Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 973:




Chương 973

“Vâng, anh Lục.” Nhân viên công tác gật đầu đáp ứng.

Lục Khởi cầm lấy thẻ nhớ, bước nhanh rời đi.

Chẳng bao lâu đã đến bệnh viện.

Lục Khởi theo số phòng Đậu Đậu nói đến được phòng bệnh của Bạch Dương.

Trong phòng bệnh ngoài Đậu Đậu còn có một bác sĩ.

Lục Khởi vừa đi vào phòng đã lập tức nhìn về phía giường bệnh, vừa nhìn thấy Bạch Dương, sắc mặt liền thay đổi: “Sao lại đeo máy thở?”

Vốn dĩ đeo máy thở có nghĩa là bệnh nhân thậm chí không thể tự thở được.

Thường thì trường hợp này chỉ xảy ra với những bệnh nhân sắp chết.

Lễ nào cục cưng…

Hai mắt Lục Khởi lập tức trở nên đỏ tươi, đáy mắt nhàn nhạt ánh nước, toàn thân tràn đầy đau thương.

“Cục cưng…”

Lục Khởi lảo đảo đi tới bên giường bệnh, run rẩy vươn tay kéo bàn tay hơi lạnh của Bạch Dương, giọng nói nghẹn ngào: “Cục cưng, đừng làm anh sợ, em vẫn còn trẻ như vậy, sao có thể rời bỏ anh. Cục cưng à, em mở mắt ra, mở mắt ra nhìn anh đi…”

Nghe tiếng gọi bi thương của anh ta, bác sĩ kỳ quái nhìn anh ta: “Thưa anh, có phải anh đã hiểu lầm chuyện gì chăng?”

“Tôi hiểu lầm chuyện gì? Nói cho tôi biết, tôi hiểu lầm chuyện gì?” Lục Khởi khóc đến thương tâm, gào lớn.

Bác sĩ trợn mắt: “Cô gái này còn chưa chết.”

“Tôi biết cô ấy chưa chết, nhưng không phải cũng sắp rồi sao? Máy thở cũng đã bật…” Lục Khởi nhìn Bạch Dương, ánh mắt tràn đầy đau lòng.

“Tim tôi mệt quái” Bác sĩ thở dài lắc đầu rồi nói thêm: “Ý tôi là cô gái này vừa bị chấn thương nặng ở đầu, hơi thiếu oxy nên được cho thở máy, không có nghĩa là cô ấy sắp chết, hiểu không?”

“What?” Tiếng khóc lóc của Lục Khởi khựng lại, chuyển thành tiếng vịt rống.

Đậu Đậu trực tiếp bị chọc cười.

Lục Khởi không có thời gian để ý tới Đậu Đậu, anh ta hưng phấn nắm lấy cánh tay của bác sĩ: ‘Bác sĩ, ông nói thật sao? Cục cưng không sao thật chứ?”

“Không có chuyện gì, chỉ là bị cắt mất một mảnh thịt nhỏ ở cổ tay, thần kinh và động mạch, tĩnh mạch đều không bị thương. Tuy rằng đầu bị thương khá nghiêm trọng nhưng chỉ là chấn động, tỉnh lại thì sẽ không sao.” Bác sĩ rút cánh tay về trả lời.

Lục Khởi thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng †âm tình: “Tốt quá, thật tốt quá, tôi còn †ưởng cục cưng…”

Nghĩ đến mấy chuyện ngớ ngẩn mình vừa làm ra, mặt Lục Khởi đỏ bừng, trong lòng vô cùng xấu hổ.

Bác sĩ lắc đầu rồi đi ra ngoài.

Đậu Đậu cũng đứng ở mép giường bệnh quay đầu nhìn Lục Khởi bên cạnh: “Chú ơi, đã bắt được người xấu chưa?”

“Chưa đâu!” Sắc mặt Lục Khởi lạnh hẳn đi.

Anh ta đến Vịnh Tiên Thủy để kiểm tra video giám sát, quả nhiên nhìn thấy người đã đánh Bạch Dương bất tỉnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.