Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 842:




Chương 842

Nhìn tình hình này về sau gia tộc Cố có trò hay để xem.

“Bà Cố, hai mẹ con bà ở bên ngoài đi, để tôi tự mình vào xem Tử Yên” Mắt kính của Lâm Diệc Hàng phản chiếu lại ánh sáng, nói.

Bà Cố gật đầu: “Được, làm phiền cậu, Diệc Hàng.”

Lâm Diệc Hàng không trả lời, chỉ lộ ra nụ cười đầy ẩn ý, mở cửa đi vào.

Bên trong cửa, Cố Tử Yên như lời bà Cố nói, ngồi trên giường cúi đầu thấp xuống, cả người giống như một con búp bê không có linh hồn.

Nhưng Lâm Diệc Hàng biết, Cố Tử Yên như vậy, không phải là vì cô ta vừa trãi qua một lần vào tù, mà dẫn đến suy sụp.

Trái lại, cô ta không hề suy sụp, cô ta chỉ đang học cách thu liễm lại bản thân, lắng đọng lại mà thôi, kỳ thật bản tính của cô ta, một chút cũng không hề thay đổi.

Chỉ là nhìn qua, dường như cô ta đã thay đổi.

Lâm Diệc Hàng đóng cửa lại, cười như không cười nhìn Cố Tử Yên: “Không ngẩng đầu nhìn xem tôi là ai sao?”

Thanh âm này!

Kẻ thù gặp nhau, hết sức đỏ mắt.

Cố Tử Yên đột nhiên ngẩng đầu, khóe mắt như muốn nứt ra, trừng mắt nhìn Lâm Diệc Hàng: “Là anh! Anh còn mặt mũi gì tới gặp tôi!”

Lâm Diệc Hàng kéo một cái ghế qua, ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của cô ta: “Sao lại không có mặt mũi?”

“Anh, tên phản đồ này, đồ phản bội!” Cố Tử Yên nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ăn luôn Lâm Diệc Hàng.

Lâm Diệc Hàng vắt chéo chân lên, hứng thú mà nhìn cô ta: “Phản đồ? Chuyện này từ đâu rail”

Cố Tử Yên nhìn vẻ mặt bốn cợt của anh ta, lửa giận nổi lên: “Chẳng lẽ không phải sao? Rõ ràng kế hoạch mưu hại Bạch Dương là do anh nghĩ ra, người cũng là anh an bài, địa điểm cũng là anh quyết định, nhưng anh cư nhiên một chút cũng không chịu thừa nhận, toàn bộ đổ lên đầu tôi, Lâm Diệc Hàng, anh tại sao lại làm như vậy với tôi!”

Cô ta khàn giọng chất vấn.

Lâm Diệc Hàng liếc nhìn xiềng xích trên chân cô ta, thản nhiên nói: “Xin lỗi, †ôi nghe không hiểu cô đang nói cái gì, tôi chưa từng mưu hại Bạch Dương, và cũng sẽ không bao giờ làm hại cô ấy, cô vu oan hãm hại tôi như vậy, không tốt lắm đâu?”

Cố Tử Yên không thể tin, mở to mắt: “Lâm Diệc Hàng anh…”

Lâm Diệc Hàng nhếch môi cười nhạo: “Có phải cảm thấy bị vu oan rất khó chịu hay không? Bạch Dương lúc trước cũng cảm thấy như vậy.”

“Anh… Anh giúp đỡ Bạch Dương?”

Vào lúc này, Cố Tử Yên sao có thể không rõ, người này ở bên phía Bạch Dương.

Cố Tử Yên đập chăn như điên: “Lúc trước anh nói cho tôi, sáu người đàn ông kia nhận nhầm người, sợ bị chúng ta trả thù, cho nên trốn thoát, anh cũng không biết chạy đi đâu, kỳ thật nhưng người đó không hề nhận sai người, mục tiêu của bọn ngay từ đầu chính là tôi, bọn họ cũng không chạy trốn đúng không, là anh cho bọn họ rời đi, hai cái video kia, cũng là anh lấy được từ sáu tên kia, chưa từng có hacker gì giúp Bạch Dương, hết thảy đều là do anh giúp Bạch Dương đúng hay không!”

Lâm Diệc Hàng nhướng mi.

Có vẻ như đi một chuyến ra khỏi trại tạm giam, nữ nhân này đã thông minh hơn một chút.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.