Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 971:




Chương 971

Nhưng nếu muốn giết người thì sẽ không cứa cổ tay của Bạch Dương như vậy. Anh ta đã nhìn thấy vết thương trên cổ †ay của Bạch Dương, vết thương hình tròn, hơn nữa diện tích rất nhỏ, chỉ như một hạt đậu phộng nhỏ, cũng không quá sâu.

Thực chất nếu cắt cổ tay để giết người, vết thương chắc chắn phải là một đường thẳng tắp, miệng vết thương cũng sẽ rất sâu, như vậy mới có thể cắt đứt động mạch, chảy càng nhiều máu, vì vậy người đánh Bạch Dương nhất định không muốn giết Bạch Dương, nếu không tại sao không trực tiếp cắt đứt động mạch?

Hơn nữa ngay cả phần đầu dường như cũng chỉ đánh một lần, nếu thực sự muốn giết ai đó, dù không cắt cổ tay thì cũng sẽ đánh vào đầu thêm hai lần nữa, như vậy mới có thể đánh chết người, nhưng thủ phạm lại không làm vậy.

Ngoài ra, quần áo của Bạch Dương cũng rất chỉnh tề, không thấy dấu hiệu bị xâm phạm, vậy mục đích của người làm hại Bạch Dương là gì?

Nhưng dù mục đích là gì thì anh ta cũng phải điều tra rõ ràng, đến khi bắt được cũng phải ăn miếng trả miếng mà đáp trả.

Lục Khởi gọi một y tá đến, nhờ giữ Đậu Đậu.

Dù sao anh ta cũng muốn đến Vịnh Tiên Thủy, nếu để Đậu Đậu lại một mình cũng không yên tâm, mà mang cậu nhóc theo cũng rất phiền phức, vì vậy cứ trực tiếp nhờ người trông chừng luôn.

“Nhóc con, cháu ở lại đây, chú sẽ đi điều tra chuyện này. Khi nào cục cưng ra ngoài thì nhớ gọi cho chú ngay đấy. Lục Khởi viết số của mình cho Đậu Đậu rồi liếc nhìn đồng hồ gọi điện trên cổ tay Đậu Đậu nói.

Đậu Đậu nhận lấy số điện thoại, gật đầu nói: “Cháu biết rồi, chú cứ đi đi, nhất định phải bắt được kẻ xấu đó.”

Lục Khởi bật cười, không khỏi xoa xoa cái đầu nhỏ của Đậu Đậu: “Được rồi, chỉ dựa vào câu nói này của cháu thì cháu đáng yêu hơn cái tên Trình Minh Viễn kia đấy, được rồi, chú đi đây.”

Nói xong, anh ta thu tay về, rời khỏi bệnh viện.

Vừa bước ra khỏi cổng bệnh viện thì Lâm Diệc Hàng nhìn thấy anh ta, không khỏi nheo mắt lại.

Lục Khởi?

Sao anh ta lại ở đây?

Hơn nữa trên người anh ta dường như có vết máu, là ai gặp tai nạn chăng?

Lâm Diệc Hàng còn đang nghĩ ngợi thì có người đến bên cạnh, là một người đàn ông trung niên mặc áo khoác trắng, rất lịch sự và lễ phép nói với anh ta: “Giáo sư Lâm, chào mừng đến bệnh viện của chúng tôi, lần giải phẫu này phải làm phiền anh rồi.”

“Không có gì đâu, chỉ cần kịp thời gửi thiết bị y tế tôi cần dùng đến bệnh viện là được.” Lâm Diệc Hàng đẩy kính xuống, bình thản nói.

Bác sĩ trung niên lập tức đáp lời: “Xin đừng lo lắng, ngày mai tôi sẽ cử người đem đến. Hiện tại phòng mổ đã chuẩn bị xong, anh có muốn đến xem không?”

“Được, nhưng còn một chuyện nữa.”

Lâm Diệc Hàng nhìn ông ta.

Bác sĩ trung niên gật đầu: “Anh cứ nói.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.