Chương 983
Trợ lý Trương đang lái xe run lên: “Bác sĩ Lâm, thuốc này của anh, không phải là thuốc độc chứ, sẽ không giết người đúng không?”
“Đương nhiên không phải, đây là thuốc trị liệu một loại bệnh nào đó, bởi vì là thuốc mới nên ít nhiều cũng sẽ có tác dụng phụ.
Cho nên hiện tại chưa có ai đăng ký dùng thử thuốc. Vì vậy, tôi mới bảo cậu giao cho tôi” Lâm Diệc Hàng cười nói.
Nụ cười này của anh khiến trợ lý Trương cảm thấy càng thêm đáng sợ.
Ánh mắt Phó Kình Hiên thâm sâu nhìn Lâm Diệc Hàng: “Cậu làm như vậy, cũng là muốn giúp Bạch Dương trả thù đúng không?”
Lâm Diệc Hàng nhướng mày, không có ý kiến.
Thấy thế, Phó Kình Hiên mím môi: “Tôi vẫn không hỏi cậu, tại sao đột nhiên cậu lại đối xử tốt với Bạch Dương như vậy? Có phải cậu thích cô ấy không?”
Anh nhìn chằm chằm vào Lâm Diệc Hàng, con ngươi đen kịt như muốn nhìn thấu Lâm Diệc Hàng.
Nhưng mà Lâm Diệc Hàng lại cười một cách bình tĩnh: “Cậu sai rồi, tôi không thích cô ấy, tôi với anh trai tôi giống nhau, đều không có tình cảm gì, tình thân, tình bạn, thậm chí là tình yêu, đều sẽ không xuất hiện trên người tôi với anh ấy. Nói cách khác, tôi chắc chăn sẽ không yêu ai, sở dĩ tôi đối tốt với Bạch Dương, ngoại trừ việc Bạch Dương là ân nhân của tôi ra, thì còn là tò mò”
Nghe Lâm Diệc Hàng nói không yêu Bạch Dương, Phó Kình Hiên thở phào nhẹ nhõm.
Người nhìn chằm chằm vào Bạch Dương đã đủ rồi.
Anh không muốn nhìn thấy thêm một người khác nữa đâu.
Tuy nhiên, anh rất muốn biết, Lâm Diệc Hàng tò mò cái gì.
Nghĩ vậy, Phó Kình Hiên lập tức hỏi.
Lâm Diệc Hàng tháo kính xuống lau: “Cái này tôi sẽ không nói cho cậu biết, chuyện này liên quan đến những nghiên cứu của tôi, đó là bí mật”
“Nghiên cứu?” Sắc mặt Phó Kình Hiên khẽ biến đổi: “Không phải cậu muốn nghiên cứu Bạch Dương chứ?”
Lâm Diệc Hàng đeo kính lên: “Không khác biệt lắm, tuy nhiên cậu yên tâm, không phải là nghiên cứu lâm sàng, chỉ là quan sát thôi, sẽ không có gì nguy hại đến cô ấy, cô ấy chính là thiên sứ của tôi, tôi làm sao có thể làm hại cô ấy.”
“Tôi cũng hy vọng như vậy, nếu không †ôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu.”
Phó Kình Hiên nhìn chằm chằm vào anh ta lạnh lùng nói.
Lâm Diệc Hàng nhún vai, không trả lời.
Đột nhiên, một tiếng chuông điện thoại di động vang lên.
Trợ lý Trương nói xin lỗi, sau đó vội vàng lấy điện thoại di động ra khỏi túi, nhìn số người gọi, lập tức nghe máy.
Cũng không biết người ở đầu dây bên kia nói ra, sắc mặt Trợ lý Trương có chút không tốt.