Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 801:




Chương 801

Cố Tử Yên cũng đang chú ý tới Bạch Dương, hìn động tác của Bạch Dương, cả người hoảng sợ đến mức dùng răng cắn chặt môi dưới, nát toét cả ra.

Bạch Dương đã dám đăng tuyên bố như vậy thì đã đủ thấy là Bạch Dương thật sự đã nắm trong tay bằng chứng rõ ràng.

Dù chưa tung ra bằng chứng nhưng một khi Bạch Dương tung ra là cô ta sẽ xong đời.

Hai vợ chồng Cố Việt Bân vì biết được tin này mà đang tranh cãi nhau om sòm bên ngoài phòng bệnh.

Bà Cố khóc lóc ỉ ôi yêu cầu Cố Việt Bân †ìm cách cứu Cố Tử Yên, nhưng khi Cố Việt Bân chưa thể nghĩ ra cách nào để cứu thì hai vợ chồng bắt đầu rùm beng, cãi vã.

Cố Mạn Tình đẩy cửa phòng đi vào, Cố Tử Yên nhìn thấy cô ta, sắc mặt tối đi: “Cô làm gì ở đây, đi ra ngoài!”

Cố Mạn Tình đóng cửa lại: “Là mẹ cho tôi vào, bà cảm thấy lúc này cô đang rất khó chịu, nên để cho tôi vào nói chuyện cùng cô”

“Ai cần cô nói chuyện cùng, cút ra ngoài!” Cố Tử Yên chỉ ra cửa.

Cố Mạn Tình tiếp tục bước về phía trước như chưa từng nghe thấy cô ta nói gì, dừng lại trước giường bệnh của Cố Tử Yên: “Tôi cũng không định nói chuyện với cô, nhưng tôi phải nghe lời mẹ tôi nói, nên mới phải vào đây giả vờ, thế nhưng mà bây giờ tôi lại tự dựng cảm thấy tôi vào là đúng đấy, dù sao, nhìn thấy cô đang trong tình trạng hoảng loạn như vậy, tôi lại cảm thấy rất sung sướng”

“Cô… cô…” Nhìn Cố Mạn Tình dường như đã thay đổi thành một người khác, Cố Tử Yên sững sờ, chỉ vào cô ta một lúc mới phát ra nổi tiếng: ” Đây mới đúng là cô phải không, từ trước đến giờ, cái dáng vẻ hèn yếu, nhút nhát đấy chỉ là cô giả vờ thôi phải không, cô giả vời”

Thực tế, ngay từ đầu, Cố Tử Yên đã biết rằng Cố Mạn Tình giả vờ yếu đuối và đáng thương để lấy lòng cha mẹ cô ta.

Nhưng cô ta cảm thấy cho dù Cố Mạn Tình có giả vờ cỡ nào đi chăng nữa, nhưng tính cách thật sự của Cố Mạn Tình chắc cũng chẳng khác thế là bao.

Nhưng bây giờ cô ta nhận ra rằng mình đã sai, đã sai.

Một nụ cười ảm đạm xuất hiện trên khuôn mặt chai lì của Cố Mạn Tình: “Cô nói đúng, tôi đã giả vờ, những gì cô nhìn thấy bây giờ mới thật sự là tôi”

Nửa tháng trước, người của Trình Minh Viễn đến vùng nông thôn tìm thế thân của Cố Mạn Tình, lúc ấy cô ta đang ở trong ruộng hái cỏ phấn, đúng nghe được người của Trình Minh Viễn nói chuyện này, kể từ phút đó cô ta đã biét cơ hội để đổi đời của mình đã đến rồi.

Từ nhỏ cô ta đã sống trong một gia đình trọng nam khinh nữ, mỗi ngày ăn không đủ no mặc không đủ ấm, công việc không thể hoàn thành thì phải chịu đựng những trận đòn roi liên miên, cô ta mơ ước được rời khỏi ngôi nhà khủng khiếp đó, nhưng cô ta lại không có bằng cấp hay chứng minh thư, mấy thứ đó hoàn toàn bị kiểm soát bởi những người cha mẹ đáng ghê tởm của cô ta, cô ta không thể đi được.

Vì vậy, cô ta đã nghĩ ra cách giả vờ là người đáng thương nhất, hèn nhát và rụt rè nhất để trông giống một người dễ bị kiểm soát. Vì vậy, nhờ vào ánh mắt của mình, cơ hội được chọn của cô ta còn lớn hơn. Cuối cùng, cô ta đã được chọn như đúng những gì mình mong đợi, khi cô ta đến nhà của họ Cố, cô ta mới nhận ra quyết định của mình vào thời điểm đó là đúng đắn đến mức nào.

Ở đây, cô ta có cha mẹ yêu thương mình, được hưởng vinh hoa phú quý, và còn có thể học thêm nhiều kỹ năng. Cô ta có được những điều mà trước đây cô ta không bao giờ dám mơ tới, mọi việc tưởng chừng sẽ tốt đẹp bỗng dưng lại lòi ra một cô em gái tồn tại.

Cô em gái này chỉ muốn đổi cô ta đi, bảo sao mà cô ta lại không muốn đuổi cô em gái này cút đi được?

Vừa nghĩ tới đây, Cố Tử Yên đột nhiên đẩy Cố Mạn Tình ra: “Được rồi, cô thừa nhận đi, thừa nhận là mình đang giả vờ đi, †ôi phải nói cho cha mẹ tôi biết! Để cho cha mẹ có thể nhìn thấy rõ bộ mặt thật sự của cô”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.