Chương 896
“Thôi bỏ đi! Giờ em lại không thể ăn ngon được nên chỉ mình anh ăn thì có ý nghĩa gì đâu. Đi thôi! Anh đưa em về nhà trước.” Lục Khởi đứng dậy.
Hai người đi cạnh nhau về phía bãi đậu xe bệnh viện.
Đi được mấy bước, Lục Khởi chợt nhớ ra điều gì, anh ta quay đầu nhìn Bạch Dương, “Đúng rồi cục cưng, em đoán xem anh vừa nhìn thấy ai?”
“Ai thế?” Bạch Dương lắc đầu, tỏ ý không muốn đoán, cũng đoán không ra”
Lục Khởi cũng không thừa nước đục thả câu, anh ta nheo mắt lạnh lùng cười: “Anh nhìn thấy Cố Tử Yên.
“Gì cơ?” Bạch Dương dừng chân lại: “Cố Tử Yên cũng đến bệnh viện ư?”
“Cô ta không đến bệnh viện, mà là hôm đó sau khi từ trong tòa án đi ra thì cô ta cứ luôn ở trong bệnh viện. Anh vừa hỏi y tá rồi, họ nói rằng khi cô ta bị cảnh sát bắt và tạm giữ, cô ta vẫn chưa bình phục nên sau khi được thả ra, đương nhiên phải quay lại tiếp tục điều trị, đến hôm nay mới xuất viện.” Lục Khởi nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Dương lạnh như băng: “Thì ra là vậy.”
“Kể ra thì em, Phó Kình Hiên và Cố Tử Yên ba người cũng kỳ lạ thật.” Lục Khởi sờ vào cằm mình.
Bạch Dương quay đầu nhìn anh ta: “Có gì mà kỳ lạ?”
“Đương nhiên là xui xẻo rồi” Lục Khởi cười nói: “Em không nhận ra à? Trong ba tháng qua, ba người ra vào bệnh viện mấy lần? Hoặc là Cố Tử Yên, hoặc là em, hoặc là Phó Kình Hiên giống như búp bê Nga vậy.”
“Ờ… Khóe miệng Bạch Dương giật giật, cô không thể nào phản bác lại được.
Bởi vì điều anh ta nói đúng là sự thật.
“Được rồi! Không nói những chuyện này nữa, anh lái xe đi” Bạch Dương kéo cửa xe của Lục Khởi rồi ngồi vào trong xe.
Lục Khởi làm động tác cúi chào cô: “Tuân lệnh cô chủ của anh.”
Về đến Repulse Bay, Lục Khởi không ở lại lâu, anh ta giúp Bạch Dương dọn dẹp căn hộ rồi rời đi, hình như công ty có chuyện gì đó.
Bạch Dương tự gọi một phần đồ ăn ngoài, vừa ăn vừa gọi điện cho Lương Triết.
Nhưng đúng như những gì Lục Khởi đã nói lúc sáng, không gọi được cho Lương Triết, cũng không tìm thấy người.
Cô không biết cậu ta bỗng nhiên mất liên lạc là vì công việc hay là vì hôm qua nói hết ra mọi chuyện nên cậu ta cố ý trốn tránh.
Nhưng cho dù thế nào thì cô vẫn nhất định phải tìm bằng được Tiểu Triết và khuyên cậu ta chấp nhận điều trị.
Nghĩ vậy, Bạch Dương bỏ điện thoại †ừ trên tai xuống, cô mở wechat, gửi tin nhắn cho Lương Triết: “Tiểu Triết! Nhìn thấy †in nhắn thì lập tức gọi lại cho chị, chị có chuyện quan trọng muốn nói với em, xin em đấy.
Sau khi gửi xong, cô vứt điện thoại sang một bên, vừa đợi chờ cuộc gọi của Lương Triết, vừa nghĩ ngợi về mọi chuyện.
Nhưng đợi chờ cho đến mãi sáng hôm sau.
Sau khi thức giấc, Bạch Dương thấy không có hiển thị cuộc gọi đến nào, cô không khỏi thở dài.
Cũng không biết cuối cùng Tiểu Triết có nhìn thấy tin nhắn cô gửi hay không.