Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 814:




Chương 814

Đến người không đọc qua sách vở gì như cô ta cũng biết, mưu hại vu oan cho Bạch Dương chính là Cố Tử Yên, cho nên người ác thật sự phải là Cố Tử Yên mới đúng, Bạch Dương chỉ dùng pháp luật để trả thù, thế sao gọi là ác được?

Nhưng mà người mẹ mới này đối xử với cô ta rất tốt, cô ta sẽ không nói ra những lời này.

Bạch Dương giống như nghe được chuyện gì buồn cười lắm, cô nở nụ cười châm chọc: “Đừng đừng đừng, bà Cố đừng nói như vậy, luận ác độc, tôi còn xa mới sánh bằng con gái nhỏ nhà bà, cô con gái nhỏ nhà bà có thể đẩy người ta xuống cầu thang, có thể lên kế hoạch hại người ta ngã ngựa, có thể lợi dụng rắn độc cắn người, còn muốn khiến người ta bị hiếp, thậm chí còn tạt a- xít sun-phu-rit vào người ta, bao nhiêu việc ác, đã vượt qua mức độ siêu ác từ lâu, đạt tới trình độ khiến người ta giận sôi gan rồi.”

Nghe đến mấy chuyện này, mặt mũi bà Cố đỏ bừng bừng, chột dạ mở mắt: “Cô…

cô, chẳng phải cô vẫn không có việc gì sao?”

“Vì tôi không sao, cho nên tôi đáng đời, †ôi không cần phải so đo với Cố Tử Yên ư?”

Sắc mặt Bạch Dương lạnh đi.

Bà Cố mấp máy môi mấy lần, tuy không phát ra âm thanh cụ thể, nhưng trông dáng vẻ của bà ta thì hiển nhiên có ý này.

Bạch Dương lắc đầu, biết không thể nói tiếp nữa.

Dù sao, bạn vĩnh viễn không thể gọi dậy một người đang giả vờ ngủ.

Cô cầm điện thoại di động, gọi cho Cố Việt Bân ngay trước mặt bà Cố: “Tổng giám đốc Cố, tôi là Bạch Dương.”

Bà Cố trừng to mắt, cất giọng the thé: “Cô muốn làm gì?”

Bạch Dương không để ý đến bà, tiếp tục nói với người ở đầu bên kia điện thoại: “Vợ ngài đến chỗ tôi, ra giá mười triệu tệ, muốn †ôi bỏ qua cho Cố Tử Yên”

“Cái gì?” Đầu bên kia điện thoại, Cố Việt Bân đứng bật dậy khỏi ghế sô pha, sắc mặt âm trầm đáng sợ.

Mười triệu tệ?

Bà thật đúng là không tiếc trả giá!

Ông ta mới vừa vay tiên của ngân hàng bên kia, bị ngân hàng từ chối, một hơi nghẹn ở cổ họng còn chưa có chỗ phát tiết, người phụ nữ Trần Thục Phân kia còn lấy mười triệu tệ để cứu đứa con gái bất hiếu đó!

Bà không biết mười triệu tệ quan trọng với Tam Thịnh cỡ nào sao?

Cố Việt Bân lạnh run: “Bạch Dương, hiện tại Trần Thục Phân ở đâu?”

Trần Thục Phân chính là tên của bà Cố.

Bạch Dương nhìn vẻ mặt sợ hãi của bà Cố, cười khẽ nói: “Ở trước mặt tôi, ông nói chuyện với bà ta đi.”

Nói xong, Bạch Dương mở loa ngoài của di động, đưa tới trước mặt bà Cố.

Tiếng gầm gừ lạnh lẽo đầy phẫn nộ của Cố Việt Bân truyền đến: “Bà lập tức cút về đây cho tôi!”

“Ông xã em…”

Cố Việt Bân cắt ngang lời bà nói: “Bớt nói nhảm với tôi, trong vòng nửa giờ nữa mà bà còn không trở lại, đừng trách tôi không khách khí với bài”

Dứt lời, Cố Việt Bân cúp điện thoại.

Thân thể bà Gố run lên.

Ngay cả Cố Mạn Tình sau lưng bà ta cũng bị dọa sợ.

Bạch Dương cầm lại điện thoại: “Bà Cố, còn muốn tiếp tục nói nữa không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.