Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 977:




Chương 977

Phó Kình Hiên lập tức đứng lên, hai tay siết chặt đến run lên.

Lục Khởi kinh ngạc: “Ủa, thì ra anh không bị tàn phế.”

Phó Kình Hiên lạnh lùng liếc anh ta một cái, rồi lại nhìn Lâm Diệc Hàng.

Lâm Diệc Hàng lắc đầu: “Tôi không biết, cậu nên hỏi anh ta kìa, anh ta đang điều tra đấy.

“Kết quả điều tra thế nào?” Phó Kình Hiên nhìn chằm chằm Lục Khởi.

Lục Khởi lạnh giọng nói: “Tại sao lại phải nói cho anh biết? Là chuyện của tôi và cục cưng, không đến phiên anh nhúng tay vào!”

Sắc mặt Phó Kình Hiên trở nên lạnh lẽo, toàn thân tràn ngập khí lạnh.

Lục Khởi cảnh giác nhìn anh: “Sao chứ?

Muốn nổi giận à, muốn nổi giận cũng không…”

Anh ta chưa kịp nói xong thì đã bị một giọng nói trẻ con non nớt cắt ngang: “Chú Phó, để cháu nói cho chú biết, chú Lục vẫn chưa bắt được kẻ xấu hại thím đâu!”

“Hạt đậu nhỏ…” Lục Khởi không thể tin được mà nhìn Đậu Đậu đang ngồi trên ghế sô pha cách đó không xa.

Đứa trẻ này vậy mà lại phản bội anh ta!

Phó Kình Hiên nhìn sang Đậu Đậu, một chút ngạc nhiên lóe lên trong mắt anh.

Tại sao thằng nhóc này lại ở đây?

Hơn nữa anh lại không hề phát hiện ra.

Nhưng Phó Kình Hiên nhanh chóng hiểu ra, sau khi đi vào, ánh mắt anh trực tiếp dừng trên giường bệnh, hoàn toàn không hề liếc mắt đến sô pha một lần nào, không để ý đến cũng là bình thường.

“ Đậu Đậu, cháu nói anh ta vẫn chưa bắt được, có đúng là vậy không?” Phó Kình Hiên nhìn thấy Đậu Đậu, giọng nói liền nhẹ nhàng hơn một chút.

Đậu Đậu gật đầu: “Là thật ạ, nấy giờ cháu vẫn luôn ở cạnh chú Lục, cháu chắc chắn đó là sự thật.”

“Thằng ôn con, chú nghĩ cái mông của cháu ngứa rồi phải không?” Lục Khởi tức giận xoa xoa tay đi tới.

Đậu Đậu vội vàng nhảy khỏi sô pha chạy về phía Phó Kình Hiên, núp sau lưng anh, sau đó lặng lẽ thò cái đầu nhỏ ra nói: “Chú Lục, chú đừng trách cháu. Cháu biết chú Phó, chú ấy rất lợi hại. Chú và các chú cảnh sát phối hợp với nhau mà tra xét cả đêm cũng không tìm ra kẻ xấu, nếu để chú Phó ra tay thì sẽ nhanh hơn rất nhiều”

“.” Khóe miệng Lục Khởi giật giật, có hơi đau lòng.

Nhưng anh ta không thể không thừa nhận rằng những lời Đậu Đậu nói quả thật có đạo lý.

Phó Thị của Phó Kình Hiên chính là tập đoàn hàng đầu Hải Thành, nếu nói về thế lực thì anh ta thật sự không sao sánh bằng.

Mặc dù anh ta ghét Phó Kình Hiên, nhưng nể mặt Phó Kình Hiên cũng là lo lắng cho cực cưng, thôi thì nhẫn nhịn một chút, sớm †ìm ra tên khốn kia mới tốt.

Nhìn thấy sự nghẹn khuất của Lục Khởi và sự ngưỡng mộ của Đậu Đậu dành cho mình, đôi môi mỏng của Phó Kình Hiên nhếch lên thành một vòng cung mờ nhạt, khí lạnh toàn thân nhẹ đi rất nhiều, hiển nhiên là dáng vẻ tâm trạng anh đang rất tốt.

Anh ngồi trở lại trên xe lăn, quay đầu nhìn trợ lý Trương: “Đi thăm dò đi, nhất định phải bắt cho được!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.