng ý niệm này vừa sinh ra trong đầu đã bị bóp chết . Ai nói nữ tử bị mù này xấu vô cùng ? Giờ phút này nàng, lại mang vẻ đẹp khó có thể diễn tả thành lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.